“Để tôi đoán nhé,” Magnus nói và thở ra một làn
khói thuốc. Nó thành hình một đám mây trắng hình trái tim méo mó trước
khi tỏa rộng tới lúc chẳng còn ra hình thù gì. “Hai người đã uống nước
chanh.”
Tessa
và Will, giờ đứng sóng vai, liếc nhìn nhau. Tessa lên tiếng trước.
“Tôi... đúng. Nate mang cho tôi một ly.” “Trong đó có hòa chút ma
phiến,” Magnus nói. Anh ta mặc đồ tuyền đen, không đeo món trang sức nào ngoại trừ đám nhẫn trên tay. Mỗi ngón đều đeo một chiếc nhẫn gắn một
viên đá bự chảng mang màu sắc khác nhau – đá citrine vàng chanh, ngọc
bích xanh, hồng ngọc đỏ, topaz xanh. “Nó sẽ làm giảm khả năng kiềm chế
và khiến hai người làm những điều mà bình thường” – anh ta ho khẽ – “sẽ
không làm.”
“À,” Will nói. Và rồi: “À.” Giọng anh trầm thấp. Anh quay người, chống tay
xuống lan can. Tessa thấy mặt bắt đầu nóng bừng. “Úi chà, phồn thực
quá,” Magnus vô tư nhận xét, và chỉ đầu xì gà cháy đỏ chỉ về phía Tessa. “‘Tout le monde sur le balcon(*),’ như người ta sẽ nói bằng tiếng
Pháp,” anh ta bổ sung, và trên ngực mình, anh ta dùng tay mô phỏng một
bộ ngực phập phồng. “Câu ấy lại càng hợp cảnh hơn khi chúng ta đang ở
ngoài ban công.”
(*) Tiếng Pháp, nghĩa đen là “Cô kéo tất cả ra ngoài ban công”. Câu này
thường được nói về người phụ nữ có vòng một đẫy đà. “Tha cho cô ấy đi,”
Will nói. Tessa không thể nhìn mặt Will; anh đang cúi đầu. “Cô ấy đâu có biết mình đã uống gì.”
Tessa khoanh tay, nhưng nhận ra thế chỉ càng làm ngực thêm lộ nên bỏ tay
xuống. “Đây là váy của Jessamine, và cỡ đồ của cô ấy chỉ bằng nửa của
tôi,” cô gắt gỏng. “Bình thường tôi sẽ không ra ngoài với bộ đồ như
vầy.” Magnus nhướng mày. “Biến trở lại mình, phải không? Do nước chanh
hả?”
Tessa cau
mày. Cô thấy hơi bị bêu riếu – khi bị bắt quả tang hôn Will; đứng trước
Magnus trong bộ váy mà hẳn dì sẽ ngất luôn khi thấy cô mặc – nhưng một
phần trong cô uớc Magnus biến đi cho rảnh nợ để cô tiếp tục hôn Will.
“Mạn phép cho tôi hỏi, anh làm gì ở đây vậy?” Cô cắm cảu hỏi. “Sao anh
biết chúng tôi ở đây?” “Tôi có nguồn tình báo mà,” Magnus nói và ung
dung nhả khói thuốc. “Tôi nghĩ hai người sẽ tới xem xét. Đảng phái cùa
Benedict Lightwood vốn có tiếng nguy hiểm. Lúc nghe tin hai người đã
tới...”
“Chúng
tôi được trang bị để thừa sức xử lý nguy hiểm,” Tessa nói. Mắt Magnus
sống sượng nhìn ngực cô. “Thấy rồi,” anh nói. “Trang bị tới tận răng
luôn.” Hút xong điếu thuốc, anh vứt đầu mẩu qua lan can. “Một người ký
sinh của Camille đã tới đây và nhận ra Will. Hắn báo tin cho tôi, nhưng
nếu một người trong hai người đây đã bị nhận ra, biết đâu người kia cũng chịu chung số phận? Giờ là lúc hai người nên lủi đi.”
“Chúng tôi có rời đi hay không thì liên quan gì tới anh?” Will, đầu vẫn cúi,
lúng búng nói. “Cậu nợ tôi,” Magnus nói giọng lạnh tanh. “Ý tôi là vụ
thu thập.”
Will nhìn thẳng vào pháp sư. Tessa giật mình khi thấy vẻ mặt anh. Trông anh
như bị ốm và sắp ói. “Tôi phải đoán ra rồi chứ.” “Cậu có thể chọn bạn,
nhưng không thể chọn kẻ cứu mạng mình,” Magnus vui vẻ nói. “Vậy chúng ta đi chứ? Hay cậu thích ở đây thử vận may? Cậu có thể tiếp tục hôn hít
sau khi trở lại Học Viện.”
