“Jessamine,” Henry nhắc lại hẳn phải là lần thứ năm hay sáu gì đó. “Anh vẫn không tin được. Jessamine của chúng ta ư?”

Tessa để ý mỗi lần anh nói, môi Charlotte lại mím chặt thêm một chút. “Đúng,” chị nhắc lại. “Jessamine. Con bé theo dõi chúng ta và báo mọi động tĩnh cho Nate, còn anh ta chuyển tin cho Mortmain. Em có phải nhắc lại nữa không?” Henry chớp mắt. “Anh xin lỗi mà vợ. Anh vẫn đang nghe. Chỉ có điều…” Anh thở dài. “Anh biết con bé không hạnh phúc khi ở đây. Nhưng anh không hề nghĩ Jessamine ghét chúng ta.”

“Em cũng không nghĩ vậy.” Đó là Jem đứng gần lò sưởi trong phòng khách, một cánh tay gác lên bệ lò sưởi. Họ không cùng ăn sáng như thường lệ; không có thông báo lý do chính thức, nhưng Tessa đoán chuyện tiếp tục ăn sáng khi chỗ ngồi của Jessamine bị bỏ trống, như thể không có chuyện gì xảy ra, đáng sợ đến độ Charlotte không chịu nổi. Charlotte chỉ khóc một lúc hồi đêm qua rồi bình tĩnh lại; chị từ chối đề nghị của cả Sophie lẫn Tessa bảo mang khăn lạnh hay trà tới, liên tục lắc đầu và nhắc đi nhắc lại rằng chị không thể để mình gục ngã như thế, và rằng giờ là lúc lên kế hoạch, vạch chiến lược. Chị đã tới phòng Tessa, với Sophie và Tessa đuổi theo sát gót, và nóng nảy cạy ván sàn tới khi tìm được một cuốn sách nhỏ bằng cỡ quyển Kinh Thánh, bìa da trắng và bọc trong vải nhung. Chị nhét nó vào túi với vẻ quyết tâm, bỏ qua mọi câu hỏi của Tessa, và đứng dậy. Bầu trời ngoài cửa sổ đã bừng lên ánh sáng nhàn nhạt của buổi bình minh. Với vẻ kiệt sức, chị bảo Sophie chuẩn bị ít đồ ăn nguội đơn giản ở phòng khách để ăn sáng, và bảo Cyril đi báo tin cho Henry. Sau đó chị rời đi.

Được Sophie giúp, cuối cùng Tessa cũng sung sướng được cởi bỏ cái váy của Jessamine; cô đã tắm, mặc chiếc váy vàng được Jessamine mua cho. Cô nghĩ màu sắc đó sẽ khiến tâm trạng sáng sủa hơn, nhưng cô vẫn thấy mình nhợt nhạt và mệt mỏi. Cô cũng thấy vẻ đó trên gương mặt Jem khi cô vào phòng khách. Mắt anh thâm quầng, và anh vội nhìn lảng đi chỗ khác. Cô bỗng nhớ lại hồi tối trước, với Will ngoài ban công. Nhưng chuyện đó rất khác, cô tự nhủ. Đó là kết quả của ma phiến, trong cơn điên loạn tạm thời. Giữa cô và Jem thì không vậy.

“Đấy là lỗi của em,” Charlotte khẽ nói. “Em không nên buộc Jessamine trở thành Thợ Săn Bóng Tối khi con bé ghét cay ghét đắng việc đó.” “Không. Không!” Henry vội an ủi vợ. “Em bao giờ cũng nhẫn nại với con bé. Em đã làm tất cả mọi điều có thể rồi. Có những cỗ máy đã… hỏng nặng đến không chữa nổi.”

“Jessamine không phải máy móc, Henry,” Charlotte nói, giọng xa xôi. Tessa tự hỏi liệu chị còn giận Henry không cùng chị gặp Woolsey Scott, hay đơn giản là chị đang giận cả thế giới. “Có lẽ em nên cung kính cúi đầu giao Học Viện này cho Benedict Lightwood. Đây là lần thứ hai chúng ta có gián điệp sống trong nhà mình mà không biết, tới khi lãnh hậu quả nặng nề. Em rõ là thứ bất tài.” “Và như vậy là rước hổ vào nhà,” Henry lên tiếng, rồi im lặng khi Charlotte dành cho anh ánh nhìn có thể làm chảy cả thủy tinh.

“Nếu Benedict Lightwood làm việc cho Mortmain, ông ta sẽ không được phép trông nom Học Viện,” Tessa bảo. “Đúng ra, cái bữa tiệc Benedict tổ chức tối qua cũng đủ để loại bỏ tư cách của ông ta.” “Chúng ta không tố ông ta được,” Jem nói. “Benedict sẽ chối sạch, và đổ vấy tội cho em – mà em lại là cư dân Thế Giới Ngầm…”

“Có Will ở đó nữa,” Charlotte nói và nhíu mày. “Nhắc mới nhớ, Will đâu rồi?” “Chắc là đi kiếm chỗ ngả lưng rồi,” Jem nói, “và xét tới vị trí nhân chứng của Will, mọi người đều nghĩ cậu ấy là đồ điên cũng như…”

“À,” một giọng vang lên tại cửa, “đang trong buổi họp thường niên mọi-người-đều-nghĩ-Will-là-đồ-điên đấy hả?” “Là song niên,” Jem nói. “Và không, đây không phải buổi họp đó.”

Ánh mắt Will tìm Tessa trong phòng. “Họ biết về Jessamine rồi?” Anh nói. Anh có vẻ mệt mỏi nhưng không mệt như Tessa tưởng; anh xanh xao, nhưng có vẻ phấn khởi kìm nén gần như – hạnh phúc. Cô thấy bụng dạ nhộn nhạo khi ký ức đêm trước – những vì sao, ban công, nụ hôn – ùa về. Tối qua anh về nhà tầm nào? cô nghĩ. Anh sao rồi? Và sao anh lại… phấn khích thế? Anh có hoảng hốt trước chuyện giữa họ trên ban công đêm qua, hay anh thấy chuyện đó hay ho? Và ôi lạy Chúa, anh có kể với Jem không? Ma phiến thôi mà, cô tuyệt vọng tự nhủ. Cô không còn là mình, hành động ngoài sự kiểm soát của đầu óc mình. Chắc chắn Jem sẽ hiểu. Làm anh tổn thương khiến cô đau lòng vô cùng. Nhưng anh có thèm quan tâm đâu…

“Vâng, tất cả đều biết chuyện Jessamine rồi,” cô vội nói. “Cô ấy bị tra khảo với Kiếm Thánh và đưa về Thành phố Câm Lặng, và giờ chúng ta đang họp xem phải làm gì tiếp đây, và chuyện này cực kỳ quan trọng. Charlotte rất thất vọng.” Charlotte bối rối nhìn cô.

“Đúng mà chị,” Tessa nói, suýt hết hơi vì nói quá nhanh. “Và chị đang hỏi Will ở…” “Em ở đây rồi chị,” Will nói và buông phịch người ngồi xuống chiếc ghế gần Jem. Một tay anh bị băng bó, ống tay áo kéo xuống che đi phần nào. Máu khô đóng bánh trong móng tay anh. “Rất mừng được biết tin Jessamine đang ở Thành phố Câm Lặng. Chỗ đó quá hợp. Bước tiếp theo là gì?”

“Buổi họp là nhằm mục đích đó,” Jem nói. “À, thế những ai biết cô ấy đang ở đó,” Will hỏi thẳng.

“Chỉ có chúng ta,” Charlotte nói. “Và Tu Huynh Enoch, nhưng anh ta đồng ý sẽ không thông báo chó Clave trong khoảng một hai ngày tới, trước khi chúng ta quyết định sẽ làm gì. Mà nói mới nhớ, chị phải nói chuyện rõ ràng với em, Will. Sao em dám tới nhà Benedict Lightwood mà không báo cho chị, đã thế còn kéo Tessa theo cùng, hả?” “Bọn em không thể lần chần thêm,” Will nói. “Tới khi đánh thức được chị và thuyết phục chị đồng ý, có lẽ Nathaniel đã đi từ lâu. Và chị không thể nói đấy là ý tưởng tồi. Bọn em đã biết được rất nhiều về Nathaniel và Benedict Lightwood…”

“Nathaniel Gray và Benedict Lightwood không phải Mortmain.” Bàn tay búp măng của Will khua trong không khí. “Mortmain là con nhện ở giữa mạng nhện,” anh nói. “Chúng ta càng biết nhiều, chúng ta càng biết ông ta với tới đâu. Trước đêm qua, chúng ta không hề biết ông ta có quan hệ tới Lightwood; giờ chúng ta biết người đàn ông kia là con rối của ông ta. Theo ý em, chúng ta nên báo cho Clave biết chuyện Benedict và Jessamine. Hãy để Wayland lo liệu chuyện họ. Để xem Benedict khai ra những gì khi cầm Kiếm Thánh.”

Charlotte lắc đầu. “Không, chị… chị không nghĩ chúng ta có thể.” Will ngửa cổ. “Vì sao không?”

“Jessamine nói đó chính xác là điều Mortmain muốn. Và cô ấy nói vậy khi cầm Kiếm Thánh. Cô ấy không nói dối.” “Nhưng cô ấy có thể sai,” Will nói. “Mortmain đã tiên liệu đúng tình huống này và bảo Nate rót vào đầu con bé chính xác điều ông ta muốn chúng ta biết.”

“Em nghĩ ông ta đoán trước tình huống này?” Henry nói “Chắc chắn,” Will bảo. “Người đàn ông đó là một nhà chiến lược.” Anh gõ gõ thái dương. “Giống như em.”

“Vậy bồ nghĩ chúng ta nên thông báo cho Clave?” Jem hỏi. “Ngàn vạn lần không,” Will bảo. “Nếu điều Jessamine nói là thật thì sao? Vậy chúng ta sẽ giống như một lũ ngốc.”

Charlotte giơ tay lên trời. “Nhưng em bảo…” “Em biết mình nói gì,” Will nói. “Nhưng chúng ta phải tính tới hậu quả. Nếu chúng ta thông báo cho Clave và chúng ta sai, vậy chúng ta sẽ bị Mortmain bỡn cợt. Chúng ta vẫn còn vài ngày để quyết định. Tới gặp Clave sớm chẳng ích gì cho chúng ta. Nếu chúng ta điều tra, và tìm được bằng chứng vững chắc hơn…”

“Và anh định điều tra thế nào?” Tessa hỏi. Will quay đầu nhìn cô. Trong đôi mắt xanh của anh không có gì gợi nhắc về Will của đêm trước, người đã chạm vào cô dịu dàng vô kể, người đã thì thầm gọi tên cô như một bí mật. “Nhược điểm của việc tra khảo Jessamine là dù bị buộc phải nói sự thật, con bé vẫn có những điều không biết. Nhưng chúng ta lại thu được một liên kết tới Ông Chủ. Qua Jessamine, chúng ta nắm được có một kẻ biết nhiều hơn con bé: Đó là Nate. Anh ta vẫn tin tưởng Jessie. Nếu con bé hẹn gặp anh ta, vậy chúng ta có thể tóm gọn Nate.”

“Jessamine sẽ không bao giờ đồng ý,” Charlotte nói. “Không phải lúc này…” Will bực bội nhìn chị. “Chị đang cả giận mất khôn đấy hả?” Anh nói. “Tất nhiên là không rồi. Chúng ta sẽ nhờ Tessa vào vai Jessamine, Tiểu thư Thời thượng Trí trá.”

“Nghe nguy hiểm,” Jem khẽ nói, “cho Tessa quá.” Tessa vội nhìn anh, và thoáng thấy ánh sáng lóe lên trong đôi mắt bạc. Đây là lần đầu tiên anh nhìn cô kể từ hồi cô rời phòng anh đêm đó. Cô tưởng tượng ra sự quan tâm trong giọng anh khi anh nhắc tới nỗi nguy hiểm cho cô, hay đơn giản đó là sự quan tâm Jem dành cho mọi người? Cô rất không mong đó chỉ là sự tử tế thường tình, không… không phải điều cô mong anh cảm nhận.

Thế nào cũng được. Nhưng ít nhất đừng để anh ghét cô… “Tessa rất dũng cảm,” Will nói. “Và chẳng mấy nguy hiểm đâu mà. Chúng ta sẽ gửi thư dàn xếp một cuộc hẹn ở nơi chúng ta có thể dễ dàng và ngay lập tức tóm được anh ta.Các Tu Huynh Câm có thể tra tấn Nate tới khi anh ta khai ra những thông tin ta cần.”

“Tra tấn?” Jem nói. “Đó là anh trai Tessa…” “Cứ tra tấn đi,” Tessa nói, “nếu cần thiết. Em đồng ý.”

Charlotte choáng váng ngước nhìn cô. “Em không thật lòng.” “Chị bảo có cách để lôi những bí mật ra khỏi đầu anh ấy,” Tessa nói. “Em đã không đồng ý, và chị không làm. Em cảm ơn chị về điều đó, nhưng em không muốn chị tiếp tục giữ lời hứa đó. Nếu tình thế bắt buộc, chị hãy làm n hững gì cần thiết. Chuyện này có ý nghĩa quan trọng với chị hơn với em, chị biết mà. Với chị, chuyện liên quan tới Học Viện và sự an toàn của toàn bộ Thợ Săn Bóng Tối. Em cũng quan tâm tới những cái đó, Charlotte. Nhưng Nate – anh ấy bắt tay với Mortmain. Mortmain, người muốn giam cầm và lợi dụng em vì điều gì đó chúng ta chưa rõ. Mortmain, người có lẽ biết em là ai. Nate nói với Jessamine rằng bố em là quỷ còn mẹ em là Thợ Săn Bóng Tối…”

Will ngồi thẳng. “Không thể nào,” anh nói. “Thợ Săn Bóng Tối và quỷ - không thể có tổ hợp đó. Họ không thể sinh ra một đứa con.” “Vậy có thể đó là một lời nói dối, như lời nói dối về chuyện Mortmain đang ở Idris,” Tessa nói. “Điều đó không có nghĩa Mortmain không biết sự thật. Em phải biết mình là ai. Và nếu em đoán không lầm, đó là lý do ông ta muốn có em.”

Ánh mắt Jem nhìn cô mang nét buồn bã, và rồi anh tránh đi. “Được thôi,” anh nói. “Will, bồ định lừa anh ta đến như thế nào? Bồ nghĩ Nate không biết chữ Jessamine thế nào sao? Liệu họ có tín hiệu bí mật nào không?” “Jessamine sẽ giúp chúng ta,” Will nói.

“Đừng đề nghị tra tấn con bé,” Jem bực bội nói. “Chúng ta đã dùng Kiếm Thánh rồi. Jessie đã nói tất cả…” “Kiếm Thánh không cho chúng ta biết nơi hò hẹn, mật mã hay tên gọi yêu họ dùng,” Will nói. “Bồ không hiểu sao? Đây là cơ hội cuối cùng của Jessamine. Cơ hội hợp tác cuối cùng. Để được Clave khoan hồng. Được tha thứ. Kể cả nếu Charlotte giữ được Học Viện, bồ nghĩ họ sẽ để quyền quyết định số phận Jessamine vào tay chúng ta sao? Không, đó là chuyện Quan Chấp Chính và Điều Tra Viên quyết định. Và họ không hề nhân từ. Nếu giúp chúng ta vụ này, con bé có thể giữ được tính mạng.”

“Em không chắc cô ấy quan tâm tới mạng mình,” Tessa khẽ nói. “Ai cũng quan tâm,” Will nói. “Ai cũng muốn sống.”

Jem đột ngột nhìn về phía ngọn lửa. “Vấn đề là, chúng ta cử ai đi thuyết phục con bé đây?” Charlotte nói. “Chị không thể đi. Jessie ghét và trách chị vì hầu hết mọi chuyện.”

“Để anh,” Henry nói, gương mặt hiền lành nhăn lại. “Có lẽ anh có thể thuyết phục cô bé tội nghiệp đó, nói với con bé về tình yêu bồng bột của tuổi trẻ, rằng nó sẽ sớm phai nhạt giữa hiện thực khắc nghiệt của đời người…” “Không,” ý Charlotte đã quyết.

“Em thì rất không nghĩ con bé muốn gặp em,” Will nói. “Jem sẽ đi. Làm gì có ai ghét được cậu ấy. Kể cả con mèo quỷ quái kia cũng thích cậu ấy kia mà.” Jem thở hắt một hơi, vẫn nhìn ngọn lửa. “Tôi sẽ tới Thành phố Câm Lặng,” anh nói. “Nhưng Tessa nên đi cùng tôi.”

Tessa giật mình ngước lên. “Ôi, không,” cô nói. “Em không nghĩ Jessamine thích em lắm đâu. Cô ấy cảm thấy bị em phản bội khi em giả trang làm cô ấy, và em không trách Jessie.” “Đúng,” Jem nói. “Nhưng em là em gái Nate. Nếu Jessie yêu anh ta như em nói…” Đôi mắt anh nhìn thẳng vào cô. “Em hiểu Nate. Em có thể khách quan nói về Nate. Em có thể làm Jessie tin trong khi anh không thể.”

“Được,” Tessa nói. “Em sẽ thử.” Điều này có vẻ báo hiệu bữa sáng kết thúc; Charlotte đi gọi xe ngựa đưa họ tới Thành phố Câm Lặng; chị giải thích rằng hội Tu Huynh Câm thích như vậy. Henry trở về với hầm mộ và các phát minh, còn Jem, sau khi nói vài lời với Tessa, liền đi lấy áo khoác và mũ. Chỉ có Will ở lại, anh chăm chăm nhìn ngọn lửa, còn Tessa, thấy anh không nhúc nhích, đợi tới khi cửa đóng lại sau lưng Jem liền tới đứng chắn giữa Will và ngọn lửa.

Anh từ từ ngước mắt nhìn cô. Anh vẫn mặc bộ đồ đêm trước, dù cái áo sơ mi trắng lấm lết máu và có một vết toạc dài trên áo khoác. Má anh cũng có một vết thương, ngay dưới mắt trái. “Will,” cô gọi. “Không phải em định đi cùng Jem à?”

“Vâng,” cô đáp. “Nhưng em cần anh hứa trước đã.” Đôi mắt anh lại nhìn ngọn lửa; cô có thể thấy lửa phản chiếu trong đôi tròng mắt anh. “Vậy nói nhanh lên. Anh có việc quan trọng phải làm. Anh định ngủ cả buổi chiều, sau đó có lẽ sẽ dành một tối ra trò và một đêm phóng đãng.”

“Thích phóng đãng thế nào thì tùy. Em chỉ muốn anh đảm bảo sẽ không nói với ai về chuyện giữa chúng ta trên ban công đêm trước.” “À, do em khơi mào chứ,” Will nói như một người vừa nhớ lại một điều hay ho.

“Tha cho em đi,” cô không kiềm được và gắt. “Chúng ta bị tác động bởi ma phiến. Chuyện chẳng có ý nghĩa gì. Em chẳng trách anh vì chuyện kia, dù giờ anh chán chuyện đó thế nào. Chúng ta không cần thiết phải cho ai khác biết, và nếu anh là một quý ông…” “Anh đâu phải.”

“Nhưng anh là Thợ Săn Bóng Tối,” cô bực dọc nói. “Và không có tương lai cho một Thợ Săn Bóng Tối và một pháp sư.”

Ánh lửa nhảy nhót trong đôi mắt anh. Anh nói, “Trêu em chán quá, Tessa à.”

“Vậy hứa rằng anh sẽ không nói với ai, kể cả Jem, và em sẽ biến đi và giúp anh hết chán.” “Anh thề trước Thiên Thần,” anh nói. “Vốn anh cũng chẳng định lôi chuyện đó ra. Dù vì sao em nhất mực muốn không ai ở đây nghi ngờ sự thiếu đức hạnh của em thì anh không biết.”

Gương mặt Jem lóe lên trong đầu cô. “Không,” cô nói. “Anh thật sự không biết.”

Tới đó, cô quay gót rời phòng, để lại anh bối rối nhìn theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play