“Ôi quỷ thần thiên địa ơi!” Sophie kêu lên và bật dậy khỏi ghế ngay khi Tessa mở cửa phòng Jessamine. “Cô Tessa, có chuyện gì thế?”

“Sophie! Yên nào!” Tessa vung tay cảnh cáo trong lúc đóng cửa lại. Căn phòng vẫn hệt như khi cô rời đi. Chiếc váy ngủ và áo choàng được gấp gọn đặt trên ghế, cái gương bạc bị nứt nằm trên bàn trang điểm, còn Jessamine – Jessamine vẫn ngủ ngon lành, với cổ tay bị trói vào cọc giường. Sophie rõ ràng vẫn ngồi tại cái ghế bên tủ từ lúc Tessa và Will rời đi; cô ấy cầm chặt cái lược (Tessa đoán là để đánh Jessamine nếu cô nàng tỉnh dậy), đôi mắt màu nâu lục nhạt mở to. “Nhưng thưa cô…” Giọng Sophie nhỏ đi khi ánh mắt Tessa nhìn tới hình mình trong gương. Tessa không thể nào không nhìn. Tất nhiên là tóc cô xổ ra, rối bù trên vai, những cái ghim ngọc trai của Jessamine đã bị Will gỡ sạch; cô không đi giày và bước cà nhắc, đôi tất trắng bẩn thỉu, găng tay đã quăng đi tự nào, còn chiếc váy rõ ràng sắp làm cô ngạt chết. “Có chuyện kinh khủng gì sao?”

Trí óc Tessa ngay lập tức trở về khoảnh khắc tại ban công, lúc đôi tay Will ôm chầm lấy cô. Ôi Chúa ơi. Cô đẩy ý nghĩ đó đi và liếc nhìn Jessamine vẫn đang ngủ yên lành. “Sophie, chúng ta phải đánh thức Charlotte. Chúng ta không còn lựa chọn.” Sophie trợn tròn mắt nhìn cô. Tessa không thể trách cô ấy; cô ấy rất sợ phải đánh thức Charlotte. Tessa đã nài nỉ Magnus vào báo tin cùng cô, nhưng anh ta từ chối với quan điểm rằng chuyện nội bộ của Thợ Săn Bóng Tối không phải việc của anh, và hơn nữa anh còn phải về đọc nốt cuốn tiểu thuyết.

“Thưa cô…” Sophie cự nự. “Phải vậy thôi.” Nhanh hết mức, Tessa kể tóm tắt cho Sophie sự kiện tối nay, trừ phần cô với Will ngoài ban công. Không ai muốn biết chuyện đó. “Giờ tất cả đã ngoài tầm kiểm soát của hai ta rồi. Chúng ta không thể qua mặt Charlotte thêm nữa.”

Sophie không phản đối thêm tiếng nào. Cô ấy đặt cái lược xuống bàn trang điểm, đứng thẳng, vuốt váy, và nói. “Thưa cô, tôi sẽ đưa cô Branwell tới.” Tessa ngồi sụp xuống chiếc ghế bên cạnh giường, nhăn mặt khi chiếc váy của Jessamine thít vào người. “Tôi rất mong được chị gọi là Tessa .”

“Tôi biết rồi, thưa cô.” Sophie rời đi, khẽ khàng đóng cửa lại. Magnus nằm trên sofa phòng khách, chân ghếch lên ghế khi nghe thấy tiếng huyên náo. Anh nằm yên cười nhăn nhở khi nghe Archer phản đối, và Will cự lại. Tiếng bước chân tới gần cửa. Magnus lật một trang cuốn thơ khi cửa mở và Will xồng xộc xông vào.

Trông Will chẳng còn mấy giống anh. Bộ tuxedo thanh lịch giờ rách nham nhở và lấm bùn, áo khoác bị xé rách tươm, bùn đóng bánh trên đôi giày. Tóc Will dựng không theo trật tự nào, mặt chằng chịt cả tá vết xước, như thể anh vừa bị cả tá mèo hoang đồng loạt tấn công. “Tôi rất xin lỗi, thưa ông.” Archer buồn bực nói. “Cậu ta xô tôi sang bên.”

“Magnus,” Will nói. Anh đang cười rất tươi. Magnus từng thấy Will cười, nhưng đây là nụ cười thật sự. Nó thay đổi gương mặt Will, bỏ đi sự lạnh lẽo, thêm sự nồng ấm lên vẻ đẹp của chàng trai này. “Bảo hắn cho tôi vào đi.” Magnus vẫy tay. “Để cậu ta vào, Archer.”

Gã người ký sinh nhăn nhó, rồi cửa đóng sầm đằng sau Will. “Magnus!” Anh lảo đảo rảo bước về phía lò sưởi, rồi dựa vào bệ lò. “Anh sẽ không tin…” “Suỵt,” Magnus nói, cuốn sách vẫn tì trên đầu gối. “Nghe này:

Tôi chán ngấy nước mắt và tiếng cười Cùng đám người than van cười ngất

Về những chuyện biết đâu sẽ đến Bởi con người gặt quả do gieo nhân.

Tôi chán ngấy ngày đêm và giờ giấc Chán cành lộc tàn nơi hoa dại ngoài kia,

Chán dục vọng, mơ mộng và quyền uy Chán tất cả, giờ tôi chỉ muốn ngủ.”

“Swinburne,” Will dựa bên lò sưởi nói. “Quá ủy mị và được tâng bốc quá đáng.” “Cậu không biết sống bất tử là ra sao.” Magnus ném cuốn sách sang bên và ngồi dậy. “Vậy cậu muốn gì nào?”

Will xắn tay áo. Magnus nuốt tiếng kêu ngạc nhiên xuống. Cẳng tay Will có một vết xước dài, sâu, chảy rất nhiều máu. Máu ứa xuống cổ tay và lòng bàn tay. Ghim trong vết thương đó như một tinh thể ngập sâu trong vách hang là một chiếc răng trắng ởn. “Cái khỉ…” Magnus mở miệng.

“Răng quỷ,” Will nói, hơi thở có phần hổn hển. “Tôi đuổi thằng quỷ xanh đó vòng khắp Chiswick, nhưng nó thoát được – nhưng đã kịp đợp tôi. Răng của nó mắc trong tay tôi. Anh có thể dùng nó, đúng không? Để gọi quỷ ấy?” Anh nhổ cái răng ra. Máu ứa ra chạy xuôi cánh tay anh, nhỏ tí tách xuống sàn. “Thảm của Camille đó.” Magnus nạt.

“Đó là máu,” Will nói. “Hẳn cô ta sẽ phát cuồng lên cho coi.” “Cậu ổn không?” Magnus vui vẻ nhìn Will. “Cậu chảy nhiều máu quá. Cậu không mang theo thanh stele nào sao? Một chữ rune trị thương…”

Tôi không quan tâm tới chữ rune trị thương. Tôi quan tâm tới cái này.” Will bỏ cái răng dính máu vào lòng bàn tay Magnus. “Tìm con quỷ đó cho tôi. Tôi biết anh có thể mà.” Magnus bĩu môi chán ghét nhìn xuống. “Rất có thể, nhưng…”

Ánh sáng hắt trên gương mặt Will hấp háy. “Nhưng?” “Không phải tối nay,” Magnus nói. “Chắc phải mất vài ngày. Cậu phải kiên nhẫn.”

Will hít một hơi run rẩy. “Tôi không kiên nhẫn nổi. Nhất là sau tối nay. Anh không hiểu đâu…” Anh lại loạng choạng và phải bám vào bệ lò sưởi để đứng vững. Hoảng hốt, Magnus đứng dậy khỏi sofa. “Cậu ổn không đấy?”

Mặt Will lúc trắng lúc đỏ. Cổ tay thì thẫm vết mồ hôi. “Tôi không biết…” anh thở dốc. “Cái răng. Chắc nó có độc…” Giọng anh lạc đi. Anh ngã chúi nhủi, mắt trợn toàn lòng trắng. May mà Magnus đỡ kịp Will trước khi chàng trai kia ngã xuống tấm thảm dính máu, bế lên và cẩn thận đặt nằm trên ghế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play