Phòng chật kín người. À, cũng không hẳn là người. Nhưng hầu hết cũng khá giống người. Cô cũng thoáng thấy những gương mặt trắng bệch như xác chết của ma cà rồng, và vài ifrit da màu huyết dụ,
tất cả đều ăn mặc vô cùng thời thượng. Hầu hết, nhưng không phải tất cả, khách dự tiệc đeo mặt nạ – nào là những tấm mặt nạ tinh tế màu vàng và
đen, nào là mặt nạ có mỏ như mỏ chim tu-căng có mắt kính bé tẹo, rồi thì mặt nạ quỷ đỏ quạch có sừng. Nhưng có một nhóm phụ nữ tóc lốm đốm màu
oải hương, lục và tía không đeo mặt nạ. Tessa không nghĩ họ nhuộm tóc,
và họ để tóc buông dài như những nữ thần rừng trong tranh họa. Quần áo
họ ôi thì hở hang vô cùng tận. Họ rõ ràng không mặc váy lót, và khoác
trên người trang phục làm từ thứ vải mỏng nhẹ như nhung, voan hay satin. Đi đi lại lại giữa đám khách có vẻ người là những bóng hình đủ hình
dạng và kích cỡ. Có một người đàn ông, quá cao và gầy để là người, mặc
áo vét đuôi tôm, đứng lừng lững trước một cô thiếu nữ mặc áo choàng xanh có mái tóc đỏ sáng như đồng xu đồng. Lũ sinh vật trông như những con
chó lớn chạy lăng xăng giữa đám khách khứa, đôi mắt vàng khè của chúng
mở to cảnh giác. Chúng có những hàng gai trên lưng giống bức vẽ những
loại động vật ngoại lai Tessa từng thấy trong sách vở. Khoảng một tá
những con yêu tinh nhỏ thó chí chóe trò chuyện bằng thứ ngôn ngữ cô hoàn toàn không hiểu được chút nào. Có vẻ chúng đang tranh đồ ăn – hình như
là một con ếch bị phanh xác. Tessa nuốt cảm giác buồn nôn xuống và quay
bước...
Và thấy chúng đứng ở chỗ mà lúc trước cô không hề nhìn thấy. Có lẽ lúc đầu trí
óc cô cho chúng là thứ đồ trang trí, là những bộ giáp trụ, nhưng không
phải. Đám người máy đứng dọc tường, im lặng và bất động. Chúng có hình
người giống như gã xà ích của Chị Em Hắc Ám, và mặc chế phục gia nhân
nhà Lightwood nhưng mang họa tiết ouroboros bên ngực trái. Gương mặt
chúng chẳng ra hình ra nét, trông cứ như trong bức vẽ nguệch ngoạc của
con trẻ. Có người vỗ vai cô. Tim cô hoảng hốt nảy lên một nhịp – Cô bị
phát hiện rồi! Khi mọi thớ thịt trên người cô đều cứng lại, một giọng
dịu dàng quen thuộc vang lên:
“Anh tưởng em sẽ không đến cơ đấy, Jessie yêu dấu.” Cô quay lại và ngước nhìn gương mặt anh mình.
Lần cuối Tessa thấy Nate là trong hành lang Học Viện. Lúc ấy mặt mày anh
bầm tím và bê bết máu, miệng thì sa sả quát tháo còn tay thì lăm lăm con dao. Anh lúc đó là sự tổng hòa gớm ghê của sự ác độc, đáng thương và
đáng ghét. Nate này lại hoàn toàn khác. Anh đang cúi đầu mỉm cười với cô – Jessamine thấp hơn cô tưởng nhiều; cô thấy thật kỳ lạ khi cao chỉ tới ngực anh – và phải ngước nhìn anh bằng đôi mắt màu lam sáng rỡ. Tóc anh được chải chuốt gọn gàng, và da anh không có lấy một vết bầm. Anh mặc
chiếc áo tuxedo duyên dáng đi cùng sơ mi đen càng làm nổi bật vẻ điển
trai. Găng tay anh trắng không tì vết.
Đây là Nate đúng như anh luôn mơ ước – trông giàu sang, tao nhã và thời
thượng. Từ con người anh tỏa ra cảm giác thỏa mãn – không hẳn là thỏa
mãn, Tessa phải thừa nhận, mà là tự mãn. Anh trông rất giống Church khi
cu cậu vừa thịt xong một con chuột. Nate tặc lưỡi. “Sao thế, Jess? Em
như vừa thấy ma ấy.”
Đúng. Em đang thấy bóng ma của người anh em từng luôn quan tâm. Tessa tìm
kiếm dấu ấn của Jessamine trong tâm trí mình. Lại một lần nữa cô có cảm
giác như thò tay qua một hồ nước độc, không thể bắt được một thứ gì có
hình có dạng. “Em... đột nhiên sợ rằng anh sẽ không tới,” cô nói. Lần
này tiếng cười của anh thật dịu dàng. “Và lỡ dịp gặp em? Đừng ngốc thế
chứ.” Anh liếc nhìn quanh và mỉm cười. “Lightwood nên thường xuyên lấy
le với Ông Chủ hơn thôi.”
Anh chìa tay cho cô. “Jessie, liệu anh có được vinh hạnh mời em một điệu
chứ?” Jessie. Không phải “cô Lovelace.” Mọi nghi ngờ rằng giữa hai người này không tồn tại một mối quan hệ gắn bó liền biến mất. Cô ép mình mỉm
cười. “Tất nhiên ạ.”
Dàn giao hưởng – là một nhóm nhạc công da tía mặc đồ lưới màu bạc – đang
chơi một điệu waltz. Nate nắm tay cô và dẫn cô ra sàn nhảy. Tạ ơn Chúa,
Tessa nghĩ. Tạ ơn Chúa vì nhiều năm trời anh trai cô đã xoay vòng cô
trong căn phòng khách nơi căn hộ chật hẹp của họ tại New York. Cô biết
rõ anh khiêu vũ ra sao, phải phối hợp với anh thế nào, kể cả với cơ thể
nhỏ bé hơn và xa lạ này. Tất nhiên, anh chưa từng nhìn cô như bây giờ –
dịu dàng, với đôi môi hé mở. Ôi Chúa ơi, nếu anh hôn cô thì sao? Cô đã
không tính tới khả năng đó. Cô chắc sẽ ói ra mật xanh mật vàng mất. Ôi,
lạy Chúa, cô cầu nguyện. Đừng để anh ấy làm vậy.
Cô nói liến thoắng, “Hôm nay em cố lắm mới trốn khỏi Học Viện được đấy,”
cô nói. “Con hầu Sophie suýt tìm được thư mời.” Nate giữ chặt cô hơn.
“Nhưng cuối cùng ả không tìm được chứ?”
Có sự cảnh cáo trong giọng anh. Tessa cảm giác cô đã suýt lộ bài. Cô cố
liếc nhìn nhanh khắp phòng – Ôi, Will ở đâu? Anh đã nói gì nhỉ? Kể cả
nếu em không thấy anh, anh vẫn có mặt ở đó. Nhưng bản thân cô lại không
mấy tin tưởng. Hít một hơi thật sâu, cô hất tóc sao cho giống Jessamine
nhất. “Anh nghĩ em ngốc chắc? Tất nhiên không rồi. Em dùng cái gương cầm tay để đập mạnh vào cổ tay gầy nhẳng của ả, và ả làm rớt thư luôn. Hơn
nữa, chắc cô ả chẳng biết chữ đâu.”
“Quả vậy,” Nate nói, thả lòng thấy rõ, “đáng ra họ nên tìm cho em một cô hầu gái phù hợp với một quý cô hơn. Một người biết nói tiếng Pháp, biết
thêu thùa...” “Sophie biết thêu thùa mà,” Tessa nói theo bản năng, và
sau đó chỉ muốn tát mình một nhát. “Nhưng chẳng ra hồn,” cô chữa lại, và chớp chớp hàng mi nhìn Nate. “Mà từ lần cuối em gặp anh tới giờ, anh
làm những gì vậy?” Nhưng mình chẳng biết chuyện đó xảy ra từ hồi nào.
“Rất tốt. Ông Chủ vẫn tín nhiệm anh.” “Ông ta thông minh đấy,” Tessa thở ra. “Ông ta nhận ra một kho tàng vô giá ngay khi thấy nó.”
Nate dịu dàng đưa bàn tay đeo găng chạm lên mặt cô. Tessa bắt mình không
được đờ ra. “Em yêu, chỉ có em mới có thể nói như vậy. Cô gái nhỏ bé
nhanh mồm nhanh miệng của anh.” Anh tiến tới sát hơn. “Vậy là em đã mặc
chiếc váy anh bảo,” anh thì thầm. “Kể từ lần em tả mình trông thế nào
khi mặc nó hồi vũ hội Giáng sinh năm ngoái, anh đã ao ước được thấy em
trong chiếc váy này. Và anh có thể nói là nó tôn màu mắt em lên chứ?” Dạ dày Tessa có cảm giác như sắp nhảy lên tận cổ. Mắt cô lại đảo quanh
phòng. Giật mình, cô nhận ra Gideon Lightwood, bảnh bao trong bộ tuxedo, dù anh đứng im bên tường như thể được trát thành vữa dính chóc vào đó.
Chỉ có ánh mắt anh là lướt khắp phòng. Gabriel đang đi đi lại lại, cầm
một ly gì đó trông như nước chanh, ánh mắt sáng lên sự hiếu kỳ. Cô thấy
anh tiến tới chỗ một cô gái có mái tóc dài màu oải hương và bắt chuyện.
Đừng kỳ vọng vào mấy chàng trai không mảy may biết mưu đồ của bố mình,
cô nghĩ, và bực bội không nhìn Gabriel nữa. Rồi cô thấy Will.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT