Sophie rảo bước trên đường Piccadilly, đầu cúi,
mắt chăm chăm nhìn vỉa hè dưới chân. Cô đã quá quen với những lời xì xào bàn tán và những ánh mắt liếc nhìn mỗi khi cô ra ngoài cùng những cặp
mắt đổ dồn vào vết sẹo của cô. Cô không ngại vết sẹo, nhưng cô ghét vẻ
thương hại trong đôi mắt những người thấy nó.
Cô đang mặc một cái váy cũ của Jessamine. Nó vẫn chưa lạc mốt, nhưng
Jessamine là loại con gái sẽ phong cho bất kỳ chiếc váy nào cô ấy mặc
quá ba lần là “đồ cổ” và hoặc là vứt đi hoặc là may sửa lại. Đây là
chiếc váy vải lụa vân màu xanh lá kẻ trắng, và cô phối cùng chiếc mũ có
trang trí những bông hoa trắng ngần cùng lá xanh. Cô nghĩ khi mặc như
vậy, cô trông cũng giống một tiểu thư, nhất là khi đôi bàn tay chai sần
được che giấu dưới đôi găng tay trắng bằng da dê non. Cô thấy Gideon
trước khi anh thấy cô. Anh đang dựa vào cột đèn bên ngoài cái cổng lớn
sơn màu lục nhạt của cửa tiệm Fortnum & Manson. Tim cô lỡ một nhịp
khi nhìn anh: anh, quá đẹp trai trong bộ đồ tối màu, đang xem giờ trên
chiếc đồng hồ quả quýt mạ vàng đeo vào túi áo gi-lê. Cô dừng một lát,
nhìn dòng người đi lại quanh anh; cuộc sống bộn bề của Luân Đôn ào ạt
quanh anh; còn Gideon tĩnh lặng như tảng đá giữa dòng nước siết. Cô nghĩ mọi Thợ Săn Bóng Tối đều ít nhiều mang trong mình sự tĩnh lặng, hơi thở của cô độc khiến họ tách biệt với dòng đời phàm tục.
Anh bỗng ngước lên và thấy cô, rồi cười một nụ cười làm thay đổi cả gương
mặt anh. “Cô Collins,” anh nói và bước tới, và cô tiến tới đón anh, cảm
giác như mình đang bước vào vòng tròn tách biệt của anh. m thanh đều đều vọng tới từ dòng xe cộ của thành phố, người đi bộ và mọi thứ âm thanh
khác dường như tắt ngấm, chỉ còn lại cô và Gideon đối diện nhau trên
đường. “Anh Lightwood,” cô nói.
Gương mặt anh thay đổi, chỉ một chút xíu, nhưng cô nhìn ra. Cô cũng thấy anh
đang cầm gì trong tay trái: một cái giỏ đan. Cô nhìn nó, rồi nhìn anh.
“Cái giỏ mây trứ danh của Fortnum & Manson đó,” anh nhếch môi cười.
“Trong có phô mai Stilton, trứng chim cút, mứt cánh hoa hồng…”
“Anh Lightwood,” cô nhắc lại, ngắt lời anh, khiến chính cô cũng bất ngờ. Một người hầu không bao giờ được ngắt lời một quý ông. “Mong anh hiểu cho
tôi vô cùng, vô cùng khó nghĩ, không biết có nên tới đây không. Cuối
cùng tôi quyết định nên đi, chỉ để nói thẳng với anh rằng tôi không thể
gặp anh. Tôi nghĩ anh đáng được nghe, dù tôi không chắc mình quyết định
có sáng suốt không.” Anh bối rối nhìn cô, và trong giây phút đó cô không thấy một Thợ Săn Bóng Tối, mà chỉ thấy một chàng trai bình thường như
Thomas hay Cyril cầm cái làn picnic và không thể che giấu sự tổn thương
hay bất ngờ trên nét mặt. “Cô Collins, nếu tôi chẳng may làm gì xúc
phạm…”
“Tôi
không thể gặp anh. Chỉ thế thôi,” Sophie nói và quay lưng, định trở về
theo con đường cũ. Nếu đi nhanh, cô có thể bắt chuyến xe ngựa trở về khu City… “Cô Collins. Làm ơn mà.” Gideon gọi từ đằng sau. Anh không níu
kéo cô, mà đi song song với cô, vẻ mặt rầu rĩ. “Nói cho tôi biết tôi sai ở đâu đi.”
Cô
lặng lẽ lắc đầu. Vẻ mặt anh – có lẽ cô đã sai khi tới đây. Họ đang đi
qua tiệm sách Hatchards và cô tính vào trong, chắc chắn anh sẽ không
theo cô vào cái nơi người ta có thể nghe lỏm cuộc trò chuyện của họ.
Nhưng biết đâu anh lại vào. “Tôi biết rồi,” anh đột ngột nói. “Là Will.
Will đã kể cho cô nghe, phải không?”
“Anh nói vậy là tôi biết anh có chuyện phải nói ra rồi.” “Cô Collins, tôi có thể giải thích. Cứ đi với tôi đã – lối này.” Anh quay người và cô cũng
đi thận trọng theo anh. Họ tới trước nhà thờ St. James, anh dẫn cô đi
vòng qua bên nhà thờ và đi dọc một con phố hẹp chạy qua khu giữa đường
Piccadilly và Jermyn. Ở đây yên tĩnh hơn, nhưng không đến nỗi vắng tanh
vắng ngắt; vài khách bộ hành đi qua tò mò nhìn họ - một cô gái mặt sẹo
và một anh chàng đẹp mã có gương mặt tái xanh, đang cẩn trọng đặt cái
làn xuống chân.
“Số là hồi đêm trước,” anh nói. “Bố tôi có tổ chức tiệc tại căn nhà ở
Chiswick. Tôi nghĩ có thấy Will. Tôi không biết cậu ấy đã kể với mọi
người chưa.” “Vậy anh thú nhận hả? Rằng anh ở đó, tại cái nơi trụy lạc…
vô đạo đức…”
“Vô đạo đức? Còn hơn là vô đạo đức ấy chứ,” Gideon nói, gằn giọng theo kiểu cô chưa từng nghe ở anh. Đằng sau họ, chuông nhà thờ điểm giờ; anh có
vẻ không nghe thấy. “Cô Collins, tất cả những gì tôi có thể làm là thề
với cô rằng trước đêm đó tôi không hề biết bố tôi lại đánh bạn với đám
trụy lạc, nhiễm thói hư tật xấu như vậy. Tôi đã ở Tây Ban Nha suốt nửa
năm nay…” “Và trước kia ông ta không như vậy?” Sophie không tin, hỏi.
“Không hẳn. Khó giải thích lắm.” Đôi mẳt anh nhìn qua cô, màu xanh xám nổi bão hơn bao giờ hết. “Bố tôi luôn chế giễu Hiệp Ước. Nếu không thể phạm
Luật, vậy ông sẽ lách Luật. Ông luôn dạy chúng tôi sống phải như thế,
rằng mọi Thợ Săn Bóng Tối đều hành xử như thế. Và chúng tôi – Gabriel và tôi – mất mẹ khi còn quá nhỏ, nên chẳng còn biết theo gương ai khác.
Mãi tới khi đến Madrid, tôi mới thấu hiểu được toàn bộ những… lỗi lầm
của bố mình. Mọi người không cười cợt Luật và lách Luật, và họ nhìn tôi
như thể tôi là đồ quái thai khi tin vào điều đó, tới khi tôi thay đổi.
Học hỏi và quan sát đã giúp tôi tin mình đã được dạy dỗ theo những
nguyên tắc vớ vẩn, rằng bố tôi cố ý nhồi nhét những thứ đó vào đầu tôi.
Tôi chỉ có thể nghĩ tới Gabriel và rằng biết đâu mình có thể cứu nó hoặc ít nhất khiến quá trình phản tỉnh của nó không quá đau đớn.” “Còn em
gái anh – cô Lightwood?”
Gideon lắc đầu. “Nó không hề biết gì. Bố tôi nghĩ phụ nữ không nên liên quan
gì tới những khía cạnh u ám hơn của Thế Giới Ngầm. Không, ông ấy nghĩ
chỉ mình tôi nên biết sự vụ ông ấy làm, vì tôi là người thừa kế gia sản
nhà Lightwood. Chính với quan điểm đó ông ấy đã đưa tôi tới sự kiện đêm
qua, và có lẽ Will đã thấy tôi.” “Anh biết cậu ấy ở đó?”
“Tôi quá chán ghét cảnh tượng trong phòng nên đã trốn ra ngoài vườn để hít
thở chút không khí trong lành. Mùi quỷ tanh tưởi khiến tôi buồn nôn.
Ngoài đó, tôi thấy một bóng hình quen thuộc một mực muốn đuổi kỳ được
một con quỷ da xanh.” “Cậu Herondale?”
Gideon nhún vai. “Tôi không biết cậu ấy làm gì ở đó; tôi biết không đời nào
cậu ấy được mời dự tiệc, và cũng không đoán ra sao cậu ấy biết, hoặc
chuyện cậu ấy đuổi theo con quỷ kia thì có liên quan gì. Tôi không chắc
tới khi thấy vẻ mặt cô khi nhìn tôi, như chính lúc này…” Giọng Sophie
lên cao và sắc lẹm. “Nhưng anh có nói với bố anh, hay với Gabriel không? Họ có biết về cậu chủ Will không?”
Gideon chậm rãi lắc đầu. “Tôi chẳng nói gì. Tôi không nghĩ họ sẽ tính tới
chuyện Will xuất hiện ở đó. Thợ Săn Bóng Tối của Học Viện đang tập trung truy tìm Mortmain.” “Đúng,” Sophie chậm rãi nói, và khi thấy anh tỏ vẻ
không hiểu, cô bổ sung: “Đám người máy trong bữa tiệc của bố anh – anh
nghĩ chúng từ đâu ra?”
“Tôi không biết – tôi nghĩ chúng là tạo vật của quỷ…” “Chúng là của
Mortmain,” Sophie nói. “Anh chưa từng thấy đám người máy của ông ta,
nhưng cậu Herondale và cô Gray, họ đã thấy, và họ đảm bảo.”
“Nhưng vì sao bố tôi lại liên can tới đám người máy của Mortmain?” Sophie lắc
đầu. “Có lẽ anh không nên hỏi tôi câu hỏi anh không muốn nghe đáp án,
anh Lightwood ạ.”
“Cô Collins.” Tóc anh xòa xuống mắt; anh sốt ruột gạt tóc sang bên. “Cô
Collins, tôi biết dù cô nói gì thì đó cũng là sự thật. Không hiểu sao,
trong tất cả những người tôi gặp ở Luân Đôn, tôi lại thấy tin tưởng cô
nhất – hơn cả những người thân ruột thịt của tôi.” “Tôi thấy có vẻ đó là điều không may, anh Lightwood, vì quả thật chúng ta đều biết nhau chưa
bao lâu.”
“Tôi
mong có thể thay đổi chuyện đó. Ít nhất hãy cùng tôi tới công viên, Soph – cô Collins. Cô hãy nói cho tôi hay sự thật. Nếu cô vẫn không muốn
liên can gì tới tôi, tôi sẽ tôn trọng ý nguyện của cô. Tôi chỉ xin cô
một giờ mà thôi.” Ánh mắt anh van nài. “Làm ơn nhé?” Có vẻ trái tim gần
như không chịu nghe lời lý trí, cô thấy thương cảm chàng trai có đôi mắt của biển cả ngày giông bão này, người dường như quá cô độc. “Được,” cô
nói. “Tôi sẽ cùng anh tới công viên.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT