Tessa, ngồi trên ghế bên cạnh giường Jessamine và day lồng ngực đau nhức rồi thở dài. Cái áo corset vẫn đang nịt chặt lấy cô, và cô không biết lúc nào mới được cởi ra; chân cô đau, và tâm hồn
cô tổn thương sâu sắc. Trông thấy Nate giống như bị một con dao xoáy vào vết thương chưa lên da non. Anh đã khiêu vũ cùng “Jessamine” – tán tỉnh cô – và hờ hững bàn luận về số phận của Tessa, em gái anh, như thể anh
chẳng quan tâm cuộc đời cô sẽ đi đâu về đâu. Cô nghĩ hẳn điều đó chẳng
có gì phải khiến cô ngạc nhiên, cô chẳng còn ngạc nhiên về Nate nữa.
Nhưng nỗi đau vẫn còn nguyên như cũ.
Và Will – khoảng thời gian ngắn ngủi ngoài ban công với Will là những giây phút bối rối nhất đời cô. Sau cái cách Will nói chuyện với cô trên mái
nhà, cô đã thề không bao giờ tự ru mình bằng những suy nghĩ lãng mạn về
anh nữa. Anh không phải Heathcliff bí ẩn nuôi trong mình một khát vọng
thầm kín, cô tự nhủ, chỉ là một chàng trai cho rằng cô không xứng với
anh ta. Nhưng cái cách anh nhìn cô ngoài ban công, cách anh vén tóc cho
cô, kể cả cái run rẩy của tay anh khi anh chạm vào cô – chắc chắn chúng
không phải giả. Nhưng, cô chạm vào anh cũng vậy. Giây phút đó cô không
muốn gì ngoài Will. Không có gì ngoài Will. Nhưng vừa đêm trước cô đã
chạm vào Jem và hôn Jem; cô cảm thấy mình yêu Jem; cô cho anh thấy một
Tessa chưa từng ai thấy. Và giờ khi nghĩ về anh, về sự im lặng của anh
sáng nay, sự vắng mặt của anh trong bữa tối, cô lại nhớ anh, nhớ quay
quắt đến độ không thể dối gạt rằng tình cảm mình dành cho anh không phải tình yêu.
Ta
có thể cùng lúc thật lòng yêu hai người không ? Ta có thể chia tim mình
làm hai không? Hay khoảnh khắc với Will ngoài ban công chỉ là cơn điên
cuồng do ma phiến gây ra? Dưới tác động của thứ đó thì ai cũng sẽ hành
động như vậy nhỉ? Ý nghĩ đó như bóng ma ám ảnh cô. “Tessa.”
Tessa suýt nhảy bật khỏi ghế. Giọng ấy gần như tiếng thều thào. Đó là
Jessamine. Mắt cô nàng hé mở, ánh lửa bập bùng phản chiếu trong đôi
tròng mắt nâu. Tessa ngồi thẳng. “Jessamine. Bồ…”
“Có chuyện gì vậy?” Jessamine lắc đầu sang hai bên. “Mình chẳng nhớ gì
hết.” Cô nàng cố ngồi dậy và há hốc mồm khi nhận thấy tay bị trói.
“Tessa. Thế quái nào mà…” “Vì bồ cả thôi, Jessamine.” Giọng Tessa run
run. “Charlotte… chị ấy có vài điều muốn hỏi bồ. Bồ ngoan ngoãn trả lời
sẽ tốt hơn…”
“Vũ hội.” Ánh mắt Jessamine đảo láo liên như đang quan sát thứ gì đó Tessa
không hề thấy. “Con khỉ choắt Sophie đó lục lọi đồ của mình. Mình thấy
nó cầm thư mời trong tay…” “Ờ, vũ hội,” Tessa nói. “Tại nhà của Benedict Lightwood . Nơi bồ sẽ gặp Nate.”
“Bồ đọc thư của anh ấy?” Jessamine quay phắt sang. “Bồ không biết đọc thư
của người khác là vô phép và bất lịch sự hả?” Cô nàng lại cố ngồi dậy,
và một lần nữa vật ra gối. “Mà anh ấy đâu có ký tên. Bồ không thể chứng
minh…” “Jessamine, có chút sơ hở thế này. Mình có thể chứng minh vì mình đã tới bữa tiệc và nói chuyện với anh mình.”
Đôi môi hồng của Jessamine hé mở. Có vẻ cô nàng cũng nhận ra Tessa đang mặc gì. “Váy của mình,” cô nàng thở hắt ra. “Bồ cải trang thành mình?”
Tessa gật đầu.
Đôi mắt Jessamine thẫm lại. “Đồ dị hợm,” cô nàng kêu lên. “Quân mạo danh!
Bồ đã làm gì Nate? Bồ đã nói gì với Nate?” “Anh ấy nói rõ rằng bồ đang
làm gián điệp cho Mortmain,” Tessa nói, ước gì Sophie và Charlotte nhanh tới. Họ dềnh dàng gì mà lâu thế? “Rằng bồ phản bội tụi mình, báo toàn
bộ chuyện của tụi mình cho Mortmain, làm việc theo lệnh của Mortmain…”
“Tụi mình?” Jessamine ré lên, cố ngồi thẳng hết mức sợi dây trói cho phép.
“Bồ không phải Thợ Săn Bóng Tối! Bồ chẳng việc gì phải trung thành với
họ! Họ không quan tâm tới bồ, cũng như chẳng quan tâm tới mình. Chỉ có
Nate quan tâm tới mình thôi…” “Anh trai mình,” Tessa nói bằng giọng
chẳng còn mấy kiềm chế, “là quân sát nhân dối trá vô cảm. Có thể anh ấy
đã kết hôn với bồ, Jessamine, nhưng anh ấy không hề yêu bồ. Thợ Săn Bóng Tối đã giúp đỡ và bao bọc mình và cả bồ nữa. Thế mà bồ như con chó quay lại đớp họ ngay khi anh trai mình búng tay. Anh ấy sẽ bỏ rơi bồ, nếu
như không giết bồ trước lúc ấy.”
“Nói dối!” Jessamine gào lên. “Bồ không hiểu anh ấy. Bồ sẽ không bao giờ
hiểu! Linh hồn anh ấy trong sạch và tốt lành…” “Trong như nước tù ấy,”
Tessa nói. “Mình hiểu anh ấy hơn bồ; bồ bị vẻ đẹp của anh ấy làm cho mờ
mắt. Anh ấy chẳng hề quan tâm tới bồ.”
“Nói dối…” “Mình thấy điều đó trong mắt Nate. Mình thấy cách anh ấy nhìn bồ.”
Jessamine há hốc miệng. “Sao bồ độc ác thế?” Tessa lắc đầu. “Bồ không thấy sao?”
Cô kinh ngạc. “Với bồ thì đấy chỉ là một trò chơi, như những con búp bê
trong ngôi nhà đồ chơi của bồ - bồ di chuyển chúng, cho chúng hôn hít
rồi kết hôn. Bồ muốn một người chồng bình thường, và Nate hợp quá đi. Bồ không thấy sự phản trắc của bồ sẽ gây hậu quả gì cho những người luôn
yêu thương bồ.”
Jessamine nhe răng; trong giây phút đó cô nàng rất giống một con thú bị dồn vào
đường cùng khiến Tessa suýt nao núng tránh xa. “Mình yêu Nate,” Jessie
nói, “và anh ấy cũng yêu mình. Bồ mới là đứa không hiểu tình yêu. ‘Ôi,
tôi không biết nên chọn Jem hay Will. Tôi nên làm gì đây?’” Cô nàng the
thé nói, và Tessa nóng phừng mặt. “Mortmain muốn tiêu diệt toàn bộ Thợ
Săn Bóng Tối trên đảo Anh thì đã sao? Mình mặc kệ.” Tessa há hốc miệng
nhìn cô gái kia đúng lúc cửa phòng mở ra, và Charlotte bước vào. Chị
trông mệt mỏi hốc hác, mặc chiếc váy xám rất giống màu bọng mắt chị,
nhưng chị đứng thẳng, đôi mắt trong veo. Sophie từ sau chị đi tới, hấp
tấp như sợ hãi – và một lát sau Tessa hiểu lý do, vì đi cuối đoàn là một con ma mặc áo choàng da dê, gương mặt ẩn dưới mũ trùm, tay cầm một
thanh kiếm lòe lòe sáng. Đó là Enoch thuộc hội Tu Huynh Câm, cầm theo
Kiếm Thánh.
“Em mặc kệ? Em vừa nói vậy phải không, Jessamine?” Charlotte phẫn nộ gắt
lên bằng giọng không hề giống chị, khiến Tessa cứ trố mắt nhìn.
Jessamine há hốc miệng. Mắt cô nàng nhìn xoáy vào thanh kiếm trên tay Tu Huynh Enoch. Chuôi kiếm lớn được khắc hình thiên thần xòe cánh.
Tu Huynh Enoch chỉ Kiếm Thánh vào Jessamine, cô nàng sợ hãi thối lui, và
sợi dây thừng trói cổ tay cô nàng tuột ra. Tay cô gái buông phịch xuống
đùi. Cô ấy chăm chú nhìn họ, rồi nhìn Charlotte. “Charlotte, Tessa nói
dối đấy. Cô ấy là một cư dân Thế Giới Ngầm trí trá…” Charlotte dừng lại
bên giường và lạnh nhạt nhìn Jessamine. “Chị không thấy Tessa như vậy,
Jessamine. Còn Sophie thì sao? Cô ấy luôn là một người hầu trung thực.”
“Cô ấy đánh em! Bằng gương!” Gương mặt Jessamine đỏ lựng. “Vì cô ấy tìm
thấy cái này.” Charlotte rút từ trong túi ra lá thư mời Tessa đã trả
Sophie. “Em có giải thích được không, Jessamine?”
“Đi dự tiệc đâu có phạm Luật.” Jessamine vẫn nói với giọng vừa bất chấp vừa hoảng hốt. “Benedict Lightwood là Thợ Săn Bóng Tối…” “Đây là thư của
Nathaniel Gray.” Tessa nghĩ giọng Charlotte có vẻ chưa bao giờ mất đi sự sắc sảo. Gì đó trong chuyện này càng khiến giọng nói đó càng thêm không mủi lòng. “Anh ta là gián điệp bị Clave truy nã, và em lại bí mật gặp
kẻ đó. Vì sao?”
Miệng Jessamine hơi hé mở. Tessa đợi một lời giải thích – Toàn bộ chuyện này
là dối trá, Sophie bịa ra chuyện thư mời, em chỉ gặp Nate để thuyết phục anh ấy về phe mình – nhưng thay vào đó là nước mắt lã chã rơi. “Em yêu
anh ấy,” cô nàng nói. “Và anh ấy cũng yêu em.” “Vậy là em vì hắn mà phản bội chúng ta,” Charlotte nói.
“Em không có!” Giọng Jessamine lên cao. “Tessa có nói gì thì đều không
đúng! Cô ấy nói dối. Cô ấy luôn ghen tị với em, và giờ cô ấy nói dối!”
Charlotte chăm chú nhìn Tessa. “Cứ coi là vậy đi. Còn Sophie?”
“Sophie ghét em,” Jessamine nức nở. Ít ra thì điều đó đúng. “Cô ấy phải bị ném
ra đường – không có thư giới thiệu(*)…” (*) Thời đó, khi một gia nhân
rời nhà chủ, người đó thường nhận được một thư giới thiệu, khen ngợi
thời gian người đó phục vụ, để người đó có thể dễ dàng tìm việc mới.
“Ngừng sụt sùi đi, Jessamine. Chẳng ích gì đâu.” Giọng Charlotte như lưỡi dao
cắt ngang tràng nức nở của Jessamine. Chị quay sang Enoch. “Cũng dễ tìm
ra sự thật thôi. Tu Huynh Enoch, làm ơn đưa tôi Kiếm Thánh.” Tu Huynh
Câm tiến lên, chỉ thẳng Kiếm Thánh vào Jessamine. Tessa kinh hãi nhìn.
Anh ta định tra tấn Jessamine ngay trên giường của cô ấy, trước mặt mọi
người sao?
Jessamine hét lên. “Đừng! Đừng! Đuổi hắn đi! Charlotte!” Giọng cô nàng la hét
thất thanh vang lên không dứt, chọc thủng màng nhĩ, đầu óc Tessa. “Đưa
tay ra, Jessamine,” Charlotte lạnh lùng nói.
Jessamine lắc đầu quầy quậy, mái tóc vàng xổ tung. “Charlotte, đừng,” Tessa lên tiếng. “Đừng làm hại cô ấy.”
“Đừng xen vào chuyện em không hiểu, Tessa,” Charlotte bực dọc nói. “Đưa tay
ra, Jessamine, hoặc không chuyện sẽ rất tệ cho em đấy.” Nước mắt chảy
dài trên mặt, Jessamine chìa tay ra, lòng bàn tay ngửa. Cả người Tessa
căng thẳng. Cô đột nhiên thấy buồn nôn và hối lỗi vì đã dính vào kế
hoạch này. Nếu Jessamine bị Nate lường gạt, vậy cô cũng thế. Jessamine
không đáng phải chịu…
“Ổn thôi mà,” một giọng khẽ khàng vang bên vai cô. Đó là Sophie. “Cô ấy sẽ
không bị thương đâu. Kiếm Thánh sẽ bắt Nephilim phải nói thật.” Tu Huynh Enoch đặt Kiếm Thánh lên tay Jessamine. Anh ta không quan tâm cũng
chẳng nhẹ nhàng, như thể anh ta không hề coi Jessie là người. Anh ta
buông kiếm và lùi lại; kể cả mắt Jessamine cũng trợn tròn ngạc nhiên;
thanh kiếm dường như cân bằng hoàn hảo trên tay cô, hoàn toàn không nhúc nhích.
“Đây
không phải đồ tra tấn, Jessamine,” Charlotte nói, tay khoanh trước ngực. “Chúng ta phải dùng nó vì không tin được em sẽ nói thật.” Chị giơ thư
mời. “Thứ này của em, phải không?” Jessamine không đáp. Cô nàng đang
nhìn Tu Huynh Enoch, đôi mắt mở to và thẫm màu hoảng sợ, ngực phập phồng nhanh. “Em không thể nghĩ khi có con quái vật đó trong phòng…” Giọng
Jessie run run.
Charlotte mím chặt môi, nhưng chị quay sang nói với Enoch vài lời. Anh ta gật
đầu, rồi im lặng lướt khỏi phòng. Khi cửa đóng lại, Charlotte nói, “Đó.
Anh ta đang đợi ngoài hành lang. Đừng nghĩ rằng anh ta sẽ không bắt được em nếu em muốn chạy, Jessamine.” Jessamine gật đầu. Trông cô nàng xụi
lơ như một con búp bê.
Charlotte phất phơ thư mời trong tay. “Đây là của em, đúng không? Và do Nathaniel gửi. Bút tích trên thư là của hắn.” “Đ-đúng.” Có vẻ từ đó bật ra khỏi
miệng Jessamine trái ý muốn của cô nàng.
“Em bí mật gặp hắn từ bao giờ?” Jessamine ngậm chặt miệng, nhưng môi lại
run run. Một lát sau một tràng bật ra từ miệng cô ấy. Mắt Jessie trợn
ngược choáng váng như thể cô ấy không thể tin mình đang nói. “Anh ấy gửi thư cho em chỉ vài ngày sau khi Mortmain tấn công Học Viện. Anh ấy xin
lỗi vì đã cư xử như thế với em. Anh ấy nói cảm ơn sự chăm sóc của em và
anh ấy không thể quên sự duyên dáng hay vẻ xinh đẹp của em. Em… em muốn
mặc kệ anh ấy. Nhưng lá thư thứ hai, rồi thứ ba tới… Em đồng ý gặp Nate. Em rời Học Viện vào nửa đêm và gặp Nate ở công viên Hyde. Anh ấy hôn
em…”
“Bỏ qua
đoạn đó đi,” Charlotte nói. “Hắn mất bao lâu để thuyết phục em làm tay
trong cho hắn?” “Anh ấy bảo mình chỉ làm việc cho Mortmain tới khi có đủ tiền sống sung túc. Em nói tài sản của em có thể giúp hai đứa sống
không phải lo nghĩ, nhưng anh ấy không chịu. Anh ấy muốn sống bằng tiền
do mình kiếm ra. Anh ấy không muốn ăn bám vợ. Thế không phải cao thượng
sao?”
“Vậy tới
lúc đó hắn đã cầu hôn em?” “Anh ấy cầu hôn vào buổi hẹn thứ hai.”
Jessamine nói có vẻ hổn hển. “Anh ấy bảo biết mình sẽ không bao giờ tìm
được một người phụ nữ thứ hai hợp với anh ấy. Và Nate thề rằng ngay khi
kiếm đủ tiền, em sẽ có cuộc sống em luôn muốn, và bọn em sẽ không phải
lo về chuyện tiền bạc, và rồi chúng em sẽ có con.” Cô sụt sịt.
“Ôi, Jessamine.” Charlotte buồn bã. Jessamine đỏ mặt. “Đúng mà! Anh ấy yêu
em! Anh ấy đã chứng minh rồi! Bọn em đã kết hôn! Nghi lễ được cử hành
hoàn hảo ở nhà thờ với một giáo sĩ…”
“Có lẽ ở một nhà thờ giả với một tên cà bông mặc đồ giáo sĩ,” Charlotte
nói. “Em có biết gì về đám cưới của người phàm không, Jessie? Em có biết một đám cưới hợp cách là thế nào không? Chị dám thề Nathaniel Gray
không hề coi em là vợ hắn.” “Anh ấy có, có, có mà,” Jessamine hét và cố
vứt Kiếm Thánh đi. Nó bám dính vào tay cô nàng như bị đóng đinh tại chỗ. Giọng cô nàng lên quãng tám. “Em là Jessamine Gray!”
“Em là phản đồ của Clave. Em còn nói gì với Nathaniel nữa?” “Tất cả,”
Jessamine thở dốc. “Mọi người tìm Mortmain ở đâu, liên hệ với kẻ nào
trong Thế Giới Ngầm để tìm ông ta. Chính vì thế ông ta không xuất hiện ở nơi chị tìm. Em cảnh báo ông ta về chuyến đi tới York. Vì thế ông ta
cho người máy tới căn nhà của gia đình Will. Mortmain muốn dọa mọi người biết điều mà dừng cuộc truy bắt. Ông ta coi tất cả là thứ ruồi bọ vo ve khó chịu. Nhưng ông ta không sợ mọi người. “Ngực cô nàng phồng lên xẹp
xuống. “Ông ta sẽ thắng tất cả. Ông ta biết thừa. Em cũng biết vậy.”
Charlotte nhoài tới, tay chống hông. “Nhưng ông ta không dọa được chúng ta ngừng
tìm kiếm,” chị bảo. “Đám người máy ông ta cử tới định tóm Tessa nhưng
không thành…” “Ông ta không định bắt Tessa. À, ông ấy vẫn định bắt,
nhưng không phải bằng cách đó, chưa tới lúc. Kế hoạch của ông ta đã sắp
thành, và đó là khi ông ta chiếm Học Viện, bắt Tessa…”
“Gần tới mức nào rồi? Ông ta đã mở được Pyxis chưa?” Charlotte gắt. “Em… em không biết. Em nghĩ là chưa.”
“Vậy em nói tất cả cho Nate, còn hắn không hé răng nửa lời. Benedict thì
sao? Vì sao ông ta đồng ý bắt tay với Mortmain? Chị biết ông ta là một
kẻ khó chịu, nhưng không nghĩ ông ta sẽ phản bội Clave.” Jessamine lắc
đầu. Cô nàng đang đổ mồ hôi, tóc vàng bết vào thái dương. “Mortmain nắm
thóp được ông ta, có thứ ông ta muốn. Em không biết là gì. Nhưng ông ta
sẵn sàng làm tất cả để có nó.”
“Kể cả nộp mình cho Mortmain,” Tessa nói. Charlotte ngạc nhiên nhìn Tessa
và có vẻ định ngắt lời, nhưng Tessa tiếp ngay. “Vụ đổ oan tôi sở hữu đồ
ma pháp thế nào rồi? Làm xong chưa?” “Sách Trắng,” Jessamine thở dồn.
“Tôi… lấy nó từ cái tủ khóa trong thư viện. Giấu nó trong phòng bồ khi
bồ ra ngoài.”
“Ở chỗ nào?” “Dưới một tấm ván bị rời ra – gần lò sưởi.” Đôi đồng tử của Jessamine mở rất lớn. “Charlotte… làm ơn…”
Nhưng Charlotte không khoan nhượng. “Mortmain đâu? Ông ta có nói cho Nate
biết về dự định với Pyxis, hay với đám người máy không?” “Em…” Jessamine run rẩy hít một hơi. Gương mặt cô nàng đỏ sẫm. “Em không thể…”
“Nate không nói đâu,” Tessa bảo. “Chắc hẳn anh ấy biết Jessie có thể bị lộ,
và nghĩ cô ấy không chịu nổi tra tấn và sẽ khai sạch bách. Anh ấy biết
mà.” Jessamine hằn học nhìn cô. “Bồ biết không, anh ấy ghét bồ,” Jessie
nói. “Anh ấy bảo cả đời anh ấy bồ chỉ toàn coi thường anh ấy, bồ và dì
bồ cùng những quy chuẩn đạo đức tinh lẻ ngu ngốc, phán xét mọi chuyện
anh ấy làm. Luôn bảo anh ấy phải làm gì, không bao giờ để anh ấy được tự do theo ý mình. Bồ biết anh ấy nói gì về bồ không? Anh ấy…”
“Tôi không quan tâm,” Tessa nói dối; giọng cô hơi run. Dù cho bao chuyện xảy ra, nghe anh trai ghét mình vẫn làm cô tổn thương hơn cô tưởng. “Anh ấy bảo tôi là gì nào? Sao tôi có quyền năng này?” “Anh ấy bảo bố bồ là
quỷ,” Môi Jessamine nhếch lên. “Còn mẹ bồ là Thợ Săn Bóng Tối.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT