Anh đang đứng tựa vào bức tường đối diện cô, giữa hai cái ghế trống. Anh như thể gần đến độ cô có thể chạm tới vậy. Cô cứ tưởng anh sẽ vui khi thấy cảnh tiến thoái lưỡng nan của cô, nhưng không hề; anh trông căng thẳng, bực bội và... “Chúa ơi, anh ghen với bất kỳ
gã trai nào dám nhìn em,” Nate nói. “Chỉ một mình anh được nhìn em thôi
mới phải.”
Ôi
Chúa ơi, Tessa nghĩ. Đây là câu tán gái bách phát bách trúng chăng? Nếu
anh trai hỏi ý cô về mấy lời ngọt như mía lùi này, cô sẽ nói thẳng rằng
anh ăn nói như đồ hâm. Nhưng có thể Tessa nghĩ Nate nói chuyện như đồ
hâm là vì anh là anh trai cô. Và đáng khinh nữa. Thông tin, cô nghĩ.
Mình phải moi thông tin rồi rời đi trước khi ói ra mất. Cô lại nhìn
Will, nhưng anh đã biến mất như thể chưa từng xuất hiện. Nhưng giờ cô đã tin anh đang ở đâu đó quan sát cô, kể cả khi cô không thấy anh. “Thật
sao, Nate? Đôi lúc em sợ anh quý trọng em chỉ vì thông tin em trao cho
anh.”
Anh sững
lại một lát vì bối rối và suýt lỡ nhịp nhảy. “Jessie! Sao em lại nghĩ
vậy? Em biết anh yêu em mà.” Anh trầm ngâm nhìn cô khi họ một lần nữa di chuyển theo nhạc. “Đúng là mối liên hệ của em với các Nephilim tại Học
Viện là vô giá. Chẳng hạn như nếu không có em, chúng ta sẽ không bao giờ biết họ đã tới York. Nhưng anh nghĩ em hiểu rằng em giúp anh vì chúng
ta đang cùng hướng tới tương lai. Khi anh trở thành cánh tay mặt của Ông Chủ, em yêu à, nghĩ xem rồi đây anh có thể mang tới gì cho em.” Tessa
cười gượng gạo. “Anh nói đúng, Nate. Chỉ là đôi lúc em thấy sợ. Nếu
Charlotte phát hiện ra em làm tay trong cho anh thì sao? Họ sẽ làm gì
em?”
Nate dễ
dàng xoay vòng cô. “Ồ, chẳng làm gì hết, em yêu à; em chẳng bảo họ là lũ hèn còn gì?” Anh nhìn qua cô và nhướng mày. “Benedict lại ngựa quen
đường cũ rồi,” anh nói. “Ghê tởm.” Tessa nhìn quanh và thấy Benedict
Lightwood đang ngả người trên cái sofa bọc nhung tím đặt gần dàn giao
hưởng. Ông ta không mặc áo vét, một tay cầm ly vang đỏ, mắt nhắm hờ.
Tessa nhìn mà choáng khi thấy nằm ườn trên ngực ông ta là một cô ả –
hoặc chí ít trông nó cũng giống một cô ả. Mái tóc dài đen buông lơi, cái váy nhung đen hở hang – và những cái đầu rắn thụt thò từ hốc mắt ả, rít lên những tiếng xì xì. Một con còn thè cái lưỡi chĩa đôi dài ngoằng
liếm bên mặt Benedict Lightwood.
“Đó là quỷ,” Tessa thở ra một hơi, thoáng quên mất mình là Jessamine. “Phải không?” May mà Nate có vẻ không thấy câu hỏi đó có gì kỳ quặc. “Tất
nhiên rồi, thỏ con ngốc nghếch. Lạc thú của Benedict đấy. Quỷ cái.”
Giọng Will vang bên tai Tessa, Anh sẽ ngạc nhiên nếu vài lần viếng thăm vào
ban đêm đến một số ngôi nhà nhất định tại Shadwell không khiến ông ấy
mắc bệnh đậu mùa quỷ. “Eo,” cô nói. “Quả vậy,” Nate nói. “Thật mỉa mai,
nếu tính tới cái lối hành xử mắt cao hơn đầu của tụi Nephilim. Nhiều lần anh tự hỏi vì sao Mortmain quý ông ta và mong ông ta chen được vào Học
Viện đến thế.” Nate có vẻ bực dọc.
Tessa đã đoán được tới đó, nhưng biết Mortmain chắc chắn đứng đằng sau sự
việc Benedict một hai đòi chiếm Học Viện từ tay Charlotte vẫn như bị
lĩnh một cú đấm. “Chỉ có điều em không hiểu,” cô tỏ ra sao cho giống cái thái độ giận lẫy của Jessie, “Nó thì có ích gì cho Ông Chủ chứ? Đấy chỉ là một tòa nhà cũ kĩ ngột ngạt…” Nate cười chiều chuộng. “Ngài không
muốn một tòa nhà đâu, ngốc ạ. Ngài muốn vị trí. Lãnh đạo Học Viện 1à một trong những Thợ Săn Bóng Tối quyền thế nhất Anh, và Ông Chủ sẽ kiểm
soát Benedict như kiểm soát một con rối. Lợi dụng ông ta, ngài có thể
tiêu diệt Hội Đồng từ bên trong ra, còn đám người máy tiêu diệt chúng từ ngoài vào.” Anh xoay cô điệu nghệ đúng như điệu nhảy bắt buộc; chỉ
nhiều năm tập luyện cùng Nate mới giúp cô không ngã khi trong cơn choáng váng mà xao lãng. “Hơn nữa, cũng không hẳn là trong Học Viện không có
gì giá trị. Được tiếp cận Đại Thư Viện là một lợi ích vô giá với Ông
Chủ. Đấy là chưa kể tới kho vũ khí...”
“Và Tessa.” Cô nén giọng cho không run. “Tessa?”
“Em gái anh. Ông Chủ vẫn muốn cô ấy, đúng không?” Lần đầu tiên Nate ngạc
nhiên bối rối nhìn cô. “Chúng ta đã nói chuyện này rồi, Jessamine,” anh
nói. “Tessa sẽ bị bắt vì tội sở hữu trái phép đồ ma pháp, và bị đưa tới
Thành Phố Câm Lặng. Benedict sẽ đưa nó từ đó tới giao cho Ông Chủ. Họ
thỏa thuận với nhau như thế, nhưng Benedict chưa nói rõ với anh. Chắc
hẳn là để đổi lấy một thứ cực kỳ có giá trị, chứ không thì đời nào ông
ta chịu nộp người.”
Bị bắt? Sở hữu đồ vật ma pháp? Đầu Tessa ong ong. Bàn tay Nate vòng ôm gáy cô. Anh đeo găng, nhưng Tessa không thể bỏ đi cảm giác như bị một thứ
trơn nhớt chạm vào da thịt mình. “Jessie bé nhỏ,” anh thi thầm. “Em tỏ
ra như suýt quên vai trò của mình vậy. Em đã giấu Sách Trắng trong phòng em gái anh như được bảo rồi chứ?”
“Tất... tất nhiên là rồi. Em đang đùa ấy mà, Nate.” “Thế mới là cô gái ngoan
của anh chứ.” Anh cúi tới sát hơn. Anh chắc chắn định hôn cô. Chuyện này hoàn toàn không được, chẳng hề đúng đắn chút nào. Trong trạng thái kinh hãi tột độ, Tessa cà lăm:
“Nate... em chóng mặt quá... hình như sắp ngất. Em nghĩ do nóng quá. Anh lấy cho em ly nước chanh nhé?” Anh cúi nhìn cô một lúc, miệng mím chặt vì bực
bội, nhưng Tessa biết anh không thể từ chối. Không một quý ông nào hành
động như vậy. Anh đứng thẳng, vuốt cổ tay áo và mỉm cười. “Tất nhiên,”
anh cúi người nói. “Để anh dìu em ra ghế đã.”
Cô phản đối, nhưng tay anh đã nắm lấy khuỷu tay cô, dắt cô về phía một
chiếc ghế kê sát tường. Anh đỡ cô ngồi xuống rồi đi lẫn vào đám đông. Cô run rẩy nhìn theo bóng dáng anh. Ma pháp. Cô thấy nôn nao và giận dữ.
Cô muốn tát anh mình, muốn lay anh cho tới khi anh phun ra toàn bộ sự
thật, nhưng cô biết mình không thể. “Em hẳn là Tessa Gray,” một giọng
nói dịu dàng vang lên từ phía sau. “Trông em rất giống mẹ mình.”
Tessa suýt nhảy dựng lên. Đứng cạnh cô là một người phụ nữ cao gầy có mái tóc màu cánh hoa oải hương buông xõa. Da chị màu lam nhạt, trên mình khoác
chiếc váy dài bồng bềnh bằng vải the và vải tuyn. Chân chị để trần, và
giữa các ngón chân là lớp màng mỏng như mạng nhện, sẫm màu hơn màu da
chị. Hoảng hốt, Tessa đưa tay sờ mặt – chẳng nhẽ cô đã mất lớp ngụy
trang? – nhưng người phụ nữ cười thành tiếng. “Chị không định dọa rằng
em đã làm mất ảo ảnh, em gái ạ. Nó vẫn còn đó. Chỉ là giống loài bọn chị có thể nhìn xuyên qua đó. Toàn bộ.” – Chị hờ hững phẩy tay chỉ mái tóc
vàng, cái váy trắng và những cái ghim ngọc trai của Tessa – “Chúng giống như hơi nước của một đám mây, và em là bầu trời sau đó. Em có biết em
có đôi mắt của mẹ, lúc xám lúc xanh lam không?”
Tessa cuối cùng cũng cất được giọng. “Chị là ai?” “A, giống nòi bọn chị
thường không thích nói ra tên mình, nhưng em thích gọi chị là gì cũng
được. Em có thể nghĩ ra một cái tên đáng yêu đặt cho chị. Mẹ em thường
gọi chị là Dạ Lan Hương(*).”
(*) Nguyên văn: Hyacinth, còn gọi là hoa tiên ông. “Loài hoa xanh,” Tessa
nói khẽ. “Sao chị biết mẹ em? Chị trông chẳng lớn tuổi hơn em..”
“Sau khi tới tuổi thành niên, giống nòi bọn chị sẽ không già hay chết đi. Em cũng sẽ vậy. Cô gái may mắn ạ! Chị nghĩ em nên cảm ơn gốc gác của
mình.” Tessa bối rối lắc đầu. “Gốc gác? Gốc gác gì? Chị đang nói về
Mortmain ư? Chị biết em là gì không?”
“Em có biết chị là gì không?” Tessa nghĩ tới cuốn Codex. “Tiên chăng?” Cô đoán.
“Và em biết thế nào là con đổi không?” Tessa lắc dầu.
“Đôi lúc,” Dạ Lan Hương thì thào tiết lộ, “khi một đứa trẻ tiên không được
khỏe mạnh, bọn chị liền vào nhà con người và trộm đứa bé xinh đẹp nhất,
khỏe mạnh nhất và mũm mĩm nhất – và nhanh như gió, thế đứa trẻ tiên ốm
yếu vào. Khi đứa trẻ loài người lớn lên cao lớn khỏe mạnh trên vùng đất
tiên thì gia đình con người lại phải nuôi cái cục nợ đang chết dần chết
mòn vô cùng khiếp sợ sắt nguội. Dòng máu của tiên mạnh mẽ hơn...” “Sao
phải vậy?” Tessa hỏi. “Sao không chỉ trộm đứa trẻ loài người đi thôi?”
Đôi mắt lam sẫm của Dạ Lan Hương mở to. “Vì sao à, vì như vậy là không công bằng,” chị nói. “Và như vậy sẽ gieo nghi ngờ cho đám người phàm. Họ
ngốc nghếch, nhưng đông đúc. Chớ dại mà chọc giận họ. Lúc đó họ sẽ thắp
đèn đuốc và xách sắt thép tới tìm bọn chị.” Chị rùng mình. “Đợi chút,”
Tessa nói. “Chị bảo em là con đổi?”
Dạ Lan Hương cười khúc khích. “Đời nào! Em nghĩ gì kỳ cục vậy?” Chị đặt
tay lên tim trong lúc cười, và Tessa thấy các ngón tay của chị cũng dính vào nhau bởi một lớp màng xanh. Đột nhiên chị mỉm cười, khoe hàm răng
lấp lánh. “Có một chàng trai rất rất điển trai đang nhìn qua đây,” chị
nói. “Đẹp trai như một vua tiên ấy nhé. Chị nên để em tự xoay xở thôi.”
Dạ Lan Hương nháy mắt và trước khi Tessa kịp phản đối, chị đã biến vào
đám đông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT