Vừa xỏ găng tay và nhìn mình lần cuối trong cái gương trong phòng, Tessa vừa nghĩ ngồi cả chặng xe ngựa một mình với Jem chắc bụng cô sẽ quặn lên mất. Chỉ hai đêm trước thôi, nghĩ tới điều tương tự không hề đem tới cho cô một cảm giác mới mẻ hay không bình thường nào; cô mải lo cho Will, tò mò về Whitechapel, còn trên suốt chặng đường, Jem nhẹ nhàng nói với cô nghe về tiếng Latinh, Hy Lạp và parabatai. Còn giờ thì sao? Cô đang thấy như có cả một bầy bướm đập cánh trong dạ dày mình khi nghĩ tới viễn cảnh chỉ có hai người ngồi trong không gian nhỏ hẹp, kín đáo. Cô nhìn gương mặt xanh xao trong gương, vỗ má và cắn môi để cho có chút huyết sắc, rồi cầm mũ trên cái táp cạnh bàn trang điểm. Đội mũ lên mái tóc nâu, cô bỗng ước có những lọn tóc vàng như Jessamine, và nghĩ – Có thể không nhỉ? Liệu cô có thể biến đổi một phần nho nhỏ nào đó của mình, chẳng hạn như mái tóc óng ả, hay có lẽ là vòng eo thon hay đôi môi đầy đặn hơn?

Cô thôi nhìn gương và lắc đầu. Sao lúc trước cô không nghĩ tới nhỉ? Nhưng chỉ ý tưởng nhỏ nhặt đó dường như cũng giống một sự phản bội với gương mặt của chính cô. Sự thèm khát được biết mình là ai vẫn cháy bỏng trong cô; nếu cơ thể cô không còn giống như cô được sinh ra, sao cô có thể xứng với nguyện vọng đó, với ước vọng được biết bản chất của mình? Cô không biết rằng không hề có Tessa Gray ư? Mortmain đã nói vậy với cô. Nếu cô có thể dùng quyền năng để cho mình đôi mắt màu thiên thanh hay làm hàng mi sẫm lại, không phải cô đã chứng minh ông ta nói đúng sao? Cô lắc đầu, cố quên ý nghĩ đó khi vội vàng rời phòng và bước xuống thềm Học Viện. Đợi ở sân là một cỗ xe đen, không có gia huy và do một đôi ngựa màu xám khói kéo. Trên ghế xà ích là một Tu Huynh Câm; đó không phải Tu Huynh Enoch hay một Tu Huynh nào đó cô quen mặt. Gương mặt anh ta không có sẹo như mặt Enoch, và cô chỉ nhìn được có thế bên dưới mũ.

Cô nhìn xuống thềm đúng lúc cửa mở sau lưng cô và Jem bước ra; trời lạnh, và anh mặc áo khoác màu xám mỏng khiến tóc và mắt anh còn bạc hơn bao giờ hết. Anh ngước lên nhìn bầu trời mang màu xám tương tự, nặng trịch với những đám mây nhuốm màu đen và nói, “Chúng ta nên vào xe trước khi trời mưa.” Đó là một câu nói cực kỳ bình thường, nhưng Tessa vẫn bị bí lời. Cô lẳng lặng theo Jem tới xe và để anh giúp mình vào trong. Khi anh vào theo và đóng cửa lại, cô nhận thấy anh không đem theo cây gậy giấu kiếm.

Cỗ xe dồ lên phóng đi. Tessa, tay đặt ở cửa sổ, khẽ kêu một tiếng. “Cổng… khóa rồi! Cỗ xe…” “Suỵt.” Jem đặt tay lên cánh tay cô. Cô không khỏi há hốc miệng khi cỗ xe đi lọc xọc tới cánh cổng sắt khóa kín – và đi xuyên qua, như thể chúng chẳng khác nào không khí. Cô ngạc nhiên thở ra một hơi. “Các Tu Huynh Câm sở hữu loại phép thuật kỳ lạ,” Jem nói và hạ tay xuống.

Đúng lúc đó trời đổ mưa, bầu trời mở ra như một bình nước nóng giẫy. Qua màn nước bạc, Tessa chăm chú nhìn khi cỗ xe lướt qua những người bộ hành như thể họ là những bóng ma, chui vào kẽ hở hẹp nhất giữa các tòa nhà, lọc cọc đi qua một khoảnh sân rồi một nhà kho, rồi cuối cùng tới đê sông Thames trơn ướt vì nước mưa và cũng vì làn nước xám xịt của sông Thames. “Ôi, lạy Chúa lòng lành,” Tessa nói và kéo rèm lại. “Hãy nói rằng chúng ta không đi xuống sông đi.”

Jem cười. Dù đang kinh hãi nhưng cô vẫn mong được nghe thấy âm thanh đó. “Không. Theo như anh biết thì xe của Thành phố Câm Lặng chỉ đi trên cạn, dù chuyến đi này đặc biệt. Một hai lần đầu tiên đi em sẽ thấy hơi buồn nôn, nhưng rồi sẽ quen thôi.” “Anh quen chưa?” Cô nhìn thẳng vào anh. Đến lúc rồi. Cô phải nói ra trước khi tình bạn của họ sứt mẻ thêm. “Jem này,” cô nói.

“Ừ?” “Em… anh phải biết… tình bạn của anh có ý nghĩa thế nào với em,” cô ngại ngùng nói. “Và…”

Vẻ đau xót lộ trên gương mặt anh. “Đừng mà.” Ngỡ ngàng, Tessa chỉ biết chớp mắt. “Ý anh là sao?”

“Mỗi lần em nói từ ‘tình bạn’, anh lại thấy như bị dao đâm,” anh nói. “Tình bạn là một điều quý giá, Tessa, và anh không ghét bỏ nó, nhưng lâu nay anh luôn mong rằng quan hệ giữa chúng ta hơn mức bạn hữu. Và sau đêm kia, anh đã nghĩ có lẽ hy vọng của anh không đi tới tuyệt vọng. Nhưng giờ…” “Giờ em đã phá hỏng tất cả,” cô thì thầm. “Em rất xin lỗi.”

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ; cô cảm nhận được anh đang kiềm chế một thứ cảm xúc mãnh liệt nào đó. “Em không nên xin lỗi vì không đáp lại tình cảm của anh.” “Nhưng Jem.” Cô bối rối, và chỉ còn nghĩ tới việc xóa đi nỗi đau của anh, khiến anh ít bị tổn thương hơn. “Em đang xin lỗi vì hành động của mình tối đó. Em quá sỗ sàng và cư xử thiếu đàng hoàng. Hẳn anh sẽ nghĩ em…”

Anh ngạc nhiên ngước lên. “Tessa, em không thể nghĩ thế chứ? Anh mới là người cư xử thiếu đàng hoàng. Từ lúc đó, anh không dám nhìn em vì nghĩ em ghét anh lắm…” “Em không bao giờ có thể ghét anh,” cô nói. “Em chưa từng gặp ai tốt bụng và tử tế như anh. Em nghĩ anh thất vọng về em. Rằng anh ghét em.”

Jem kinh hãi. “Sao anh có thể ghét em khi chính phút ngã lòng của anh đã dẫn tới chuyện giữa chúng ta? Nếu anh không tuyệt vọng như thế, anh sẽ kiềm chế được hơn.” Ý anh ấy là anh ấy có thể kiềm chế mình, Tessa nghĩ. Anh ấy không mong mình sẽ cư xử phải phép. Chắc anh ấy cho rằng bản chất của mình là vậy. Cô lại chăm chú nhìn cửa sổ, hoặc chút chút gì đó mình nhìn được. Cô thấy dòng sông, những con thuyền đen đúa dập dềnh trên sóng nước, màn mưa hòa cùng nước sông.

“Tessa.” Anh chuyển sang ngồi cạnh cô, gương mặt căng thẳng, đẹp đẽ của anh rất gần cô. “Anh biết những cô gái người phàm được dạy bảo rằng họ không được quyến rũ đàn ông. Đàn ông yếu đuối và phụ nữ phải kiềm chế họ. Anh đoan chắc Thợ Săn Bóng Tối rất khác. Bình đẳng hơn. Cả hai được lựa chọn làm – điều chúng ta đã làm.” Cô nhìn anh. Anh quá tử tế, cô nghĩ. Có vẻ anh đọc được nỗi sợ hãi trong cô và định xóa bỏ nó trước khi cô kịp nói thành lời.

Cô bỗng nghĩ tới Will, tới chuyện giữa họ đêm trước. Cô cố quên ký ức về cái lạnh bao lấy họ, hơi ấm giữa thân thể họ khi họ ôm ghì lấy nhau. Cô bị phê thuốc, Will cũng vậy. Không một điều gì họ nói hay làm có ý nghĩa gì hơn những chuyện điên rồ người ta làm lúc say thuốc phiện. Không cần thiết phải kể với một ai hết; nó chẳng có ý nghĩa gì. Không một chút nào. “Nói gì đi chứ, Tessa.” Giọng Jem run run. “Anh sợ em nghĩ anh hối hận vì đêm đó. Anh không có.” Ngón tay của anh xoa làn da trần giữa cổ tay áo và găng tay cô. “Anh chỉ tiếc rằng chuyện đó tới quá sớm. Anh… anh muốn… muốn theo đuổi em trước đã. Tháp tùng em đi chơi đây đó.”

“Tháp tùng sao?” Tessa bật cười. Anh tiếp tục. “Nói cho em biết cảm xúc của anh trước, trước khi anh chứng tỏ. Viết thơ cho em…”

“Anh còn không thích thơ mà,” Tessa nói, giọng hụt hơi vì cười nhẹ nhõm. “Đúng. Nhưng em khiến anh muốn viết. Thế không được tính sao?”

Đôi môi Tessa cong lên thành một nụ cười. Cô nhoài người ngước nhìn mặt anh, quá gần khiến cô có thể nhìn ra từng sợi lông mi bạc, vết sẹo trắng mờ trên cần cổ xanh xao của anh – dấu vết của các Ấn Ký. “Nghe thực tế đó, James Carstairs. Anh chiếm được lòng bao nhiêu cô gái bằng chiêu này rồi?” “Anh chỉ muốn chiếm lòng một cô gái duy nhất,” anh nói. “Vấn đề là, cô ấy có muốn không?”

Cô cười. “Có.” Một lát sau – cô không biết sao chuyện xảy ra – anh hôn cô, đôi môi anh dịu dàng đặt lên môi cô, tay anh đưa lên ôm má và giữ cằm cô, giữ yên gương mặt cô. Tessa nghe có tiếng sột soạt và nhận ra đó là tiếng mấy bông hoa lụa trên mũ cô bị ép vào sườn xe ngựa khi cơ thể anh áp vào cô. Cô túm ve áo anh, vừa muốn kéo anh lại gần vừa để mình không ngã.

Cỗ xe ngựa dừng sựng lại. Jem bối rối buông cô ra. “Lạy Thiên Thần,” anh nói. “Có lẽ chúng ta thực sự nên đi đâu đó.” Tessa lắc đầu. “Jem, em…”

Jem vẫn bối rối. “Anh nghĩ anh nên ngồi sang kia,” anh nói và chuyển sang ngồi đối diện. Tessa nhìn ra cửa sổ. Qua khe rèm, cô thấy tòa nhà Quốc hội sừng sững, xám xịt cao vút lên bầu trời đang dần hửng nắng. Mưa đã ngớt. Cô không chắc vì sao xe dừng lại; quả vậy, một lát sau nó tiếp tục lăn bánh, hướng thẳng về cái trông như một hũ nút đen ngòm mở ra phía trước họ. Lần này cô biết không nên ngạc nhiên; đầu tiên là bóng tối, rồi xe tiến vào một căn phòng lớn bằng đá bazan đen, được thắp sáng nhờ những ngọn đuốc hệt như trong phòng họp Hội Đồng. Xe ngựa dừng và cửa mở. Vài Tu Huynh Câm đứng bên kia. Tu Huynh Enoch dẫn đầu, Hai Tu Huynh đứng hai bên anh ta, mỗi người đều cầm một cây đuốc sáng rực. Họ đã giở mũ trùm. Tất cả đều mù, nhưng chỉ một người trong đó hình như bị móc mắt, giống Enoch; những người khác nhắm mắt, và trên mí mắt họ có những chữ rune đen đúa vẽ đè lên. Môi tất cả đều bị khâu chặt.

Chào mừng trở lại Thành phố Câm Lặng, con gái của Lilith, Tu Huynh Enoch nói. Trong một thoáng, Tessa chỉ muốn đưa tay ra sau để có được hơi ấm từ bàn tay Jem nắm tay cô, để anh giúp cô rời xe. Cô bỗng nghĩ tới Charlotte. Charlotte, quá nhỏ bé và mạnh mẽ, người không dựa dẫm vào ai.

Cô tự mình rời xe, gót giày nện lên nền đá bazan. “Cảm ơn anh, Tu Huynh Enoch,” cô nói. “Chúng tôi đến gặp Jessamine Lovelace. Anh dẫn đường giùm nhé?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play