Các tù nhân của Thành phố Câm Lặng bị giam ngay dưới tầng một, phía sau Sảnh Ngôi Sao Tiên Tri. Một cầu thang tối om dẫn xuống dưới. Các Tu Huynh Câm đi trước, theo sau là Tessa và Jem, cả hai không nói gì với nhau kể từ lúc rời xe. Nhưng đây không phải sự im lặng ngượng ngùng. Có gì đó trong khung cảnh trang nghiêm tịch mịch của Thành phố Xương, với những lăng mộ lớn và những cổng vòm cao cao, khiến cô cảm giác như đang trong một bảo tàng hay nhà thờ, nơi người ta phải nói nhỏ đi khẽ.

Tới cuối chân cầu thang, hành lang rẽ làm hai hướng; các Tu Huynh Câm rẽ trái, dẫn Jem và Tessa gần tới cuối hành lang. Họ đi qua hết dãy phòng này tới dãy phòng khác, tất cả đều cửa khóa then cài. Mỗi phòng đều có giường và bồn rửa mặt, nhưng chỉ có vậy. Tường bằng đá, bốc mùi nước và ẩm mốc. Tessa tự hỏi có phải họ đang ở dưới sông Thames, hay nơi nào đó đại loại vậy. Cuối cùng các Tu Huynh dừng trước một cánh cửa kế bên cửa cuối, và Enoch chạm vào ổ khóa. Nó lanh canh bật mở, và xích giữ cửa bung ra.

Mời vào, Enoch nói và lùi lại. Chúng tôi sẽ đợi bên ngoài. Jem cầm nắm đấm cửa và do dự nhìn Tessa. “Có lẽ cô ấy nên nói chuyện với Jessamine trước. Phụ nữ với nhau.”

Tessa giật mình. “Anh chắc không? Anh biết rõ cô ấy hơn em…” “Nhưng em biết Nate,” Jem nói và tránh nhìn cô trong một thoáng. Tessa có cảm giác anh đang giấu cô gì đó. Đó là cảm giác bất thường của Jem mà cô không biết phản ứng ra sao. “Lát nữa anh sẽ vào, nhưng em cứ xoa dịu Jessie đã.”

Tessa chậm rãi gật đầu. Tu Huynh Enoch mở cửa cho cô bước vào, hơi nao núng chút đỉnh khi cánh cửa nặng nề đóng sầm lại. Đây là một gian phòng nhỏ giống như mọi căn phòng khác, với bốn bề đều là đá. Có một cái bồn rửa mặt và gì đó có lẽ từng là bình nước bằng sứ; giờ nó vỡ tan tành trên sàn, như thể có người dùng sức quăng thẳng nó vào tường. Jessamine mặc cái váy trắng đơn bạc ngồi trên cái giường hẹp, với cái chăn vải thô quấn quanh người. Tóc cô ấy xổ xuống vai thành từng búi rối, còn hai mắt thì đỏ sọc.

“Chào mừng tới chơi. Chốn ăn ở tốt đấy chứ nhỉ?” Jessamine nói. Giọng cô nàng nghe khàn như thể cổ họng bị sưng vì khóc nhiều. Cô gái nhìn Tessa, và môi dưới bắt đầu run run. “Charlotte bảo… bảo bồ tới đưa mình về à?” Tessa lắc đầu. “Không phải.”

“Nhưng…” Mắt Jessamine bắt đầu ầng ậng nước. “Chị ấy không thể bỏ mình ở đây. Mình nghe thấy tiếng họ, cả đêm.” Cô nàng rùng mình, kéo chăn sát người hơn. “Bồ nghe thấy gì cơ?”

“Tiếng người chết,” cô ấy nói. “Thì thầm trong mộ của họ. Nếu mình còn ở đây, không sớm thì muộn mình cũng sẽ nhập bọn với họ. Mình biết mà.” Tessa ngồi xuống bên giường và thận trọng chạm vào tóc Jessamine, dịu dàng vuốt những lọn tóc rối. “Không đời nào,” cô nói và Jessamine bắt đầu nức nở. Vai cô ấy run run. Tessa vô vọng nhìn quanh phòng, như thể gì đó trong xà lim tệ hại này có thể khiến cô có cách mở đầu câu chuyện. “Jessamine,” cô nói. “Mình mang cho bồ cái này.”

Jessamine chậm rãi ngẩng mặt. “Đồ của Nate sao?” “Không,” Tessa dịu dàng đáp. “Đồ của bồ.” Cô cho tay vào túi và lôi ra một thứ, chìa cho Jessamine. Trong lòng bàn tay cô là con búp bê nhỏ lấy từ trong cái cũi trong ngôi nhà đồ chơi của Jessamine. “Bé Jessie này.”

