“Thưa cô, chúng ta đi chứ?” Cyril hỏi. Tessa thấy dù anh rất giống Thomas, nhưng cách cư xử của anh có chút thiếu rụt rè
hơn. Anh nhìn thẳng vào mắt cô lúc nói chuyện, và khóe miệng anh lúc nào cũng như sắp nhếch thành một nụ cười. Cô tự hỏi liệu có phải trong một
cặp anh em luôn có một người bình tĩnh hơn và một người dễ kích động hơn không, giống Gabriel và Gideon vậy.
“Vâng, tôi nghĩ chúng ta…” Tessa đột ngột ngừng lại khi một chân sắp đặt xuống bậc thang dưới. Thật nực cười, cô biết, nhưng – cô đã tháo sợi dây
chuyền thiên sứ khi mặc đồ của Jessamine vào. Cô không đeo trở lại. Cô
không thể đeo – Nate sẽ nhận ra ngay - nhưng cô vẫn muốn nhét nó vào túi làm bùa may, nhưng cô đã quên mất. Giờ cô lưỡng lự. Nó còn hơn một sự
mê tín ngu ngốc; đã hai lần thiên sứ cứu mạng cô. Cô quay lại. “Tôi quên mất một thứ. Ở đây đợi tôi nhé, Cyril. Một lát thôi.”
Cửa Học Viện vẫn mở; cô rảo bước vào và lên lầu, qua các sảnh, vào hành
lang dẫn tới phòng Jessamine – và sững lại. Hành lang dẫn vào phòng
Jessamine cũng dẫn tới cầu thang lên phòng tập. Cô đã thấy Sophie và
Gideon khuất dạng ở đó nhiều phút trước. Chỉ có điều họ không biến mất,
họ vẫn ở đó. Ánh sáng thì tù mù, còn họ chỉ là hai bóng đen, nhưng Tessa vẫn nhìn thấy: Sophie đang đứng dựa vào tường, còn Gideon nắm tay cô.
Tessa lùi lại một bước, tim nảy lên trong ngực. Cả hai đều không thấy cô. Họ
dường như đang hoàn toàn chăm chú vào nhau. Gideon cúi xuống thì thầm gì đó với Sophie; anh dịu dàng vén một lọn tóc khỏi mặt cô ấy. Bụng dạ
Tessa nhộn nhạo, và cô quay người nhẹ nhàng lủi mất. Bầu trời thêm phần
tối khi cô trở ra. Cyril ở đó, đang vu vơ huýt sáo; anh đột ngột ngừng
lại khi thấy vẻ mặt Tessa. “Mọi chuyện ổn cả chứ, thưa cô? Cô lấy được
đồ chưa?”
Tessa nghĩ tới cách Gideon gạt tóc cho Sophie. Cô nhớ tay Will dịu dàng đặt
lên eo cô và cái hôn phớt của Jem lên má mình, và thấy đầu óc quay
cuồng. Cô là ai mà dám ra điều bảo Sophie phải cẩn trọng, kể cả dù là
không thành lời, khi chính bản thân cô cũng đã mất mình? “Ừ,” cô nói
dối. “Tôi lấy được rồi. Cảm ơn nhé, Cyril.”
Nhà kho là một tòa nhà rộng rãi xây bằng đá vôi, có hàng rào sắt uốn sơn
đen bao quanh. Cửa sổ được đóng ván che kín, và một ổ khóa sắt to tướng
khóa chặt cổng chính có đề tên công ty Mortmain đã ám vài tầng muội đen. Các Thợ Săn Bóng Tối rời xe, rồi làm phép che mờ đề phòng trộm cắp và
tránh ánh mắt hiếu kỳ của cánh người phàm đi ngang qua, chí ít là tới
lúc Cyril tới coi xe. Quan sát kĩ hơn, Will nhận thấy khóa mới được tra
dầu và mở gần đây; không có chìa khóa thì họ dùng chữ rune, thế rồi anh
và những người khác lẩn vào trong rồi đóng cổng lại.
Thêm một chữ rune nữa để mở cửa chính, và họ bước vào một khu văn phòng. Chỉ một khu duy nhất còn đồ đạc là một cái bàn, một cái đèn màu xanh lá,
cùng bộ sofa hoa có lưng ghế cao cong cong. “Chắc chắn đây là nơi
Jessamine và Nate ve vãn nhau rồi,” Will hớn hở nhận xét. Jem chán ghét
kêu một tiếng rồi lấy gậy chọc ghế. Charlotte đứng bên bàn, vội vã lục
các ngăn kéo.
“Không ngờ bồ phản đối vụ ve vãn thế đấy,” Will nhận xét Jem. “Thường thì
không. Nhưng nghĩ tới Nate chạm vào ai…” Jem nhăn mặt. “Và Jessamine lại một mực tin anh ta yêu mình. Nếu bồ thấy mặt con bé, tôi nghĩ tới bồ
còn thương đấy, Will ạ.”
“Còn lâu nhé,” Will nói. “Yêu không cần hồi đáp là quá nực cười, và những ai yêu kiểu đó cũng hóa thành lũ hề.” Anh giật dải băng tay như thể nó làm anh đau. “Charlotte? Cái bàn thì sao?” “Chẳng có gì.” Chị đóng các ngăn kéo lại. “Vài giấy tờ ghi giá trà và thời điểm diễn ra các cuộc đấu giá trà, nhưng chỉ có vậy nếu không kể tới mấy cái xác nhện.”
“Lãng mạn thật,” Will lầm bầm. Anh lúi húi phía sau Jem, người đã đi thẳng
vào khu căn phòng kế bên, vừa đi vừa dùng gậy gạt mạng nhện. Các phòng
tiếp theo trống huơ trống hoắc, và cái cuối dẫn vào một khu có vẻ từng
là mặt bằng nhà kho. Nó là một không gian rộng rãi tối tăm, trần khuất
trong bóng tối. Sàn gỗ cọt kẹt dẫn lên ban công tầng hai. Những cái túi
vải bố chất bên tường tầng một, và trong bóng tối, trông chúng như những thi thể nằm xụi lơ. Will giơ viên đá phù thủy, để ánh sáng chiếu tỏ căn phòng trong lúc Henry xem xét một cái bao. Anh ấy sững lại, rồi nhún
vai. “Chút vụn trà,” anh nói. “Nhìn có vẻ là hồng trà hảo hạng.”
Nhưng Jem nhìn qua rồi lắc đầu. “Đồng ý rằng nơi đây từng là một văn phòng
buôn bán trà, nhưng rõ ràng nó đã bị đóng cửa nhiều năm kể từ khi
Mortmain chuyển sang hứng thú với đồ cơ khí. Ấy thế mà sàn nhà không có
một chút bụi.” Anh cầm cổ tay Will, hướng ánh sáng chiếu lên sàn nhà
trơn nhẵn. “Ở đây hẳn phải diễn ra chuyện gì đó – chứ không đơn giản là
địa điểm hẹn hò của Nate và Jessamine trong một khu văn phòng bỏ hoang.” “Bên đây còn vài văn phòng nữa này,” Henry nói và chỉ về phía kia.
“Charlotte và anh sẽ xem xét đằng đó. Will, Jem, hai em lên kiểm tra
tầng hai nhé.”
Rất hiếm khi Henry ra lệnh; Will nhìn Jem cười, rồi thận trọng đi lên cái
cầu thang gỗ đã lung lay như răng ông lão. Các bậc thang kêu lên cót két dưới bước chân Will, và kể cả dưới trọng lượng nhẹ hơn của Jem. Đá phù
thủy trong tay Will hắt những hình thù sắc nét lên tường khi anh đứng ở
bậc thang cao nhất. Anh đứng trên một ban công, hẳn từng là nơi trữ trà, và là nơi quản đốc giám sát tầng dưới. Giờ nó trống không, nếu không
tính một hình dáng duy nhất đang nằm trên sàn. Cơ thể đàn ông, gầy gò và trẻ trung, và khi Will tới gần hơn, tim anh đập như điên vì đã từng
thấy cảnh này – nhìn trước thấy cảnh này – một cơ thể mất sức sống, tóc
bạc mặc đồ tối màu, đôi mắt nhắm trông như bị bầm, với hàng mi màu bạc.
“Will?” Jem gọi từ đằng sau. Anh nhìn từ gương mặt lặng lẽ, choáng váng của
Will tới kẻ nằm trên sàn và tiến tới quỳ xuống. Anh nắm cổ tay người đó
đúng lúc Charlotte lên tầng. Will ngạc nhiên nhìn chị một lúc; mặt chị
bóng mồ hôi và trông chị hơi ốm. “Hắn còn sống. Will?” Will tới gần hơn, quỳ xuống bên cạnh bạn mình. Từ khoảng cách này, anh nhìn rõ người trên sàn không phải Jem. Hắn lớn tuổi hơn và là người gốc u châu lục địa;
râu bạc mọc lởm chởm trên má và cằm hắn, các nét trên gương mặt hắn to
bè hơn và kém thanh tú hơn. Tim Will dần đập chậm lại khi mắt người đàn
ông kia hấp háy mở.
Chúng có đôi mống mắt bạc như mắt Jem. Và trong khoảnh khắc đó Will nhận ra
hắn. Hắn có mùi chua ngọt của ma phiến, cảm nhận được hơi nóng của chúng trong huyết quản hắn, và nhận ra mình từng gặp hắn ở đâu. “Anh là người sói,” anh nói. “Một trong những người sói lang bạt đã mua ngân phiến
của đám ifrit tại el. Đúng không?”
Đôi mắt người sói lom lom nhìn tất cả, rồi xoáy vào Jem. Hắn nheo mắt, tóm
ve áo Jem. “Mi,” hắn thở khò khò. “Mi thuộc nhóm bọn tao. Và mi còn… còn ít nào…” Jem giật mình thối lui. Will tóm cổ tay người sói và giằng ra. Không hề khó – những ngón tay nhũn như chi chi của hắn chẳng còn mấy
sức lực. “Chớ chạm vào cậu ấy.” Will nghe giọng mình như từ xa vọng lại, lạnh lẽo và thâm trầm. “Cậu ấy không có thứ thuốc bẩn thỉu của các
người. Và đừng đánh đồng Nephilim chúng tôi với các người.”
“Will.” Giọng Jem tỏ ý van cầu: Nhẹ nhàng hơn đi. “Anh làm việc cho Mortmain,”
Will nói. “Nói xem anh làm gì cho ông ta. Nói xem ông ta ở đâu.”
Người sói cười. Máu ứa ra từ miệng và chảy xuống cằm hắn. Một ít máu băn lên
đồ đi săn của Jem. “Làm như… tao biết... Ông Chủ ở đâu vậy,” hắn thở khò khè. “Lũ ngu, cả hai bọn mi. Lũ Nephilim phế vật. Nếu tao còn… còn sức… tao sẽ xé xác bọn mi…” “Nhưng anh làm gì còn sức.” Will tàn nhẫn nói.
“Và có lẽ chúng tôi có chút ngân phiến đấy.”
“Mi không có. Mi nghĩ… tao không biết sao?” Mắt người sói đờ đẫn. “Khi ông
ấy đưa nó cho tao, tao thấy nhiều thứ - những thứ mi không thể tưởng
tượng được – một Thành phố Pha lê vĩ đại – những ngọn tháp của Thiên
Đàng…” Lại thêm một tràng ho sù sụ nữa. Thêm máu bắn ra. Nó bàng bạc như thủy ngân. Will nhìn Jem. Thành phố Pha lê. Anh không thể không nghĩ
tới Alicante, dù anh chưa từng tới đó. “Tao nghĩ sẽ tới đó định cư… tao
đã làm việc thông ngày thông đêm, chưa bao giờ biết mệt. Rồi từng đứa,
từng đứa bọn tao lần lượt chết. Thứ thuốc đó giết chết người ta, nhưng
ông ấy không hề nói. Tao trở lại xem còn chút thuốc nào sót lại đây
không. Nhưng không có. Rời đi chẳng ích gì. Tao sắp chết rồi. Chết ở đâu mà chẳng như nhau.” “Ông ta biết mình làm gì khi đưa thứ thuốc đó cho
anh,” Jem nói. “Ông ta biết thứ đó sẽ giết anh. Ông ta không đáng để anh phải giữ bí mật giùm ông ta. Hãy nói cho chúng tôi biết ông ta đang làm gì – ông ta bắt các anh làm gì suốt ngày đêm.”
“Lắp những thứ đó – lắp người kim khí. Không hề dễ, nhưng tiền công thì hậu
hĩnh còn thuốc là loại tốt hơn…” “Vậy giờ anh có nhiều tiền lắm,” Jem
nói, giọng pha mùi cay đắng. “Ông ta cho các anh uống thứ ngân phiến đó
bao lâu một lần?”
“Sáu, hoặc bảy lần một ngày.” “Thể nào mà ở el hết thuốc,” Will lầm bầm. “Mortmain đang kiểm soát nguồn cung ứng.”
“Anh không nên dùng như vậy,” Jem nói. “Dùng càng nhiều, chết càng nhanh.”
Người sói nhìn thẳng vào Jem. Mắt hắn vằn tơ máu. “Và mi,” hắn nói. “Mi
còn bao thời gian nào?”
Will quay đầu. Charlotte đứng bất động ở đầu cầu thang, nhìn chăm chú. Anh
giơ tay ra hiệu cho chị lại gần. “Charlotte, nếu chúng ta có thể đưa hắn xuống lầu, có lẽ các Tu Huynh Câm có thể giúp gì đó cho hắn. Nếu chị có thể…” Nhưng Charlotte, trái với mong đợi của Will, lại mặt mày tái le
tái lét. Chị đưa tay bụm miệng và lao xuống lầu.
“Charlotte!” Will rít lên; anh không dám hét. “Ôi, chết tiệt. Được rồi, Jem. Bồ cầm
chân, tôi đỡ vai…” “Thôi, Will ạ.” Giọng Jem khe khẽ. “Hắn chết rồi.”
Will quay lại; quả thật, đôi mắt bạc kia đã trợn ngược, nhìn thẳng lên trần
nhà; ngực hắn đã thôi phập phồng. Jem đưa tay định vuốt mắt hắn, nhưng
Will tóm cổ tay bạn. “Đừng.”
“Tôi không định chúc hắn an nghỉ. Chỉ vuốt mắt thôi.” “Hắn không xứng. Hắn
làm việc cho Ông Chủ cơ mà!” Tiếng thì thào của Will vang thành tiếng
hét.
“Hắn giống tôi,” Jem chỉ nói vậy. “Một con nghiện.” Will nhìn tay hai người. “Hắn không giống bồ. Và bồ sẽ không chết như thế.”
Đôi môi Jem hé mở vì ngạc nhiên. “Will…” Cả hai đều nghe thấy tiếng cửa mở, và ai đó gọi tên Jessamine. Will thả tay Jem, và cả hai nằm ẹp xuống
sàn, nhích ra rìa ban công để quan sát chuyện dưới nhà kho.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT