“Thợ Săn Bóng Tối?” Tessa há hốc miệng. “Không thể nào.” Cô quay phắt lại nhìn Charlotte, nét mặt chị cũng in đậm sự choáng váng hệt như cô. “Không thể, phải không? Will bảo con của Thợ Săn Bóng Tối và quỷ sẽ bị chết lưu.”

Charlotte đang lắc đầu. “Không, không thể nào.” “Nhưng nếu Jessamine phải nói thật…” Giọng Tessa run run.

“Cô ấy phải nói sự thật mà cô ấy tin,” Charlotte nói. “Nếu anh trai em nói dối như Jessie tin, con bé sẽ nói đó như nói sự thật.” “Nate không bao giờ nói dối em,” Jessamine gắt.

“Nếu mẹ Tessa là Thợ Săn Bóng Tối,” Charlotte lạnh lùng nói, “vậy Nate cũng là Thợ Săn Bóng Tối. Thợ Săn Bóng Tối sẽ sinh ra Thợ Săn Bóng Tối. Hắn không bao giờ nói chuyện đó với em sao? Rằng hắn là Thợ Săn Bóng Tối?” Jessamine hoảng loạn. “Nate không phải Thợ Săn Bóng Tối!” cô nàng hét. “Em phải nhận ra chứ! Em sẽ không bao giờ kết hôn với…” Cô nàng ngừng lại, cắn môi.

“Ờ, chỉ có một trong hai khả năng thế thôi,” Charlotte nói. “Hoặc là em kết hôn với một Thợ Săn Bóng Tối, một điều thực sự siêu mỉa mai, hoặc có thể hơn là em đã kết hôn với một kẻ trí trá lợi dụng rồi vứt bỏ em. Anh ta phải biết rằng rất có thể em sẽ bị bắt quả tang. Và anh ta nghĩ em sẽ gặp chuyện gì nào?” “Chẳng chuyện gì cả.” Jessamine run rẩy. “Anh ấy nói chị rất yếu đuối. Rằng chị sẽ không trừng phạt em. Rằng chị không nỡ thật sự làm hại em.”

“Anh ta sai rồi,” Charlotte nói. “Em phản bội Clave. Và Benedict Lightwood cũng vậy. Khi Quan Chấp Chính biết toàn bộ chuyện…” Jessamine cười thành tiếng, một âm thanh nghe thật đau lòng. “Nói đi,” cô nàng bảo. “Đó chính xác là điều Mortmain muốn.” Cô nàng cà lăm. “Đ-đừng mất công hỏi em lý do. Em không biết đâu. Nhưng em biết ông ta muốn thế. Các người đều thích ngồi lê đôi mách, Charlotte. Tật xấu đó sẽ khiến chị chịu sự chi phối của ông ta.”

Charlotte nắm chặt lấy cái cọc cuối giường, tay trắng bệch. “Mortmain ở đâu?” Jessamine rùng mình, lắc đầu quầy quậy. “Không…”

“Mortmain đâu?” “Ông – ông ấy,” cô nàng thở dốc. “Ông ấy…” Mặt Jessamine gần chuyển sang tím ngắt, mắt như muốn lòi tròng. Jessie nắm chặt thanh kiếm tới độ máu ứa đầy các ngón tay. Tessa hoảng hốt nhìn Charlotte. “Idris,” cuối cùng Jessamine bật lên một tiếng, và đổ phịch ra gối.

Gương mặt Charlotte đờ đẫn. “Idris?” Chị nhắc lại. “Mortmain ở Idris, quê hương của chúng ta?” Mắt Jessamine hấp háy. “Không. Không phải nơi đó.”

“Jessamine!” Charlotte như thể sắp nhảy bổ lên người cô gái kia mà lay tới khi răng cô nàng đánh vào nhau. “Em bảo ông ta ở Idris nhưng không phải ở Idris là sao? Tự cứu mình đi, cô bé ngốc này. Nói ra ông ta ở đâu đi!” “Ngừng lại,” Jessamine hét lên. “Ngừng đi, đau lắm…”

Charlotte nhìn xoáy vào Jessie một lúc lâu. Rồi chị tới cửa phòng; khi chị quay lại thì có thêm Tu Huynh Enoch tháp tùng. Chị khoanh tay trước ngực và hất hàm về phía Jessamine. “Có chuyện không ổn, thưa Tu Huynh. Tôi vừa hỏi Mortmain ở đâu; cô ấy bảo ở Idris. Khi tôi hỏi lại, cô ấy phủ nhận.” Giọng chị thêm phần khắc nghiệt. “Jessamine! Mortmain đã chọc thủng kết giới của Idris sao?” Jessamine nghẹn ngào kêu một tiếng; cô nàng hít thở từng hơi nặng nề. “Không, chưa hề… Em thề… Charlotte, làm ơn…”

Charlotte. Tu Huynh Enoch nói dứt khoát, giọng vọng trong đầu Tessa. Đủ rồi. Trong đầu cô gái này bị Mortmain đặt phép phong tỏa. Ông ta trêu tức chúng ta bằng chuyện ông ta ở Idris, nhưng cô ấy đã thú nhận rằng ông ta không ở đó. Phép phong tỏa rất mạnh. Cứ tiếp tục tra khảo thế này cô ấy sẽ vỡ tim mà chết mất. Charlotte xụi lơ. “Vậy làm sao…”

Hãy để tôi đưa cô ấy về Thành phố Câm Lặng. Chúng tôi có cách tìm ra những bí mật bị khóa trong đầu, những bí mật mà chính bản thân cô gái này cũng không nghĩ mình biết. Tu Huynh Enoch rút Kiếm Thánh khỏi tay Jessamine. Cô nàng gần như không nhận ra. Đôi mắt trợn tròn ngập sự hoảng loạn đang chăm chăm nhìn Charlotte. “Thành phố Xương sao?” Cô gái thì thào. “Nơi người chết yên nghỉ ư? Không! Em sẽ không tới đó! Em không chịu nổi nơi đó!”

“Vậy nói xem Mortmain ở đâu,” Charlotte nói, giọng lạnh như nước đá. Jessamine bắt đầu nức nở. Charlotte mặc kệ. Tu Huynh Enoch đỡ cô gái kia đứng dậy; Jessamine chống cự, nhưng vị Tu Huynh Câm giữ cô ấy rất chặt, tay kia cầm chuôi Kiếm Thánh.

“Charlotte!” Jessamine van lơn. “Charlotte, làm ơn mà, đừng để em tới Thành phố Câm Lặng! Cứ nhốt em trong hầm mộ, giao em cho Hội Đồng cũng được, nhưng làm ơn đừng để em một mình ở cái… cái nghĩa địa đó! Em sẽ sợ mà chết mất!” “Em nên nghĩ tới điều đó trước khi phản bội chúng ta,” Charlotte nói. “Tu Huynh Enoch, xin anh đưa cô ấy đi đi.”

Jessamine vẫn gào thét khi vị Tu Huynh Câm nhấc bổng cô ấy lên vai. Trong lúc Tessa trợn trong mắt nhìn, anh ta đưa Jessie rời phòng. Tiếng hét, tiếng thở của cô nàng vọng khắp hành lang rất lâu sau khi cửa đóng lại sau lưng họ - rồi đột ngột bị cắt đứt. “Jessamine…” Tessa lên tiếng.

“Cô ấy sẽ ổn. Chắc anh ta đặt chữ rune Im lặng lên cô ấy thôi. Chỉ có vậy. Không phải lo gì hết,” Charlotte nói và ngồi bên rìa giường. Chị nhìn tay mình, băn khoăn như thể chúng không thuộc về chị. “Henry…” “Tôi đi đánh thức anh ấy cho cô nhé, cô Branwell?” Sophie dịu dàng hỏi.

“Anh ấy đang làm việc dưới hầm mộ… Tôi không nỡ gọi anh ấy tới.” Giọng Charlotte xa vắng. “Jessamine đã ở với chúng ta từ tấm bé. Như vậy là quá sức chịu đựng của anh ấy. Anh ấy không nhẫn tâm được.” “Charlotte.” Tessa nhẹ nhàng chạm vào vai chị. “Charlotte, chị cũng không hề nhẫn tâm.”

“Chị phải làm vậy. Chẳng có gì phải lo đâu,” Charlotte nhắc lại, và bật khóc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play