Jessamine khẽ “à” một tiếng, rồi chộp vội lấy con búp bê. Cô ấy ôm chặt nó trong ngực. Mắt cô nàng nhắm chặt, nước mắt chảy thành dòng trên gương mặt lem luốc. Nhìn cô ấy như vậy Tessa thấy thương vô cùng. Giá mà… “Jessamine,” Tessa lại nói. Cô thấy Jessamine như một con thú cần được vỗ về, và gọi tên cô ấy hết lần này tới lần khác sẽ giúp được gì đó. “Chúng mình cần bồ giúp.”

“Để phản lại Nate,” Jessamine gắt. “Nhưng mình không biết gì. Mình còn không biết vì sao phải ở đây.” “Em biết.” Jem nói lúc vào phòng. Anh đỏ mặt và hơi thở có chút dồn dập, như thể vừa đi rất nhanh. Anh nhìn Tessa tỏ vẻ bí ẩn và đóng cửa lại. “Em biết chính xác vì sao mình ở đây, Jessie…”

“Vì em đã yêu!” Jessamine hét lên. “Anh biết tình yêu là thế nào mà. Em thấy anh nhìn Tessa ra sao rồi.” Cô nhìn Tessa với vẻ hằn học khiến má Tessa nóng bừng. “Ít nhất Nate còn là con người.” Jem không hề mất bình tĩnh. “Anh không phản bội Học Viện vì Tessa,” anh nói. “Anh không nói dối và gieo họa cho những người đã nuôi nấng anh từ hồi anh còn là đứa trẻ bơ vơ không nơi nương tựa.”

“Nếu anh không dám làm như em,” Jessamine nói. “Vậy anh không thật lòng yêu Tessa.” “Nếu cô ấy bảo anh làm vậy,” Jem nói. “Anh biết cô ấy không thật lòng yêu anh.”

Jessamine hít một hơi và quay đi không nhìn anh nữa, như thể anh vừa tát vào mặt cô ấy. “Anh,” Jessie lúng búng nói. “Em luôn nghĩ anh là người tử tế nhất. Nhưng anh ác lắm. Tất cả đều ác lắm. Charlotte tra tấn em bằng Kiếm Thánh đó tới khi em nói ra tất cả. Các người còn muốn gì nữa nào? Các người đã buộc em phản bội người em yêu.” Tessa thoáng thấy Jem đảo mắt. Trong sự tuyệt vọng của Jessamine có gì đó rất kịch, như mọi việc cô ấy làm, nhưng ẩn dưới đó – dưới cái vai diễn người phụ nữ khốn khổ - Tessa cảm nhận được cô gái kia thật sự hoảng sợ.

“Mình biết bồ yêu Nate,” Tessa nói. “Và mình biết không thể thuyết phục bồ rằng anh ấy không hề đáp lại tình cảm của bồ…” “Bồ ghen với mình…”

“Jessamine, Nate không thể nào yêu bồ. Anh ấy có vấn đề - như thể tim anh ấy mất một mảnh nào đó. Thề có Chúa chứng giám, mình và dì luôn cố lờ điều đó đi, luôn nói với nhau rằng đó chỉ là sự vô tâm xốc nổi của một chàng trai mới lớn mà thôi. Nhưng anh ấy đã giết dì – anh ấy có kể với bồ không? – giết người phụ nữ đã nuôi nấng anh ấy, và sau đó cười cợt chuyện đó trước mặt mình. Anh ấy không biết thương cảm, không biết biết ơn. Nếu giờ bồ bao che cho anh ấy, anh ấy cũng không hề nhận thấy đâu.” “Và rất có thể em sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa,” Jem nói. “Nếu em không giúp, Clave sẽ không bao giờ thả em. Em và đám xương cốt sẽ ở cùng nhau mãi mãi, nếu hình phạt của em là một lời nguyền rủa.”

“Nate nói mọi người sẽ cố dọa dẫm em,” Jessamine run run nói. “Nate cũng nói rằng Clave và Charlotte sẽ không làm gì bồ vì họ là quân yếu đuối,” Tessa nói. “Nhưng sự thật đã chứng minh anh ấy nói láo. Anh ấy nói điều cần thiết để bồ làm theo ý anh ấy. Nate là anh mình và mình nói cho bồ biết nhé, anh ấy là đồ lừa đảo và trí trá.”

“Bọn anh cần em viết thư cho anh ta,” Jem bảo. “Nói rằng em biết một kế hoạch bí mật của Thợ Săn Bóng Tối để tiêu diệt Mortmain, và em hẹn gặp anh ta tối nay…” Jessamine lắc đầu và rúc vào tấm chăn vải thô. “Em sẽ không bán đứng Nate.”

“Jessie.” Giọng Jem nhẹ nhàng, Tessa không biết sao Jessamine có thể khước từ anh. “Làm ơn mà. Bọn anh chỉ xin em cứu lấy mình. Hãy gửi lá thư đó; nói cho bọn anh biết nơi hai người thường hẹn hò. Bọn anh chỉ yêu cầu có vậy.” Jessamine lắc đầu. “Mortmain,” cô nói. “Mortmain rồi sẽ thắng bọn anh. Rồi các Tu Huynh Câm sẽ bị đánh bại và Nate sẽ tới cứu em.”

“Thôi vậy,” Tessa nói. “Cứ tưởng tượng chuyện như vậy đi. Bồ nói Nate yêu bồ. Vậy anh ta sẽ tha thứ tất cả cho bồ, đúng không? Vì khi một người đàn ông yêu, anh ta sẽ hiểu rằng người mình yêu yếu đuối. Rằng không như anh ấy, cô ấy không thể chịu nổi, lấy ví dụ nhé, đòn roi tra tấn.” Jessamine thút thít.

“Anh ta sẽ hiểu rằng cô ấy yếu ớt, mong manh và dễ dụ,” Tessa tiếp tục, dịu dàng chạm vào cánh tay Jessamine. “Jessie, bồ hiểu rồi đấy. Nếu bồ không chịu giúp, Clave sẽ biết và họ sẽ không nhân từ với bồ. Nếu bồ giúp, Nate sẽ thông cảm thôi. Nếu anh ấy yêu bồ… anh ấy không được lựa chọn. Vì yêu nghĩa là tha thứ.” “Mình…” Jessamine nhìn từ người này sang người kia, như một con thỏ trong cơn hoảng sợ. “Nếu người đó là Tessa, anh có tha thứ cho cô ấy không?”

“Anh sẽ tha thứ cho Tessa dù cô ấy có làm gì đi nữa,” Jem trịnh trọng nói. Tessa không thấy vẻ mặt anh, nhưng cô thấy tim mình lỡ một nhịp. Cô không thể nhìn Jem, sợ vẻ mặt sẽ tiết lộ cảm xúc của cô.

“Jessie, làm ơn mà,” thay vào đó cô nói. Jessamine im lặng một lúc lâu. Cuối cùng khi cất tiếng, giọng Jessamine mảnh như sợi chỉ. “Vậy chắc bồ sẽ cải trang thành mình để gặp anh ấy.”

Tessa gật đầu. “Bồ phải mặc đồ nam,” cô ấy nói. “Mình luôn mặc đồ nam. Như vậy đi trên phố sá sẽ an toàn hơn. Anh ấy sẽ không nghi ngờ gì.” Cô ngước lên, vén mái tóc bết khỏi mặt. “Bồ có giấy bút không?” Cô nàng hỏi thêm. “Mình sẽ viết thư.”

Cô ấy nhận mấy đồ đó từ tay Jem rồi bắt đầu nguệch ngoạc vài chữ. “Lá thư sẽ đổi được gì đó chứ,” Jessie nói. “Nếu họ không thả mình ra…” “Họ sẽ không thả,” Jem nói, “trừ khi xác định thông tin của em là chính xác.”

“Nhưng ít nhất họ phải mang cho em đồ ăn ngon hơn. Thức ăn ở đây ghê lắm. Toàn bánh mì khô khốc cứng đơ không à.” Viết xong thư, cô nàng giao cho Tessa. “Đồ nam mình mặc được giấu sau ngôi nhà đồ chơi trong phòng mình. Nhớ giữ đồ đấy,” cô nàng bổ sung, và trong một thoáng đó lại là cô nàng Jessamine sở hữu đôi mắt nâu kiêu kỳ. “Mà lần sau nếu dùng đồ của mình, nhớ phải giữ gìn đấy. Bồ đã mặc bốn bộ váy mình mua hồi tháng sáu cho bồ không biết bao nhiêu lần rồi. Cái váy vàng đó thành đồ cổ rồi. Còn nếu bồ không muốn người khác biết bồ hôn hít trong xe, bồ đừng đội cái nào dễ bị bẹp hoa trang trí. Người khác không bị mù đâu.” “Có vẻ thế thật,” Jem nói như cực kỳ nghiêm túc, và khi Tessa nhìn sang, anh mỉm cười chỉ với riêng cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play