Thật điên rồ, cô nghĩ khi chiếc ghim đầu tiên rơi xuống đất. Đáng ra họ phải cao chạy xa bay khỏi chốn này. Ấy thế mà giờ cô đang đứng đực ở đây trong khi Will tháo mấy cái kẹp đính ngọc trai
của Jessamine xuống như thể chúng là thứ trang sức vô giá trị. Mái tóc
xoăn dài của chính cô xổ xuống vai, và Will lùa tay vào đó. Cô nghe thấy anh thở ra một hơi, như thể anh đã nín thở nhiều tháng và chỉ lúc này
mới thả lỏng. Cô đứng như thể bị thôi miên khi anh vén tóc cô sang một
bên vai và lùa tay vào giữa những lọn tóc xoăn. “Tessa của anh,” anh
nói, và lần này cô không bảo rằng cô không phải của anh nữa.
“Will,” cô thầm thì khi anh kéo đôi tay đang vòng quanh cổ anh xuống. Anh tháo
găng tay của cô, vứt chúng xuống cùng chỗ với mặt nạ cùng đám kẹp ghim
của Jessie nơi nền ban công đá. Tiếp theo, anh bỏ mặt nạ của chính mình
và ném sang bên, hất những lọn tóc đen ướt ra khỏi trán. Gờ dưới chiếc
mặt nạ để lại vệt hằn như một vết sẹo nông trên đôi gò má cao của anh,
nhưng khi Tessa định chạm vào, anh dịu dàng nắm tay cô và ép xuống.
“Đừng,” anh nói. “Hãy để anh chạm vào em đã. Anh đã muốn...”
Cô không từ chối. Thay vào đó, cô đứng im, mắt mở to ngước nhìn Will khi
đầu ngón tay anh vuốt từ thái dương xuống má, rồi dịu dàng – mặc cho
những vết chai sần – viền theo đôi môi cô như thể anh muốn ghi tạc nó
vào lòng. Hành động của anh khiến trái tim cô xoay mòng mòng như con gụ
trong ngực. Mắt anh vẫn đắm đuối nhìn cô, mang thứ màu sắc sẫm như đáy
đại dương; chúng đang ngất ngây thưởng thức trong lúc bàn tay anh dò dẫm khám phá. Cô đứng im khi đầu ngón tay anh rời đôi môi cô và vuốt dọc
xuống cổ, dừng lại ở nơi có mạch đập, vuốt qua sợi ruy băng lụa đè trên
xương quai xanh và rút một đầu dây; mí mắt cô khép hờ khi cái nơ tuột ra và bàn tay ấm áp của anh áp lên xương quai xanh lộ ra của cô. Cô nhớ có lần tàu Main đưa đám hành khách các cô qua một vùng biển lấp lánh kỳ
lạ, và Main đã rẽ một đường lửa qua làn nước, khiến bọt nước bắn lên lấp lóa. Giờ tay Will cũng gây cảm giác tương tự với da cô. Người cô nóng
lên ở mỗi điểm anh chạm vào, và cảm nhận được đầu ngón tay anh cũng nóng lên y hệt mỗi khi chúng di chuyển. Tay anh dịu dàng theo đường cong bờ
ngực cô xuống thấp hơn. Tessa thở dốc ngay cả khi tay anh trượt xuống
nắm eo cô và kéo cô về phía mình, khiến cơ thể họ dính sát tới không còn một kẽ hở.
Anh áp má vào má cô. Hơi thở của anh bên tai khiến cô run rẩy trước từng
lời anh nói. “Anh luôn muốn thế này,” anh nói. “Mỗi phút mỗi giờ mỗi
ngày anh ở cùng em kể từ ngày anh gặp em. Nhưng em biết. Em phải biết.
Đúng không?” Cô ngước nhìn anh, môi bối rối hé mở. “Thế này là thế nào?” cô nói, và Will sau khi thở dài chịu trận liền hôn cô.
Môi anh mềm mại, thật mềm mại. Anh đã từng hôn cô, mang theo sự điên cuồn,
tuyệt vọng và vị máu, nhưng nụ hôn này khác hẳn. Nó thong thả, không vội vã, như thể anh đang thầm trò chuyện với cô, nói bằng đôi môi đang lướt trên môi cô điều anh không thốt nên lời. Anh hôn chậm rãi, điểm từng nụ hôn phớt lên môi cô, mỗi nụ hôn lại cách nhau một nhịp tim đập, mỗi nụ
hôn như đang nói rằng cô là quý giá, là không thể thay thế, là mơ ước
của anh. Tessa không thể nào giữ tay xuôi người nữa. Cô đưa tay vòng ôm
lấy cổ anh, lùa những ngón tay vào mái tóc xoăn đen mềm như lụa, cảm
nhận nhịp đập rộn ràng của anh qua lòng bàn tay. Anh ôm cô rất chặt
trong khi đôi môi anh khám phá đôi môi cô. Anh có vị nước chanh có ga,
ngọt ngào và râm ran. Lúc lưỡi anh lướt qua môi cô, cả người cô run rẩy
sung sướng; xương trong người cô như tan chảy còn dây thần kinh thì nóng giẫy. Cô khát khao được kéo anh lại gần – nhưng anh quá dịu dàng với
cô, dịu dàng tới không tin nổi, dù cô có thể cảm thấy anh muốn cô tới
nhường nào qua đôi tay anh run run, trái tim anh đập rộn rã. Chắc chắn
một kẻ không mảy may quan tâm sẽ chẳng thể nào đối xử với cô nhẹ nhàng
đến nhường này. Những phần bể vỡ trong cô khi cô nhìn Will vài tuần rồi
bắt đầu liền và lành lại. Cô thấy cơ thể nhẹ nhàng như có thể bay.
“Will,” cô thì thầm trên môi anh. Cô rất muốn anh gần hơn, muốn đến độ nhức
nhối, nhức nhối vô cùng tràn ra từ bụng lên tim và khiến đôi tay cô vò
tóc anh và da cô nóng bỏng. “Will, anh không cần thận trọng như vậy. Em
không vỡ được đâu.” “Tessa,” anh rên rỉ trên đôi môi cô, nhưng cô nghe
ra sự lưỡng lự trong giọng anh. Cô cắn nhẹ vào môi anh, trêu chọc anh và anh sững một hơi. Tay Will ép lên thắt lưng cô, áp cô thêm sát khi sự
tự chủ của anh mất đi và sự dịu dàng của anh vỡ òa thành sự giục giã
thèm khát hơn. Nụ hôn của họ càng lúc càng sâu, như thể họ có thể hít
thở nhau, hấp thu nhau, ngấu nghiến nhau. Tessa biết mình đang rên lên
trong họng; Will cứ đẩy cô, đẩy cô vào lan can mà đúng ra sẽ khiến cô
đau đớn, nhưng kỳ lạ là cô không có cảm giác ấy; tay anh đặt trên ngực
váy Jessamine, vò nhàu bông hoa hồng xinh đẹp bằng vải. Tessa loáng
thoáng nghe thấy tiếng nắm đấm cửa Pháp kêu lạch xạch; chúng mở ra,
nhưng cô và Will vẫn dán rịt vào nhau, như thể trên đời chẳng có gì là
quan trọng.
Có
những giọng lầm bầm, và ai đó bảo “Anh nói rồi mà, Edith. Đây là chuyện
sẽ xảy tới khi em uống say,” bằng giọng không lấy gì làm đồng tình. Cửa
lại đóng, và Tessa nghe tiếng bước chân xa dần. Cô đẩy Will ra. “Trời
đất,” cô hụt hơi nói. “Xấu mặt quá...”
“Kệ đi.” Anh lại kéo cô về phía mình, dụi mặt vào bên cổ cô, mặt anh nóng
bừng trên làn da lành lạnh của cô. Will hôn nhẹ lên môi cô. “Tess...”
“Anh cứ gọi tên em mãi,” cô lầm bầm. Cô đặt một tay lên ngực anh, đẩy
anh ra xa một chút, nhưng cô không biết mình giữ nó ở đó được bao lâu.
Cơ thể cô khao khát anh. Thời gian dường như biến mất và mất ý nghĩa.
Chỉ có khoảnh khắc này, chỉ có Will thôi. Cô chưa từng được tận hưởng
cảm giác này, và cô tự hỏi liệu Nate có phải cũng vậy khi đắm trong men
tửu không.
“Anh yêu tên em. Anh yêu âm thanh đó.” Anh cũng có vẻ ngây ngất, môi áp lên
môi cô khi anh nói để cô cảm nhận được chuyển động gợi cảm của đôi môi
anh. Cô hít hơi thở của anh, hít hà anh. Cô không thể nào không nhận
thấy cơ thể họ hoàn toàn hòa hợp; đi đôi giày cao gót bọc satin trắng,
cô chỉ thấp hơn anh một chút, và chỉ cần hơi ngửa cổ để hôn anh. “Anh
phải hỏi em điều này. Anh phải biết...”
“Vậy ra hai người ở đây,” một giọng vang từ ngưỡng cửa. “Và tôi có thể nói,
hai người đang tạo ra một khung cảnh đặc biệt lắm đó.”
Họ giật mình buông nhau ra. Tại đó, đứng ở ngưỡng cửa – dù Tessa không nhớ có nghe tiếng cửa mở – với một điếu xì gà dài kẹp giữa hai ngón tay gầy guộc có nước da nâu vàng là Magnus Bane.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT