Đi lại trên đường phố Luân Đôn trong bộ dạng con trai quả là một trải nghiệm kỳ quặc, Tessa nghĩ khi bước trên vỉa hè đông đúc của Eastcheap. Cánh đàn ông đi qua chẳng buồn ngó ngàng tới cô, chỉ lách qua cô để tới cửa các quán rượu hay rẽ vào một nhánh phố khác. Là một cô gái, nếu đơn độc đi trên những con phố thế này giữa lúc chiều tối, hẳn cô sẽ là đối tượng của bao nhiêu ánh mắt chế giễu và nụ cười khinh bỉ. Còn là con trai, cô… vô hình. Cô chưa từng hiểu vô hình là như thế nào. Cô thấy thật nhẹ nhàng và tự do – hoặc hẳn sẽ có cảm giác vậy, nếu như cô không thấy mình giống vị quý tộc trong Câu chuyện hai thành phố ngồi trên xe chở ra nơi hành quyết.

Cô chỉ thoáng thấy Cyril duy nhất một lần, trốn giữa hai tòa nhà đối diện với nhò kho số 32 đường Mincing. Đó là một tòa nhà lớn bằng đá, có hàng rào sắt đen bao quanh, trông như một hàng răng lỉa chỉa trong ánh tịch dương sắp tàn. Cổng có một ổ khóa, nhưng đã bị mở; cô lách qua cổng, rồi bước lên bậc thềm bụi bặm tới cửa chính cũng không khóa nốt. Bên trong là khu văn phòng trống trơn, có cửa sổ nhìn ra đường Mincing, không gian tĩnh lặng như tờ; một con ruồi vo vo bay qua, đâm mấy lần vào cửa sổ tới khi kiệt sức rơi xuống bậu cửa. Tessa rùng mình và rảo bước nhanh hơn.

Hễ bước vào phòng nào, cô lại thấy căng thẳng, chỉ chực sẽ thấy Nate; nhưng cô đi mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng anh đâu. Căn phòng cuối cùng có cửa mở vào mặt bằng nhà kho. Ánh sáng xanh nhàn nhạt lọt qua các kẽ hở của những ô cửa sổ bị đóng ván niêm phong. Cô bối rối nhìn quanh. “Nate ơi?” Cô thì thào. Anh bước ra khỏi vùng tối giữa hai cây cột bê tông. Những lọn tóc vàng bên dưới cái mũ lụa chóp cao óng lên dưới luồng sáng xanh đen. Anh mặc áo khoác vải tuýt màu xanh, quần đen và đi giày cũng đen, nhưng vẻ hoàn hảo của anh đã biến đâu mất.Tóc anh lòa xòa xuống mắt, và có vết đất bẩn quệt ngang má. Trang phục của anh nhăn nhúm như thể anh mặc nguyên đồ mà ngủ. “Jessamine,” anh gọi, rõ ràng nhẹ nhõm rất nhiều. “Em yêu dấu.” Anh dang rộng vòng tay.

Cô chậm chạp tiến tới, cả cơ thể căng thẳng. Cô không muốn Nate chạm vào mình, nhưng cũng chẳng có cách nào tránh vòng ôm ấy. Tay anh choàng ôm lấy cô. Một bàn tay đưa lên vành mũ và tháo xuống, để những lọn tóc xoăn buông xõa xuống lưng cô. Cô nghĩ tới lúc Will tháo kẹp ghim trên tóc cô, và bụng cô không tự nguyện cứng lại. “Em cần biết Ông Chủ ở đâu,” cô run rẩy nói. “Chuyện cực kỳ quan trọng. Em nghe lóm được một chút kế hoạch của đám Thợ Săn Bóng Tối. Em biết anh không muốn nói, nhưng…”

Anh vuốt tóc Tessa, bỏ qua lời cô nói. “Anh hiểu,” giọng anh trầm khàn. “Nhưng trước hết…” Ngón tay đặt dưới cằm cô đẩy cô ngửa mặt lên. “Hãy hôn anh đi, này tiểu thư quyến rũ*.”

(*) Nguyên văn: Come and kiss me, sweet-and-twenty, trích hồi 2, cảnh 3, vở kịch Đêm thứ mười hai của Shakespeare.

Tessa ước anh đừng trích Shakespeare. Cô sẽ không bao giờ có thể nghe lại câu thơ sonnet đó mà không muốn ói. Mọi tế bào thần kinh trong cô đều muốn gào thét nhảy khỏi cơ thể khi anh cúi xuống. Cô cầu trời cho những người khác ào ra trong lúc cô để anh ngửa đầu mình lên, và lên nữa… Nate bắt đầu cười. Phẩy cổ tay, anh quăng cái mũ của cô vào vùng tối; những ngón tay anh bóp cằm cô, móng tay bấu chặt. “Xin lỗi vì hành vi bốc đồng của anh nhé,” anh nói. “Anh không kìm nổi tò mò xem cô có thể tiến xa tới đâu để bảo vệ đám bạn Thợ Săn Bóng Tối của mình… em gái ạ.”

“Nate.” Tessa cố lùi thoát khỏi tay anh, nhưng anh giữ quá chặt. Tay kia của anh phóng ra như một con rắn vòng lấy ôm chặt Tessa, với cẳng tay đè ngang cổ cô. Hơi thở anh nóng hổi bên tai cô. Anh bốc mùi chua lè như mùi rượu gin cũ và mồ hôi. “Cô thật sự cho rằng anh không biết sao?” Anh hằm hè. “Sau khi bức thư gửi tới bữa tiệc của Benedict bảo anh nhọc công tới tận Vauxhall, anh nhận ra rồi. Anh hiểu ngay. Anh phải nhận ra cô từ đầu mới đúng. Đồ con nhỏ ngu ngốc.”

“Ngu ngốc?” Cô rít lên. “Em đã lôi hết mọi bí mật ra khỏi miệng anh, Nate ạ. Anh đã nói sạch bách. Mortmain biết chưa? Chính vì thế mà bộ dạng anh mới như nhiều ngày không ngủ thế này hả?” Anh thít chặt tay đặt ngang cổ cô, khiến cô hít một hơi vì đau. “Cô đừng hòng mà bình an rời khỏi đây. Cô xía mũi vào chuyện của anh. Thấy anh bệ rạc thế này cô sung sướng lắm hả? Cô là kiểu em gái thế nào vậy, Tessa?”

“Đáng ra anh nên giết em ngay khi có cơ hội. Anh đừng nghĩ có thể đùa giỡn em, không một chữ nào phun ra từ miệng anh có thể khiến em nghĩ rằng mình đã phản bội anh đâu, Nate ạ. Anh đáng phải chịu cảnh này. Đánh bạn với Mortmain…” Anh lắc Tessa mạnh tới độ răng cô đánh vào nhau lập cập. “Chuyện anh đánh bạn với ai không phải chuyện của cô. Anh vẫn sống tốt tới khi cô và đám bạn Nephilim của cô tới phá rối. Giờ Ông Chủ muốn cắm đầu anh lên cọc. Đó là lỗi của cô. Tất cả là lỗi của cô. Anh đã gần như tuyệt vọng, tới khi nhận được lá thư nực cười của Jessamine. Tất nhiên anh biết cô đứng sau vụ đó. Anh cũng biết cô gặp rắc rối thế nào khi phải tra tấn cô ấy viết cho anh lá thư tỏ lòng nhung nhớ lố bịch kia…”

“Bọn em không tra tấn cô ấy,” Tessa nghiến răng nói. Cô vũng vẫy, nhưng Nate càng ghì cô chặt hơn, cúc áo anh chọc cả vào lưng cô. “Cô ấy muốn viết. Cô ấy muốn giữ mạng mình.” “Anh không tin.” Bàn tay không đặt ngang cổ cô nắm cằm cô; móng tay anh bấu vào và cô kêu đau. “Cô ấy yêu anh.”

“Chẳng ai yêu nổi anh hết,” Tessa gắt. “Anh là anh trai em… em yêu quý anh… và anh đã giết chết thứ tình cảm đó.” Nate nhoài đầu tới và lồng lộn. “Anh không phải anh trai cô.”

“Được rồi, vậy thì anh cùng mẹ khác cha, nếu anh muốn thế…” “Cô không phải em gái anh. Chúng ta còn chẳng chung tới một nửa dòng máu ấy chứ.” Anh hả hê gằn ra từng lời. “Mẹ cô và mẹ anh không phải là một.”

“Không đời nào,” Tessa thì thào. “Anh nói dối. Mẹ chúng ta là Elizabeth Gray…” “Mẹ cô là Elizabeth Gray, nhũ danh Elizabeth Moore,” Nate nói. “Mẹ anh là Harriet Moore.”

“Dì Harriet ư?” “Bà ấy từng đính hôn. Cô có biết chuyện đó không? Sau khi bố mẹ chúng ta – bố mẹ cô – kết hôn. Người đàn ông qua đời trước khi hôn lễ được cử hành. Nhưng bà ấy đã mang thai. Mẹ cô nuôi đứa bé như con để cô em gái không bị người đời khinh bỉ là con đàn bà chửa hoang. Nhưng bà ta là một ả điếm.” Giọng anh đắng nghét như thuốc độc. “Anh không phải, và chưa bao giờ là anh trai cô. Harriet – bà ấy chưa từng nói mình là mẹ anh. Anh phát hiện ra nhờ đọc thư của mẹ cô. Suốt bao nhiêu năm đó, bà ấy không hé môi lấy nửa lời. Bà ấy thấy nhục nhã quá mà.”

“Anh đã giết dì,” Tessa đờ đẫn nói. “Giết mẹ đẻ của mình.” “Vì bà ấy là mẹ anh. Vì bà ấy vứt bỏ anh. Vì bà ấy chán ghét anh. Vì anh sẽ không bao giờ được biết bố mình là ai. Vì bà ấy là một ả điếm.” Giọng Nate trống rỗng. Nate luôn trống rỗng. Anh chỉ là một cái vỏ đẹp đẽ, còn Tessa và dì luôn mơ rằng anh biết thông cảm, biết yêu thương vì họ muốn thấy điều đó nơi anh, chứ không phải vì anh có những cảm xúc đó.

“Sao anh bảo Jessamine rằng mẹ anh là Thợ Săn Bóng Tối?” Tessa hỏi. “Nếu như dì Harriet là mẹ anh, vậy bà ấy là em gái của mẹ em. Suy ra dì Harriet cũng là Thợ Săn Bóng Tối, và anh cũng vậy. Sao anh bịa ra chuyện lố bịch thế?” Anh cười khinh bỉ. “Không phải cô muốn biết sao?” Anh thít chặt cổ cô, khiến cô nghẹt thở. Cô há miệng và đột nhiên nghĩ Gabriel đã nói, Nhắm thẳng vào hạ bộ; bị dính đòn vào đó có mà đau thấu trời thấu đất.

Cô lên gối rồi rụt chân lại, gót giày va trúng mắt cá chân Nate, gây ra tiếng rắc khe khẽ. Nate hét, và khuỵu chân xuống. Đến lúc đó anh vẫn một mực giữ chặt Tessa, và đảo người để lúc ngã, khuỷu tay anh thụi vào bụng cô. Cô há miệng, hơi thở bị tống khỏi phổi, hai mắt nhòe nước. Cô lại cố đá Nate, cố lùi xa anh, và đấm một cút trúng vai anh, nhưng anh đã lao tới, tóm áo gi-lê của cô. Các nút áo bung ra như mưa khi anh lôi cô lại; tay kia anh túm tóc cô trong khi cô vùng vẫy, cào cấu má anh. Máu ngay tức khắc ứa ra thành một cảnh tượng đẹp đẽ ghê rợn.

“Thả ra,” cô thở dốc. “Anh không giết được em đâu. Ông Chủ muốn em còn sống…” “Còn sống chứ không phải không sứt mẻ gì,” Nate gầm ghè, máu chảy xuống mặt và cằm anh. Anh cuộn tóc cô trong tay mình và kéo; cô hét thất thanh và đá loạn xạ, nhưng anh lanh lẹ tránh bàn chân cô. Vừa thở hổn hển cô vừa thầm gọi: Jem, Will, Charlotte, Henry – mọi người đâu rồi?”

“Đang nghĩ xem đám bạn mình ở đâu hả?” Anh kéo cô đứng lên, một tay nắm tóc, tay kia giữ rịt lưng cô. “Chí ít thì có một đứa ở đây.” Tiếng loảng xoảng khiến Tessa giật mình để ý tới chuyển động trong vùng tối. Nate nắm tóc kéo cô quay vòng ra sau và lay mạnh. “Nhìn đi,” anh quát. “ Giờ là lúc cô phải biết mình đang đối đầu với gì.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play