Jem không nói không rằng suốt quãng đường từ
Whitechapel về, chỉ chăm chăm nhìn thẳng, tay khoanh lại trong lúc Will
ngủ, gương mặt mang nét cười nhàn nhạt, ở góc xe. Tessa, ngồi đối diện
cả hai, không nghĩ ra cách gì để phá vỡ sự im lặng của Jem. Thế này
chẳng giống anh tí tẹo nào – Jem, người luôn dễ chịu, tử tế, luôn lạc
quan. Giờ vẻ mặt của anh còn hơn là trống rỗng, móng tay anh bấu chặt
vào lớp vải đồ đi săn, vai nghiêm nét giận. Ngay khi xe dừng trước Học
Viện, anh mở cửa và nhảy ra. Cô nghe anh hét gì đó với Cyril về chuyện
giúp Will về phòng, rồi anh đi một mạch lên thềm, không nói một lời nào
với cô. Tessa quá choáng váng, cứ thế đăm đăm nhìn anh một lúc lâu. Cô
ra cửa xe; Cyril đã ở đó, tay giơ lên giúp cô xuống. Chân vừa chạm đất
là Tessa vội chạy đuổi theo gọi tên Jem, nhưng anh đã vào bên trong Học
Viện. Anh để cửa mở cho cô, và cô lao vào theo, sau khi liếc một cái để
chắc chắn Will đã có Cyril giúp. Cô vội chạy lên thềm, hạ giọng khi nhận ra, tất nhiên, cả Học Viện đã đi ngủ, và những ngọn đuốc phù thủy tỏa
ánh sáng heo hắt nhất.
Trước tiên cô tới phòng Jem và gõ cửa; khi không nghe có tiếng trả lời, cô
tìm tới những nơi anh hay lui đến nhất – phòng nhạc, thư viện – nhưng vì không thấy bóng dáng anh, cô chán nản trở về phòng mình để chuẩn bị đi
ngủ. Mặc váy ngủ và treo bộ váy kia lên, cô rúc vào chăn và trân trối
nhìn trần. Cô còn nhặt cuốn Vathek của Will lên, nhưng lần đầu tiên bài
thơ ở trang đầu khiến cô mỉm cười, và cô không tài nào tập trung nổi vào câu chuyện. Cô giật mình khi nhận thấy mình chán nản tới mức nào, Jem
giận Will chứ có giận cô đâu! Nhưng, cô nghĩ, có lẽ đây là lần đầu tiên
anh mất kiềm chế trước mặt cô. Lần đầu tiên anh gắt lên với cô, không
buồn để tâm tới những lời lẽ tỏ ý quan tâm của cô, cũng có vẻ không nghĩ cho cô trước bản thân anh...
Cô luôn cho anh là một điều đương nhiên, cô nghĩ mà giật mình xấu hổ, khi
nhìn ánh nến hấp háy. Cô cho rằng sự tử tế của anh là gì đó rất tự nhiên và bẩm sinh, cô chưa bao giờ tự vấn xem anh có phải cố gắng để làm mọi
chuyện như xưa nay anh vẫn làm không. Cố gắng đứng chắn giữa Will và thế giới, bảo vệ phía này khỏi phía kia. Cố gắng bình thản chấp nhận mất
mát người thân. Cố gắng duy trì sự vui vẻ và bình tĩnh trên gương mặt
trong khi bản thân đang chết dần chết mòn. Có tiếng cò cưa vọng tới.
Tessa ngồi bật dậy. Cái gì vậy? Có vẻ nó vang lên từ bên ngoài phòng cô – từ bên kia hành lang...
Jem ư? Cô vội đứng dậy và tháo váy khỏi móc. Mặc vội, cô hấp tấp chạy ra ngoài hành lang.
Cô đã đúng – tiếng động phát ra từ phòng Jem. Cô nhớ vào đêm đầu tiên cô
gặp anh, tiếng vĩ cầm du dương ùa như nước qua khe cửa. m thanh này
không hề giống vậy. Cô có thể nghe tiếng vĩ kéo trên dây đàn, nhưng nó
nghe giống tiếng thét gào của một người đang đau đớn. Cô muốn vào nhưng
lại sợ; cuối cùng, cô nắm nắm đấm cửa và mở ra, rồi vội vào phòng và
đóng cửa lại. “Jem ơi,” cô thì thào.
Những ngọn đuốc phù thủy tỏa ánh sáng yếu ớt. Jem ngồi trên cái rương dưới
chân giường, mặc độc có áo sơ mi và quần vải, mái tóc bạc bù rối, với
cây vĩ cầm áp trên vai. Anh đang kéo vĩ ken két tạo ra những âm thanh
rợn tóc gáy. Trong lúc Tessa quan sát, một sợi dây đàn bật tưng lên.
“Jem!” Cô lại gọi, khi anh không nhìn lên, cô vội đi tới và giằng cây vĩ khỏi tay anh. “Jem, dừng lại! Cây vĩ của anh – cây vĩ xinh đẹp của anh – anh phá hỏng nó mất.”
Anh ngước nhìn cô. Đồng tử mắt Jem nở lớn, màu bạc chỉ còn là một vành mỏng bao quanh màu đen. Anh thở hổn hển, áo sơ mi mở cúc cổ, mồ hôi rịn
thành giọt trên xương quai xanh. Má anh đỏ lựng. “Thế đã sao?” anh nói
bằng giọng nghe như tiếng rít. “Thế thì có làm sao cơ chứ? Anh sắp chết
rồi. Anh sẽ không sống qua thập kỷ này. Nếu cây đàn tiêu tùng trước anh
thì có quan trọng gì?” Tessa hoảng hốt. Anh chưa từng, chưa bao giờ nói
về bệnh tật của mình như vậy.
Anh đứng lên và đi ra cửa sổ. Chỉ có chút ánh trăng có thể lọt qua màn
sương để ghé thăm căn phòng; có vẻ như nó đã tạo ra những hình dạng rõ
ràng trên cửa kính – những bóng ma, những hình dáng, những gương mặt
cười nhạo mỉa mai. “Em thừa hiểu mà.” “Chưa có gì ngã ngũ hết.” Giọng cô run run. “Không có gì là chắc chắn. Một phương thuốc giải...”
“Không có thuốc giải.” Anh không còn giận, chỉ xa cách, mà thế còn tệ hơn.
“Anh sẽ chết, và em biết mà, Tess. Có lẽ trong năm sau. Anh sắp chết, và anh không có người thân trên thế giới này, còn người duy nhất anh tin
hết thảy lại đâm đầu vào thứ đang giết chết anh.” “Nhưng, Jem à, em
không nghĩ Will cố ý đâu.” Tessa đặt cây vĩ bên cạnh chân giường và cẩn
trọng tiến gần tới anh, như thể anh là con thú cô sợ làm giật mình. “Anh ấy chỉ cố trốn chạy. Anh ấy đang chạy trốn gì đó, một thứ đen tối và
đáng sợ. Anh hiểu Will mà Jem. Anh đã thấy anh ấy đuổi theo... đuổi theo Cecily.”
Giờ
cô đang đứng ngay sau anh, cô có thể vươn tay chạm vào anh, nhưng lại
không dám. Cái áo sơ mi trắng dán vào xương vai anh vì mồ hôi. Cô thấy
rõ những Ấn Ký trên lưng anh qua lớp vải. Anh hững hờ ném cây vĩ cầm lên rương và quay lại đối diện với cô. “Cậu ấy biết,” anh nói, “khi chứng
kiến cậu ấy đùa cợt với thứ hủy hoại cuộc đời anh thì anh cảm thấy thế
nào...” “Nhưng Will không nghĩ anh sẽ...”
“Anh biết.” Giờ mắt anh đã gần như đen. “Anh tự nhủ rằng thật ra con người
Will rất tốt, nhưng Tessa, nếu cậu ấy không như anh tưởng thì sao? Anh
luôn nghĩ, cho dù anh tay trắng thì anh vẫn còn có Will. Nếu anh không
thể làm gì để khiến cuộc đời anh có ý nghĩa, vậy anh nên luôn ở bên cậu
ấy. Nhưng có lẽ anh đã sai rồi.” Ngực anh phập phồng dồn dập, khiến cô
giật mình; cô đặt mu bàn tay lên trán anh và suýt sững người. “Anh nóng
quá. Anh nên nằm nghỉ...”
Anh tránh và cô buông tay xuống vì thấy chạnh lòng. “Jem, sao thế? Anh
không muốn em chạm vào anh ư?” “Không phải như thế,” anh nổi quạu, và
mặt còn đỏ hơn trước.
“Như thế là thế nào?” Cô thật sự bối rối; đây là lối hành xử cô nghĩ sẽ thấy ở Will, chứ không phải ở Jem – sự bí ẩn này, sự giận dỗi này. “Như thể
em là y tá còn anh là con bệnh vậy.” Giọng anh nghiêm túc nhưng hổn hển. “Anh nghĩ chính vì anh ốm nên anh không giống...” Anh hít một hơi rệu
rã. “Em nghĩ là anh không biết,” anh nói, “khi nào em cầm tay anh để bắt mạch cho anh sao? Em nghĩ anh không biết khi nào em nhìn vào mắt anh để xem anh đã dùng bao nhiêu thuốc sao? Nếu anh là người khác, một người
bình thường, có lẽ anh còn được quyền hy vọng, được quyền giả định; có
lẽ anh...” Anh bỗng sững lại hoặc vì nhận ra mình đã nói quá nhiều, hoặc vì anh bị hụt hơi; anh đang thở dốc, hai má đỏ lựng.
Cô lắc đầu, cảm nhận được bím tóc chọc vào cổ ngưa ngứa. “Đây là cơn sốt
nói chứ không phải anh nói.” Mắt anh sẫm lại, và anh bắt đầu đi ra chỗ
khác. “Em còn không thèm tin anh muốn được có em,” anh nói rất khẽ.
“Rằng nếu anh khỏe mạnh như bao người, rằng cuộc đời anh được dài
lâu...”
“Không....” Chẳng kịp nghĩ, cô vội tóm cánh tay anh. Anh sững lại. “James, không
hoàn toàn như thế đâu...” Jem đặt bàn tay mình lên bàn tay đang để trên
tay anh của cô. Tay anh nóng bỏng trên da cô. Rồi Jem kéo cô về phía
mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT