Khi Tessa vào thư viện, nhóm nhỏ Thợ Săn Bóng Tối – Jem, Will, Henry và Charlotte, đã mặc đồ đi săn – tề tựu quanh cái bàn có đặt một thiết bị hình chữ nhật bằng đồng thiếc. Henry hoạt bát huơ tay múa chân, cất cao giọng. “Đây,” anh đang nói, “là thứ anh đang nghiên cứu. Chỉ dành đúng cho dịp này. Nó có chức năng chống lại lũ người máy sát thủ.” “Dù Nate Gray ngu thế nào đi nữa,” Will nói, “thì đầu anh ta cũng không chứa linh kiện máy móc gì đâu, Henry. Anh ta là người.”

“Anh ta có thể mang người máy theo. Chúng ta không biết anh ta có một mình tới đó không. Biết đâu gã xà ích người máy của Mortmain…” “Em nghĩ Henry nói phải,” Tessa nói và tất cả đều quay lại nhìn cô. Jem lại đỏ mặt, cười xấu hổ; mắt Will chậm rãi nhìn cô một lượt.

Anh nói, “Em trông chẳng giống con trai tí nào. Em trông như nữ giả trang nam.” Cô không biết anh đang tán đồng, phản đối hay giữ quan điểm trung lập trong vấn đề này. “Em cũng chẳng định lừa ai,” cô bực bội đáp. “Nate biết Jessamine là con gái. Và quần áo sẽ vừa hơn sau khi em Biến Hình thành cô ấy.”

“Có lẽ em nên làm luôn đi,” Will nói. Tessa lườm, rồi nhắm mắt. Biến Hình thành một người cũ rất khác. Cô không cần cầm đồ của người ta, hay ở gần người đó. Quá trình chỉ đơn giản như nhắm mắt mò đường tới tủ quần áo, tìm trang phục quen thuộc, rồi lấy ra. Cô tìm lớp vỏ Jessamine bên trong mình, rồi thả lỏng, quấn nó quanh thân mình, cảm nhận hơi thở bật ra khỏi phổi khi lồng ngực bị ép lại, tóc xổ khỏi búi rơi như lớp lụa vàng xuống mặt. Cô búi lại tóc nhét vào mũ và mở mắt.

Tất cả đều chăm chú nhìn cô. Jem là người duy nhất mỉm cười khi cô chớp mắt vì bị chói. “Phi thường,” Henry nói. Tay anh đặt nhẹ trên cái vật trên bàn.

Tessa, ngại ngùng vì bao nhiêu ánh mắt dòm ngó, tiến tới. “Cái gì vậy ạ?” “Nó là một dạng… thiết bị công phá do Henry tạo ra,” Jem nói. “Dùng để làm nhiễu bộ máy năng lượng quỷ duy trì hoạt động của người máy.”

“Em chỉ cần vặn, như thế này này,” Henry làm động tác vờ vặn nửa trên nửa dưới của vật đó theo hai hướng ngược nhau, “Rồi ném. Cố nhắm vào đám bánh răng hay nơi nào đó mà vật này mắc lại được. Nó sẽ làm nhiễu dòng chuyển động cơ học trong cơ thể người máy, khiến chúng rã ra từng mảnh. Nó cũng thể gây vài nguy hại cho em, kể cả khi em không phải người máy, vì thế đừng lớ xớ ở gần vật này lúc nó được kích hoạt. Anh mới làm được hai cái, nên…” Anh giao một cho Jem, và cái còn lại cho Charlotte; chị nhận lấy và lẳng lặng đeo vào thắt lưng vũ khí.

“Chị gửi thư chưa?” Tessa hỏi. “Rồi. Bọn chị đang chờ hồi âm từ anh trai em đây,” Charlotte nói. Chị mở cuộn giấy trải trên mặt bàn, dùng mấy cái bánh răng đồng mà Henry bỏ ở đó để chặn góc giấy. “Đây,” chị nói, “là bản đồ nơi Jessamine bảo thường hẹn gặp Nate. Đó là một nhà kho ở phố Mincing, cứ đi theo đường Lower Thames là tới. Nó từng là một xưởng đóng gói trà.”

“Đường Mincing,” Jem nói, “Là trung tâm buôn bán trà. Cũng là trung tâm buôn bán thuốc phiện. Thể nào mà Mortmain đặt nhà kho ở đó.” Anh vuốt ngón tay thon dài trên bản đồ, dừng lại ở các tên đường gần đó: Eastcheap, Gracechurch, Lower Thames, St. Swithin. “Nhưng cũng là những nơi kỳ lạ với Jessamine,” anh nói. “Con bé luôn mơ mộng hão huyền – được gặp người trong mộng tại Cung điện Hoàng gia và được chải tóc cầu kỳ tham gia vũ hội. Không phải kiểu gặp gỡ lén lút tại một nhà kho ám đầy bồ hóng trời ơi đất hỡi nào đó gần cầu tàu.” “Cô ấy thực hiện mục đích của mình mà,” Tessa nói. “Cô ấy muốn lấy người không phải Thợ Săn Bóng Tối.”

Môi Will nhếch lên thành một nụ cười khẩy. “Nếu cuộc hôn nhân này được cử hành đúng nghi thức, vậy giờ Jessie là chị dâu của em đấy.” Tessa rùng mình. “Em… không phải em có thành kiến gì với Jessamine đâu, nhưng cô ấy xứng đáng có một tấm chồng tử tế hơn,”

“Ai cũng xứng đáng sống cùng một con người tốt đẹp hơn thế.” Will cho tay xuống dưới bàn và rút ra một súc vải. Anh trải nó lên bàn, tránh chỗ bản đồ ra. Trong đó là vài thứ vũ khí dài, mảnh, loang loáng những chữ rune trên lưỡi. “Tôi suýt quên đã nhờ Thomas đặt làm mấy thứ này hồi vài tuần trước. Chúng vừa mới được chuyển tới. Đao kết liễu – dễ lách vào các khớp nối của bọn người máy.” “Vấn đề là,” Jem nói, cầm một con dao lên xem xét, “khi chúng ta đưa Tessa vào gặp Nate, sao chúng ta có thể theo dõi mà không bị phát hiện đây? Chúng ta phải xông vào can thiệp bất cứ lúc nào, nhất là khi anh ta bắt đầu nghi ngờ.”

“Chúng ta phải đến trước, và tìm chỗ nấp,” Will nói. “Chỉ có cách đó thôi. Chúng ta sẽ nghe ngóng xem Nate có hở ra thông tin gì hữu dụng không.” “Tôi không thích Tessa buộc phải nói chuyện với anh ta tí nào,” Jem lầm bầm.

“Cô ấy xử lý tốt; tôi thấy rồi. Hơn nữa, anh ta sẽ nói chuyện thoải mái hơn nếu nghĩ mình được an toàn. Một khi Nate bị bắt, kể cả nếu Tu Huynh Câm có lục lọi đầu óc anh ta, Mortmain có lẽ đã tính tới nước đó và đặt phép khống chế để bảo vệ những gì anh ta biết, và chắc phải mất một thời gian chúng ta mới khui được gì đó.” “Em nghĩ Mortmain cũng đặt phép khống chế với Jessamine,” Tessa nói. “Vì không hiểu sao em không chạm vào suy nghĩ của cô ấy được.”

“Vậy càng có khả năng ông ta cũng làm điều tương tự với Nate,” Will nói. “Chàng trai đó yếu như miu vậy,” Henry nói. “Hắn sẽ khai sạch những gì chúng ta muốn biết. Còn nếu không, anh có thiết bị…”

“Henry!” Charlotte cực kỳ hoảng hốt. “Hãy nói rằng anh không chế tạo dụng cụ tra tấn đi.” “Không hề. Anh gọi nó là Máy Loạn Trí. Nó tạo ra một xung điện tác dụng trực tiếp vào trí óc con người, buộc họ nói sự thật và chỉ sự thật mà thôi.” Henry kiêu hãnh với lấy cái hộp của mình. “Anh ta sẽ nói tất cả những gì trong đầu, mà không hề nghĩ tới hậu quả…”

Charlotte giơ tay cản. “Giờ không phải lúc, Henry. Nếu chúng ta phải sử dụng tới… Máy Loạn Trí, đó là sau khi chúng ta bắt Nate về. Còn lúc này chúng ta phải tập trung vào chuyện tới nhà kho trước Tessa. Nó không xa lắm; vậy Cyril sẽ đưa chúng ta tới, rồi trở về đón Tessa.” “Nate sẽ nhận ra xe của Học Viện,” Tessa phản đối. “Khi em thấy Jessamine đi gặp Nate, cô ấy hình như đi bộ. Em cũng phải vậy.”

“Em sẽ lạc mất,” Will nói. “Không đâu,” Tessa nói và chỉ bản đồ. “Đường đơn giản mà. Em rẽ trái ở đường Gracechurch, đi thẳng đường Eastcheap, rồi rẽ vào đường Mincing.”

Cuộc tranh luận nảy sinh, khi Jem, ngạc nhiên sao lại đứng cùng phe với Will phản đối chuyện cô một mình lang thang ngoài phố. Cuối cùng họ thống nhất rằng Henry sẽ đánh xe đưa mọi người tới đường Mincing, còn Tessa đi bộ nhưng có Cyril đi sau cách một quãng an toàn, đề phòng cô lạc giữa thành phố đông đúc, bẩn thỉu và ồn ã này. Cô nhún vai đồng ý; thế còn hơn là tiếp tục tranh cãi, và cô không ngại Cyril. “Hình như không ai nhận thấy.” Will nói, “rằng một lần nữa chúng ta lại bỏ Học Viện không có Thợ Săn Bóng Tối bảo vệ thì phải?”

Charlotte cuộn bản đồ lại. “Vậy em đề nghị ai trông nhà nào?” “Em không bảo nên để ai trông nhà,” Will hạ giọng. “Nhưng Cyril đi cùng Tessa, Sophie được huấn luyện chưa tới nơi tới chốn, còn Bridget…”

Tessa liếc nhìn Sophie đang ngồi im lặng trong góc thư viện, nhưng cô gái kia không tỏ vẻ có nghe thấy Will. Trong lúc đó giọng Bridget ngân nga văng vẳng từ trong bếp tới, lại một bài tình ca khốn khổ khác: “Ấy rồi John lôi từ trong túi

Một con dao vừa sắc vừa dài Hắn lụi dao xuyên tim anh ruột

Chẳng quản chi máu chảy đầm đìa Hắn thách thức nhìn Will rồi nói:

“Cởi áo ra mà băng bó tim mình Và dòng máu đỏ sẽ nhanh ngừng chảy!”

“Lạy Thiên Thần,” Charlotte nói. “Chúng ta sẽ phải làm gì đó trước khi cô ấy khiến chúng ta điên cả lút, đúng không?” Trước khi có ai trả lời, hai chuyện xảy ra cùng lúc: gì đó gõ vào cửa sổ, khiến Tessa giật mình lảo đảo lùi một bước, và một tiếng động lớn vang vọng khắp Học Viện – tiếng chuông triệu hồi. Charlotte nói gì đó với Will – âm thanh bị tiếng chuông át mất – và anh rời phòng, còn Charlotte ra mở cửa sổ, đón lấy thứ bay lơ lửng bên ngoài.

Chị rời cửa sổ, trong tay là một tờ giấy; nó hơi giống một con chim trắng, do các góc đang bay lên trong gió. Tóc chị lòa xòa xuống mặt, và Tessa bỗng nhớ ra Charlotte còn rất trẻ. “Chắc là thư của Nate gửi Jessamine,” Charlotte nói rồi đưa cho Tessa; cô liền vội vàng xé phong bì màu kem để đọc thư. Tessa ngước lên. “Đúng là thư của Nate,” cô xác nhận. “Anh ấy đồng ý gặp Jessie tại địa điểm cũ lúc hoàng hôn…” Cô hơi sững sờ khi không hiểu sao cô vừa được đọc xong, lá thư liền bùng cháy, tới khi chỉ còn là một đám tro đen trong tay cô.

“Vậy chúng ta còn rất ít thời gian,” Henry nói. “Anh sẽ đi bảo Cyril chuẩn bị xe.” Anh nhìn Charlotte như để xin đồng ý, nhưng chị chỉ gật đầu không nhìn anh. Thở dài một tiếng, Henry rời phòng - suýt đâm sầm vào Will đang trở vào, theo sau là một người mặc áo choàng lữ hành. Trong một thoáng Tessa bối rối tưởng đó là một Tu Huynh Câm – nhưng khi người đó bỏ mũ xuống, cô thấy những lọn tóc xoăn màu vàng cát và đôi mắt xanh lá. “Gideon Lightwood?” cô ngạc nhiên.

“Đó.” Charlotte nhét bản đồ đang cầm vào túi. “Vậy là Học Viện có Thợ Săn Bóng Tối rồi nhé.” Sophie hấp tấp đứng lên – rồi sững lại, như thể ở bên ngoài phòng tập, cô ấy không biết phải nói hay làm gì trước cậu con cả nhà Lightwood.

Gideon nhìn quanh phòng. Đôi mắt xanh của anh ta vẫn bình thản, kiên định như mọi khi. Will ở đằng sau dường như đang cháy lên thứ năng lượng hoàn toàn đối lập, dù anh đang đứng rất yên. “Cô gọi tôi?” Gideon nói và cô nhận ra tất nhiên khi nhìn cô, anh thấy Jessamine. “Và tôi ở đây, dù không biết vì lý do nào, hay để làm gì.” “Trên danh nghĩa là để dạy Sophie,” Charlotte nói. “Nhưng thực tế là để trông nom Học Viện trong lúc chúng tôi vắng mặt. Chúng tôi cần một Thợ Săn Bóng Tối trưởng thành có mặt ở đây, và cậu thích hợp. Nói cho ngay, chính Sophie đã tiến cử cậu.”

“Và mọi người sẽ đi bao lâu?” “Hai, hoặc ba tiếng. Không phải cả đêm đâu.”

“Được.” Gideon bắt đầu cởi áo choàng. Giày anh dính bụi, còn tóc thì như thể anh đã để đầu trần đi ngoài gió lạnh. “Bố tôi sẽ nói đây là một cơ hội thực hành cho sau này tôi điều hành Học Viện được tốt.” Will làu bàu gì đó nghe như “bầm má.” Anh nhìn Charlotte, thấy chị lẳng lặng lắc đầu với mình.

“Có lẽ một ngày nào đó Học Viện sẽ thuộc về cậu,” chị nói với Gideon khá bình thản. “Nhưng dù sao, chúng tôi rất cảm ơn cậu đã giúp. Dù sao thì Học Viện cũng thuộc trách nhiệm của mọi Thợ Săn Bóng Tối. Nó là chốn nương náu của chúng ta – Idris của chúng ta nơi đất người.” Gideon nhìn Sophie. “Cô sẵn sàng tập chưa?”

Cô ấy gật đầu. Họ rời phòng theo nhóm, Gideon và Sophie rẽ phải lên phòng tập, còn những người khác đi ra cầu thang. Tiếng hát ai oán của Bridget còn rõ hơn, Tessa nghe Gideon nói gì đó với Sophie về chuyện đó, và Sophie dịu dàng đáp lại, sau đó họ cách quá xa nên cô không nghe được gì thêm nữa. Chuyện lùi lại sóng bước cùng Jem trong lúc họ xuống lầu và đi qua sảnh nhà thờ có vẻ rất tự nhiên. Cô đi gần anh để dù không nói chuyện, cô vẫn cảm nhận được hơi ấm từ anh, bàn tay anh khẽ sượt qua bàn tay cô khi họ ra ngoài. Mặt trời dần khuất sau đường chân trời. Bầu trời chuyển màu nâu đỏ trước buổi chạng vạng. Cyril đang đợi ở cầu thang trước, trông giống Thomas tới độ làm bất kỳ ai nhìn anh đều thấy nhói lòng. Anh cầm một con dao dài mảnh lẳng lặng đưa cho Will; Will cầm lấy và nhét vào thắt lưng.

Charlotte quay lại áp tay lên má Tessa. “Bọn chị sẽ gặp lại em ở nhà kho,” chị bảo. “Em sẽ bình an, Tessa. Và cảm ơn em vì đã giúp bọn chị.” Charlotte hạ tay và đi xuống thềm, Henry theo sau, và Will bén gót. Jem chần chừ chỉ một lúc, và Tessa – nhớ lại một đêm cũng thế này, khi anh chạy lên thềm để tạm biệt cô – liền nhẹ nhàng đặt tay lên cổ tay anh. “Mizpah” cô nói.

Cô nghe tiếng thở của anh sựng lại một hơi. Các Thợ Săn Bóng Tối khác đã vào trong xe; anh hôn vội lên má cô, rồi quay người đi cho kịp những người còn lại; có vẻ không ai để ý, nhưng Tessa đặt tay lên má khi Jem lên xe cuối cùng, và Henry ngồi lên ghế xà ích. Cổng Học Viện bật mở, và xe lộc cộc phi trong buổi chiều dần tối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play