Will cau mày. “Đưa chúng tôi rời khỏi đây.” Đôi mắt mèo của Magnus sáng lên. Anh búng tay, và hàng loạt những tia lửa rơi xuống quanh họ trong một
cơn mưa đột ngột tới. Tessa căng thẳng vì tưởng chúng sẽ làm bỏng da
mình, nhưng cô chỉ cảm thấy gió tạt qua mặt. Tóc cô bay lên khi một
luồng năng lượng quái lạ xuyên qua dây thần kinh của cô. Cô nghe Will
hít một hơi – và rồi họ đang đứng trên một lối đi lát đá trong vườn, gần cái hồ trang trí. Trang viên Lightwood rộng rãi, tịch mịch và tối om
sừng sững trước mặt họ.
“Đó,” Magnus đều đều nói. “Không khó lắm, phải không?” Will nhìn anh chẳng có chút cảm ơn. “Lại phép thuật,” anh lầm bầm.
Magnus giơ tay lên trời. Chúng vẫn lách tách với năng lượng xanh, như tia sét. “Thế cậu nghĩ đám chữ rune quý báu của các cậu là gì? Không phải phép
thuật chắc?” “Suỵt,” Tessa nói. Cô đã sức cùng lực kiệt. Cô đau do cái
áo lót bó chặt lồng ngực, và chân cô trong đôi giày quá nhỏ của
Jessamine ê buốt khủng khiếp. “Bớt dông dài đi, cả hai. Hình như có kẻ
tới.”
Cả hai im bặt đúng lúc một nhóm vừa mải tán chuyện vừa vòng qua góc nhà. Tessa
sững sờ. Kể cả dưới ánh trăng chiếu qua màn mây, cô vẫn nhận ra chúng
không phải người, mà cũng chẳng phải cư dân Thế Giới Ngầm. Đó là một bầy quỷ – một con trông như xác chết đi lê chân, có hai hốc đen sâu hoắm ở
nơi đáng ra là mắt; một con khác cao bằng nửa người bình thường, da xanh lè, mặc gi-lê và quần tây, nhưng có đuôi gai, mặt giống mặt thằn lằn và mũi tịt hín như mũi rắn; còn một con khác trông như một cái bánh xe lăn mòng mòng với không biết bao nhiêu cái mồm đỏ lòm ướt rượt. Nhiều
chuyện xảy ra cùng một lúc.
Tessa đưa tay che miệng ngăn tiếng hét. Chạy cũng vô ích. Lũ quỷ đã thấy họ
và dang dừng sựng lại trên con đường đá. Mùi rác thối ập tới, át cả mùi
cây cỏ. Magnus giơ tay, ngọn lửa xanh xoay tròn trên những ngón tay anh. Anh lầm bầm gì đó. Chưa bao giờ Tessa thấy anh ta e dè tới độ này.
Còn Will – Will, người mà Tessa tưởng sẽ rút dao thiên thần ra – lại làm
một điều cô không lường nổi. Anh run rẩy chỉ con quỷ da xanh, và thở một hơi. “Là mi.” Con quỷ da xanh chớp mắt. Toàn bộ lũ quỷ đứng im như
tượng, nhìn nhau. Hẳn ở nơi này có một thỏa thuận gì đó ngăn chúng tấn
công khách dự tiệc, nhưng cô không thích cái cách một lô một lốc mồm đỏ
lòm liềm liếm môi. “Ơ,” con quỷ Will chỉ nói bằng giọng bình thường
không ngờ. “Ta không nhớ... Có lẽ, ta không nghĩ mình có vinh hạnh được
biết mi?”
“Quân dối trá!” Will lảo đảo tiến lên rồi lao đi; trong lúc Tessa ngạc nhiên
quan sát, anh lách qua những con quỷ khác và đâm bổ vào con da xanh. Nó
ré lên the thé. Magnus mồm miệng há hốc quan sát chuyện diễn ra. Tessa
hét, “Will! Will!” nhưng anh đang lăn lộn hết vòng này tới vòng khác
trên bãi cỏ cùng sinh vật da xanh lanh lẹ bất ngờ. Anh tóm lưng áo gi-lê của nó, nhưng nó kéo toạc áo và tránh đi, chạy lắt léo trong vườn, Will bám theo sát nút. Tessa dợm chạy vài bước đuổi theo, nhưng chân cô đau
như bị bỏng. Đá giày của Jessamine ra, cô định chạy theo Will thì nhận
ra đám quỷ còn lại đang bực dọc kêu ro ro. Chúng có vẻ đang nhắm vào
Magnus.
“À,
chuyện bình thường ấy mà,” anh ta nói và đã phục hồi sự bình tĩnh, và
chỉ hướng Will vừa biến mất. “Bất hòa thôi. Tranh giành phụ nữ. Có vậy
thôi.” Tiếng o o lại vang thêm. Rõ ràng lũ quỷ không tin anh ta.
“Hay nợ nần cờ bạc nhỉ?” Magnus đưa ra ý kiến. Anh ta búng tay và ngọn lửa
bùng lên trong lòng bàn tay anh, tắm khu vườn trong luồng sáng khắc
nghiệt. “Theo ý tôi thì các vị đừng nên nhiều chuyện. Lễ hội và lạc thú
đang chờ quý vị trong kia.” Anh ta chỉ cánh cửa hẹp dẫn vào phòng khiêu
vũ. “Dễ chịu hơn cái sẽ đợi quý vị ngoài này nếu quý vị còn tiếp tục nán lại.” Điều này có vẻ thuyết phục chúng. Lũ quỷ lục tục lầm bầm cuốn gói đi mất, mang cái mùi tanh tưởi theo cùng.
Tessa quay phắt lại. “Nhanh lên, chúng ta phải đuổi theo...” Magnus cúi nhặt
đôi giày cô đá nằm lăn lốc trên lối đi. Móc sợi ruy băng satin nhấc đôi
giày lên, anh ta nói. “Không nhanh vậy đâu, Lọ Lem. Will là Thợ Săn Bóng Tối. Cậu ấy chạy nhanh lắm. Em không đuổi kịp đâu.”
“Nhưng anh.... Phải có phép thuật gì đó...” “Lại phép thuật,” Magnus nói và
nhại lại cái điệu châm chọc của Will lúc rồi. “Will ở nơi cậu ấy cần ở,
làm điều cậu ấy phải làm. Lẽ sống của cậu ấy là giết quỷ, Tessa à.”
“Anh không... thích anh ấy?” Tessa hỏi; có lẽ đó là một câu hỏi kỳ quặc,
nhưng có gì đó trong ánh mắt Magnus nhìn Will, cách anh ta nói chuyện
với Will khiến cô không hiểu được. Ngạc nhiên thay, Magnus rất nghiêm
túc trả lời “Có chứ,” anh ta nói, dù tôi ghét mình vì thứ tình cảm đó.
Tôi nghĩ cậu ấy là một thứ thuốc độc, ấy thế nhưng tôi cứ cắm đầu lao
vào. Có một linh hồn yếu đuối ẩn dưới lớp vỏ ngang ngược kia. Và Will
thật sự sống, là một trong những con người tràn trề sức sống nhất tôi
từng gặp. Khi cậu ấy cảm nhận điều gì, nó sáng và sắc như tia chớp.”
“Chúng ta đều có cảm xúc,” Tessa ngạc nhiên vô cùng. Will có cảm xúc mãnh liệt hơn mọi người ư? Điên hơn những người khác thì có. “Không phải thế,”
Magnus nói. “Tin tôi đi, tôi đã sống rất lâu, và tôi hiểu.” Ánh mắt anh
không phải không có sự thông cảm. “Và em sẽ thấy rằng em sống càng lâu
thì em càng vô cảm. Pháp sư cao niên nhất tôi từng biết đã sống gần một
ngàn năm và ông ấy bảo mình đã không còn nhớ yêu, hận ra sao nữa rồi.
Tôi hỏi vì sao ông ấy không tự kết liễu đời mình, và ông ấy nói trong
tâm hồn ông ta vẫn còn sót lại một thứ cảm xúc, và đó là sợ hãi – sợ thế giới bên kia. ‘Một đất nước xa lạ không một lữ khách nào tới đó mà trở
về.’”
“Hamlet,” Tessa máy móc nói. Cô quên đi ý nghĩ rằng mình cũng có khả năng là
người bất tử. Ý nghĩa của nó quá lớn lao và đáng sợ để thật sự cảm nhận, và hơn nữa... biết đâu cô không phải sống cuộc đời vô tận ấy. “Người
bất tử chúng ta bị xiềng vào cuộc đời này bởi một sợi xích, và chúng ta
không dám chặt đứt nó vì sợ chuyện sau khi xích đứt,” Magnus nói. “Thôi
đi nào, và đừng bực dọc với mấy nhiệm vụ hâm dở của Will nữa.” Anh ta
bắt đầu bước, Tessa vội cà nhắc đuổi theo.
“Nhưng hình như anh ấy biết con quỷ đó...” “Có lẽ trước đây từng cố giết nó.” Magnus nói. “Đôi lúc chúng cũng trốn được.
“Nhưng lát nữa anh ấy về Học Viện thế nào?” Tessa rền rĩ. “Cậu ấy lanh lắm.
Cậu ấy sẽ tìm ra cách. Giờ tôi chỉ quan tâm tới việc đưa em về Học Viện
trước khi có ai nhận thấy em mất tích, và vậy rắc rối lắm.” Họ tới cổng
trước, nơi xe ngựa đang đợi, với Cyril ngủ ngon lành trên ghế xà ích,
cái mũ kéo sụp xuống che mắt.
Cô bực bội nguýt Magnus khi anh ta mở cửa xe và đưa tay giúp cô lên xe.
“Sao anh biết tôi và Will không xin phép Charlotte tới đây tối nay?” “Bé yêu à, em đánh giá tôi cao quá,” anh nói và cười tươi rói khiến Tessa
đành thở dài một tiếng và đưa tay để anh kéo mình lên. “Giờ,” Magnus
bảo, “tôi sẽ đưa em về Học Viện, và trên đường em sẽ kể toàn bộ nhé.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT