Run rẩy, Tessa quay người, chờ đợi “chàng trai
rất rất điển trai” kia là Nate – nhưng đó là Will đang dựa tường đứng
cạnh cô. Ngay khi cô thấy anh, anh quay đầu và bắt đầu chăm chú nhìn sàn nhảy. “Tiên nữ kia muốn gì vậy?”
“Em không biết,” Tessa bực bội. “Bảo em rằng em không phải con đổi, chắc
rồi.” “Ờ, thế thì tốt. Loại trừ được một khả năng.” Tessa phải thừa
nhận, Will rất giỏi ẩn vào tấm rèm đen đằng sau, như thể anh không có ở
đó. Hẳn đó là cái tài của Thợ Săn Bóng Tối. “Và có tin gì từ anh trai em không?”
Cô nắm chặt tay, nhìn sàn trong lúc nói. “Jessamine đang làm tay trong cho
Nate. Em không biết là bao lâu rồi. Cô ấy nói với Nate tất cả. Cô ấy
nghĩ anh ấy yêu mình.” Will không ngạc nhiên. “Em có nghĩ Nate yêu
Jessie không?
“Em nghĩ Nate là đồ chi biết bo bo lo cho mình,” Tessa nói. “Nhưng chuyện
còn tệ hơn chúng ta tưởng. Benedict Lightwood đang làm việc cho
Mortmain. Chính vì thế mà ông ta âm mưu chiếm Học Viện. Để Ông Chủ có
thể kiểm soát nó. Và kiểm soát em. Dĩ nhiên Nate biết tất cả. Nhưng anh
ấy không quan tâm.” Tessa lại nhìn tay mình. Tay Jessamine. Nhỏ nhắn,
xinh xắn trong đôi găng tay da dê trắng tinh. Ôi, Nate, cô nghĩ. Dì
Harriet thường gọi anh ấy là chàng trai quý báu của dì. “Chắc là trước
khi Nate giết dì ấy,” Will nói. Tới lúc đó Tessa mới nhận ra mình vừa
nói lên suy nghĩ. “Lại là anh ta,” anh lầm bầm nói thêm. Tessa nhìn ra
đám đông và thấy Nate với mái tóc vàng như lửa hiệu tiến về chỗ mình.
Anh đang cầm một ly chất lỏng màu vàng lấp lánh. Cô quay lại định bảo
Will nhanh tránh đi, nhưng anh đã biến mất tự lúc nào.
“Nước chanh có ga đây,” Nate nói, tiến tới và nhét cái ly vào tay cô. Cái ly
lạnh giúp làn da nóng của cô mát hẳn. Cô nhấp một ngụm; đồ uống khá
được. Nate vuốt tóc cô khỏi trán. “Vừa rồi em bảo,” anh nói. “Em đã giấu cuốn sách trong phòng em gái anh...”
“Vâng, đúng như anh bảo,” Tessa bịa. “Tất nhiên cô ấy chẳng nghi ngờ chút nào.” “Anh cũng mong là không.”
“Nate...” “Ừ?”
“Anh có biết Ông Chủ định làm gì với em gái anh không?” “Anh bảo rồi, nó
không phải em gái anh.” Giọng Nate lộ ý giận. “Và anh không biết ngài
định làm gì với nó, và cũng chẳng muốn biết. Kế hoạch của anh là vì
tương lai của anh... của chúng ta. Anh mong em cũng hiểu chứ?” Tessa
nghĩ tới Jessamine ngồi ủ rũ trong phòng cùng các Thợ Săn Bóng Tối khác
trong khi họ lục tìm tài liệu về Mortmain. Jessamine thà ngủ gật trên
bàn còn hơn rời đi khi họ đang bàn kế hoạch với Ragnor Fell. Và Tessa
thương hại cô ấy dù cô ghét Nate, ghét tới độ cảm giác ấy cháy bỏng
trong cổ cô. Anh bảo rồi, nó không phải em gái anh.
Tessa vờ mở to mắt, môi run run. “Em đang cố hết sức mà, Nate,” cô nói. “Anh
không tin em sao?” Cô hơi thấy hả hê khi nhìn anh cố kiềm cơn giận. “Tất nhiên rồi, em yêu. Tất nhiên.” Anh quan sát gương mặt cô. “Em khỏe hơn
chưa? Chúng ta nháy tiếp nhé?”
Cô nắm chặt cái ly trong tay. “Ôi, em không biết...” “Tất nhiên,” Nate
cười khúc khích, “người ta bảo một quý ông chỉ nên nhảy một hai điệu đầu tiên với vợ mình thôi.”
Tessa sững lại. Thời gian như ngừng trôi. Mọi thứ trong phòng dường như cũng
đóng băng theo cô, kể cả nụ cười nhếch mép của Nate. Vợ ư?
Nate và Jessamine đã kết hôn? “Thiên thần ơi?” Nate nói, giọng như từ xa xôi vọng lại. “Em ổn không? Em trắng bệch như giấy rồi kìa.”
“Anh Gray.” Một giọng người máy khào khạo vang lên sau vai Nate. Kẻ đó không có nét mặt, đang giơ một cái khay bạc trên để một tờ giấy gập tư. “Có
thư cho anh.” Nate ngạc nhiên và cầm lá thư khỏi khay; Tessa quan sát
anh mở thư, đọc, chửi thề và nhét nó vào túi áo tuxedo. “Ôi trời,” anh
nói. “Một lá thư từ chính ngài. Chắc anh nói Ông Chủ, Tessa nghĩ. “Rõ
ràng ngài cần anh gấp. Chán chết đi được, nhưng biết làm sao đây?” Anh
cầm tay cô và đỡ cô đứng lên, rồi đặt lên má cô một nụ hôn nhẹ. “Hãy nói với Benedict nhé; ông ta sẽ cho người hộ tống em ra xe ngựa, thưa phu
nhân Gray.” Anh thì thầm ba tiếng cuối.
Tessa ngơ ngẩn gật đầu. “Cô gái ngoan,” Nate nói rồi quay gót bước lẫn vào
đám đông, với người máy kia đi theo. Tessa chuếnh choáng nhìn theo cả
hai. Cô nghĩ chắc mình đang choáng váng vì mọi thứ trong phòng bắt đầu
hơi... kỳ dị. Cô cảm giác như có thể thấy từng tia sáng hắt trên từng
miếng pha lê cùa đèn chùm. Hiệu ứng thật đẹp, nếu trừ bỏ cảm giác kỳ cục và có phần váng vất.
“Tessa.” Đó là Will, không tốn công sức nào đã tới sau cô. Cô quay lại nhìn anh. Anh đỏ mặt như vừa chạy – cô nghĩ sự kết hợp giữa tóc đen và mặt nạ,
giữa đôi mắt xanh và làn da trắng, cùng hai vầng đỏ lựng trên đôi gò má
cao lại tạo ra một hiệu ứng đẹp đẽ, kỳ cục khác. Anh trông như bước ra
từ một bức họa. “Anh vừa thấy anh trai em nhận được thư.” “À.” Mọi thứ
đã về đứng chỗ. “Là anh gửi.”
“Ừ.” Với vẻ tự hài lòng, Will lấy ly nước chanh khỏi tay cô, uống cạn và đặt lên bậu cửa sổ. “Anh phải đuổi anh ta đi. Và chúng ta có lẽ nên đi
thôi, trước khi Nate nhận ra lá thư là đồ giả và trở lại. Nhưng anh đã
bảo anh ta đi Vauxhall; đường thì xa nên anh ta có trở lại thì chúng ta
cũng bình an chuồn mất rồi...” Anh ngừng lại, và cô nghe thấy sự hoảng
hốt đột ngột len lỏi vào giọng anh. “Tessa... Tessa? Em ổn không?” “Sao
anh hỏi vậy?” Tiếng cô vang vọng trong tai cô.
“Nhìn đi.” Anh kéo một lọn tóc cho cô xem. Tessa trố mắt nhìn. Nó có màu nâu
sậm chứ không phải vàng. Đây là màu tóc của cô, chứ không phải của
Jessamine. “Ôi Chúa ơi.” Cô sờ mặt, nhận ra cảm giác ngứa râm ran thường tới khi bắt đầu Biến Hình. “Bao lâu rồi...”
“Chưa lâu lắm. Khi anh ngồi xuống em vẫn là Jessamine.” Anh nắm tay cô. “Đi
nào. Nhanh lên.” Anh bắt đầu rảo bước ra cửa, nhưng họ phải băng cả một
đoạn dài qua phòng vũ hội, mà cả cơ thể Tessa lại đang co giật và run
rẩy vì quá trình Biến Hình. Cô thở dốc khi đau như bị cắn. Cô thấy Will
hoảng hốt nhìn khắp nơi, thấy anh đỡ cô lúc cô lảo đảo chực ngã và gần
như bế thốc cô đi. Căn phòng chao đảo quanh cô. Mình không được ngất.
Không được ngất. Một luồng gió mát tạt vào mặt cô. Cô đờ đẫn nhận ra
Will đã đưa hai người qua cánh cửa kiểu Pháp và họ đang ở ngoài một ban
công đá nho nhỏ, một trong rất nhiều ban công nhìn ra vườn. Cô tách ra
xa anh, giật cái mặt nạ vàng xuống, và gần như ngã đổ lưng vào lan can.
Sau khi đóng cửa lại, Will vội vàng trở về bên Tessa và đặt hờ tay lên
lung cô. “Tessa?”
“Em ổn.” Cô mừng vì có lan can đá dưới lưng, sự rắn chắc của nó an ủi cô
rất nhiều. Và gió lạnh cũng giúp cô bớt váng đầu. Nhìn cơ thể, cô nhận
ra giờ mình đã hoàn toàn là Tessa. Chiếc váy trắng giờ cớn lên độ chục
phân, còn cái áo corset thít quá chặt khiến ngực cô bị đẩy cao lộ ra
khỏi cái cổ áo thấp. Cô biết vài người phụ nữ thắt corset thật chặt để
được như mình, nhưng bản thân cô chỉ thấy choáng váng khi da thịt lồ lộ
thế này. Cô nhìn sang Will, mừng vì gió lạnh giúp má cô không nóng bừng
bừng. “Em chỉ... em không biết sao lại thế. Em chưa từng bị biến trở lại mà không hay biết. Chắc là do em ngạc nhiên quá đỗi. Anh biết không,
hai người họ kết hôn rồi đấy. Nate và Jessamine ấy. Kết hôn. Nate chẳng
phải người đàn ông của gia đình. Và anh ấy không yêu Jessie. Em biết mà. Anh ấy chẳng yêu ai ngoài bản thân mình. Mãi mãi là vậy.”
“Tess,” Will lại gọi, lần này rất dịu dàng. Anh cũng dựa vào lan can, và nhìn
thẳng vào cô. Họ chỉ cách nhau một khoảng rất nhỏ. Phía trên, vầng trăng vừa ló ra khỏi đám mây, trông như một chiếc thuyền trắng trôi lơ lửng
giữa biển đen tĩnh lặng. Cô ngậm chặt miệng, biết rằng mình vừa lảm
nhảm. “Em xin lỗi,” cô khẽ nói và nhìn đi chỗ khác.
Anh hơi lưỡng lự khi đặt tay lên má cô, xoay mặt cô nhìn anh. Anh đã tháo
găng và da anh tiếp xúc với da cô. “Em không phải xin lỗi,” anh nói. “Em rất giỏi, Tessa ạ. Em không phạm sai lầm gì hết.” Mặt cô nóng lên dưới
những ngón tay mát lạnh của anh, và cô ngạc nhiên. Will vừa nói gì thế?
Will, người trên mái Học Viện từng nói với cô những lời tựa như cô là đồ rác rưởi, đó sao? “Em từng yêu quý anh mình, phải không? Anh nhìn thấy
cảm xúc đó trên mặt em khi anh ta nói chuyện với em, và anh chỉ muốn
giết anh ta vi đã làm em đau lòng.” Anh mới là kẻ làm em đau lòng, cô
muốn nói. Nhưng thay vào đó, “Phần nào đó trong em nhớ anh ấy như... như anh vẫn nhớ em gái mình. Dù em biết anh ấy thế nào, em vẫn nhớ người
anh trai em tưởng mình có. Nate là người thân duy nhất của em.”
“Giờ người trong Học Viện là người thân của em.” Giọng anh dịu dàng khó tin. Tessa ngạc nhiên nhìn. Cô chưa từng nghĩ dịu dàng có tí liên quan gì
tới Will. Nhưng nó ở đó, trong cái chạm của anh vào má cô, trong sự nhẹ
nhàng của giọng anh, trong đôi mắt anh nhìn cô. Tessa luôn mơ sẽ có một
chàng trai nhìn mình như thế. Nhưng cô chưa từng mơ về một người đẹp
trai như Will, kể cả tưởng tượng cũng không. Dưới ánh trăng, bờ môi anh
hoàn hảo tuyệt vời, đôi mắt sau tấm mặt nạ kia gần thẫm thành sắc đen.
“Chúng ta nên vào trong,” cô thì thầm. Nhưng thật lòng, cô không muốn
vào trong. Cô muốn ở đây, với Will gần tới độ này, gần như dựa cả vào
cô. Cô cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ cơ thể anh. Mái tóc đen của Will
rủ xuống quanh mặt nạ, lòa xòa xuống mắt anh, lẫn cả vào hàng mi dài.
“Chúng ta còn rất ít thời gian...”
Cô bước lên một bước – và ngã nhào vào Will, anh vội đỡ cô. Cô sững người – rồi tay cô vòng ôm anh, những ngón tay đan vào nhau sau gáy anh. Mặt cô áp vào cổ anh, mái tóc mềm mại của anh bên dưới bàn tay cô. Cô nhắm
mắt, bỏ quên cái thế giới đảo điên, ánh sáng hắt từ đằng sau những ô cửa sổ kiểu Pháp, và cả vầng trăng vằng vặc trên trời cao. Cô muốn ở đây
với Will trong khoảnh khắc này, được hít hà mùi hương thanh sạch nơi
anh, cảm nhận những nhịp đập đều đặn và mạnh mẽ như từng đợt sóng nơi
đại dương xa kia của trái tim anh. Cô cảm nhận anh hít một hơi. “Tess,”
anh nói. “Tess, hãy nhìn anh.”
Cô từ từ và không tự nguyện ngước nhìn anh, chuẩn bị tinh thần đón nhận
cơn thịnh nộ hoặc sự lạnh lùng – nhưng đôi mắt anh, đôi mắt xanh sẫm u
sầu bên dưới hàng mi đen dày, đang đắm đuối nhìn cô, và chúng mất đi sự
lạnh lùng, xa cách thường ngày. Chúng trong vắt như thủy tinh và tràn
ngập đam mê. Và còn hơn cả đam mê – là sự dịu dàng cô chưa từng thấy
trước đây, và chưa bao giờ liên hệ nó với Will Herondale. Hơn mọi điều
khác, chính thứ cảm xúc ấy đã ngăn cô phản đối khi anh đưa tay lần lượt
tháo từng chiếc ghim một
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT