Họ đứng mặt đối mặt, ngực đối ngực. Hơi thở anh làm tóc cô khẽ lay. Cô cảm nhận được cơn sốt đang tỏa ra từ anh như sương bốc lên từ mặt sông Thames; cảm nhận được nhịp tim co bóp đẩy máu chảy khắp da anh; thấy rõ tới lạ lùng mạch đập trên cổ anh; ánh sáng chiếu lên những lọn tóc bạc bám vào cần cổ. Cả người cô nổi da gà, khiến cô bối rối. Đây là Jem – bạn cô, kiên định và đáng tin như trái tim của cô vậy. Jem không khiến người cô nóng bừng bừng hay máu chảy rần rần trong huyết quản tới làm cô choáng váng như thế này. “Tessa,” anh nói. Cô ngước nhìn anh. Vẻ mặt anh không có gì là kiên định hay đáng tin hết. Mắt anh thẫm lại, má đỏ lựng. Khi cô ngứa cổ, anh cúi xuống và môi anh lướt trên môi cô, và trong phút cô đang sững sờ ngạc nhiên ấy, họ đã thực sự hôn nhau. Jem. Cô đang hôn Jem. Nếu nụ hôn của Will là lửa thì nụ hôn của Jem lại như cơn gió mát lành ta được tận hưởng sau thời gian dài bị giam cầm ở một nơi tù túng bí bách. Môi anh mềm và dày; một tay anh khẽ đỡ gáy cô, dẫn lối cho môi cô tới với môi anh. Tay kia anh áp lên mặt cô, ngón cái dịu dàng vuốt má cô. Môi anh có vị đường cháy; có lẽ đó là vị ngọt của thuốc phiện. Sự đụng chạm của anh, cánh môi anh, đều tỏa ra hương vị ngập ngừng thăm dò, và cô hiểu nguyên do. Không như Will, Jem để ý tới việc hành động không hợp lễ giáo, Jem biết mình không nên chạm vào cô, hôn cô, biết rằng cô nên đẩy anh ra.

Nhưng cô không muốn. Kể cả lúc Tessa bối rối vì chuyện người mình hôn là Jem, Jem vẫn khiến trí óc cô bay bổng và tai cô ong ong, tay cô đưa lên như thể chúng có lý trí riêng: chúng quàng vào cổ anh, kéo anh tới gần cô hơn. Anh thở dốc trên môi cô. Jem hẳn đã có một thoáng chắc chắn cô sẽ đẩy mình ra nên giờ bỗng ngây người. Tay cô vuốt xuống vai anh, dịu dàng đụng chạm giục giã anh, thì thào trên môi anh bảo anh đừng ngừng lại. Do dự, anh đáp lại sự âu yếm của cô, với sức lực mạnh mẽ hơn – hôn cô hết lần này tới lần khác, lần sau khẩn thiết hơn lần trước, ôm lấy gương mặt cô giữa đôi bàn tay nóng bỏng, những ngón tay gầy của nghệ sĩ vĩ cầm vuốt ve da cô, khiến cô run rẩy. Tay anh di chuyển xuống thắt lưng cô, áp cô lại sát anh; đôi chân trần của cô trượt đi trên thảm, và họ gần như ngã ngửa ra giường.

Tay bám chặt áo Jem, Tessa vịn anh xuống theo, và cái cảm giác sức nặng cơ thể anh đè lên khiến cô thấy như được trả lại một thứ vốn thuộc về mình, một phần cô đã đánh mất lúc nào mà không hay. Jem nhẹ như chim và trái tim anh hiện cũng đập rộn ràng như trái tim của tạo vật ấy; cô lùa tay vuốt tóc anh, và nó mềm mượt hệt như trong những giấc mơ thầm kín của cô, hệt như cảm giác được vuốt lông những chú gà chích. Anh có vẻ không thể ngừng tò mò khám phá cơ thể cô. Đôi tay Jem vuốt dọc xuôi theo người cô, hơi thở anh hổn hển bên tai Tessa khi anh tìm thấy nút thắt trên váy cô và những ngón tay run rẩy dừng lại ở đó. Sự ngập ngừng của anh khiến tim Tessa cảm thấy như đang phình ra để lớn đủ chứa cả hai. Cô muốn Jem thấy chính con người cô, Tessa Gray, khi không bị một phép Biến Hình nào khuất lấp. Cô đưa tay xuống rút dây, cởi váy, và giờ cô, ở trước mắt anh, chỉ còn mặc có chiếc váy lót.

Cô ngước nhìn anh, thở hổn hển, lắc đầu để những lọn tóc bị xổ ra rời khỏi mặt. Chống tay nhìn xuống, một lần nữa anh nhắc lại bằng giọng khàn khàn câu anh đã nói lúc trong xe ngựa, khi anh chạm vào tóc cô. “Ni hen piao liang.” “Nghĩa là gì?” Cô thì thầm, và lần này anh cười nói:

“Nghĩa là em thật đẹp. Lúc trước anh không muốn em biết. Anh không muốn em nghĩ anh tùy tiện.” Cô đưa tay chạm vào má anh đang kề rất gần má cô, và rồi phần da cổ mỏng manh, nơi cô thấy rõ động mạch bên dưới đang nảy lên từng nhịp rộn ràng. Hàng lông mi như màn mưa bạc của anh khẽ chớp xuống khi anh nhìn theo chuyển động ngón tay cô.

“Vậy hãy tùy tiện đi,” cô thì thào. Anh cúi xuống; đôi môi họ lại gặp nhau, và cảm giác ấy quá mãnh liệt, quá sức đê mê khiến cô phải nhắm mắt, như thể làm vậy cô sẽ được trốn trong bóng tối. Anh thì thầm và ôm trọn lấy cô. Họ lăn sang bên, chân cô quấn vào chân anh, thân thể họ áp vào nhau càng thêm sát tới khi cả hai đều khó thở, nhưng họ đều không thể ngừng. Cô tìm được hàng cúc áo anh, nhưng dù mở mắt cô cũng không sao cởi được. Lóng ngóng một hồi, cô cũng cởi tung được thứ đó. Khi anh cởi áo khỏi vai, cô thấy mắt anh lại sáng lên sắc bạc. Nhưng cô chỉ chiêm ngưỡng chúng trong một thoáng; cô quá mải mê ngắm những điểm khác nơi anh. Anh quá gầy, không có cơ thể săn chắc như Will, nhưng có gì đó ở vẻ mỏng manh của anh thật cuốn hút, như đoạn cách giữa hai khổ thơ. Vàng có thể dãn mãi(*). Dù ngực anh có cơ, nhưng cô vẫn thấy được những hố lõm giữa các dẻ sườn. Mặt dây chuyền ngọc bích Will đưa đang nằm ngay dưới xương quai xanh của Jem.

(*) Đây là câu thơ trong Lời thầm từ biệt trong tang lễ của nhà thơ Anh John Donne (1572–1631) viết khi vợ ông qua đời, nguyên văn Gold to airy thinness beat. Vàng là kim loại có thể đập dập kéo rất mỏng mà không hề đứt, như một lời ví von về tình yêu giữa hai con người luôn luôn trường tồn vĩnh cữu, không gì có thể chia cắt họ, cho dù là cái chết. “Anh biết,” anh nói, và ngượng ngùng nhìn xuống cơ thể mình. “Anh không... ý anh là, anh trông...”

“Thật đẹp,” cô nói, thật lòng. “Anh rất đẹp, James Carstairs ạ.” Đôi mắt anh mở to khi cô đưa tay chạm vào anh. Tay cô đã ngừng run. Giờ chúng đang thăm dò, khám phá. Tessa nhớ mẹ cô có một cuốn sách rất cũ, những trang giấy đã mỏng tới độ có thể hóa ra bụi nếu bị chạm vào, và trong cô đang bừng lên cảm giác cực kỳ cẩn trọng như vậy khi vuốt tay qua Ấn Ký trên ngực anh, dọc các hõm xương sườn, xuôi xuống vùng bụng – nó run lên dưới sự đụng chạm của cô; ở anh có gì đó vừa mỏng manh dễ vỡ vừa đẹp tuyệt vời.

Và anh cũng có vẻ không thể ngừng chạm vào cô. Bàn tay nhạc công điêu luyện của anh vuốt dọc thân cô, ngược lên đôi chân trần dưới váy lót. Anh chạm vào cô theo cách anh vẫn thường chạm vào cây vĩ cầm anh yêu quý: với sự nhẹ nhàng cẩn trọng khiến cô như muốn ngừng thở. Giờ dường như cả hai dường như đều đang bừng bừng sốt: cơ thể nóng giẫy, tóc vì mồ hôi mà bết cả vào trán và cổ. Tessa không quan tâm; cô muốn nóng như thế, muốn tận hưởng cảm giác cận kề đau đớn này. Đây không phải con người cô, đây là một Tessa khác, một Tessa trong mơ, và cô bỗng nhớ đến giấc mơ về Jem nằm trên giường lửa. Chỉ có điều cô chưa từng mơ người nằm trên chiếc giường ấy cùng anh là cô. Cô biết mình muốn được tận hưởng thêm cảm xúc này, ngọn lửa này, và không một cuốn tiểu thuyết nào cô từng đọc cho cô biết tiếp theo đây sẽ ra sao. Anh có biết không? Cô đoán chừng Will chắc biết, nhưng Jem, cô có cảm giác giống như cô, anh hẳn đang nghe theo bản năng từ sâu thẳm xương tủy. Những ngón tay anh chen vào khoảng cách không tồn tại giữa hai người, tìm những nút cúc váy cô; anh cúi xuống hôn lên đôi vai trần của cô khi lớp vải trượt sang bên. Không ai từng hôn lên phần da trần đó, và cảm giác khiến cô giật mình đưa tay muốn chống đỡ cơ thể mình, và làm rơi cái gối khỏi giường; nó rơi xuống cái bàn nhỏ. Một tiếng xoảng vang lên, và tiếp đó, thứ mùi hương hắc ám ngòn ngọt như mùi hương liệu tràn ngập căn phòng. Jem rụt tay lại, vẻ hoảng hốt hiện rõ trên gương mặt anh. Tessa cũng ngồi dậy, túm chặt váy trước ngực, đột nhiên thấy ngượng ngùng. Jem đang nhìn về bên kia giường, và cô cũng nhìn theo. Cái hộp sơn mài đựng thuốc phiện bị rơi và bật mở. Lớp bột trắng sáng đổ ra sàn. Một màn sương bạc nhàn nhạt dường như đang bốc lên từ đó, mang theo mùi hương liệu ngọt ngào.

Jem kéo cô lại, ôm chặt cô, nhưng giờ vòng tay anh mang theo nỗi sợ hãi hơn là đam mê. “Tess,” anh khẽ nói. “Em không được chạm vào thứ đó. Để nó dính vào da rất... nguy hiểm. Kể cả hít nó vào... Tessa, em phải đi.” Cô nghĩ tới Will yêu cầu cô rời khỏi gác mái. Có phải chuyện luôn theo chiều hướng đó không – một chàng trai nào đó hôn cô, rồi sau đó đuổi cô đi như thể cô là một gia nhân tự tiện xông vào không gian của anh ta? “Em sẽ không đi,” Cô nổi quạu. “Jem, em có thể giúp anh dọn mà. Em là...”

Bạn anh, cô định nói. Nhưng hai người bạn sẽ không hành động như cô và anh lúc rồi. Cô là gì với anh? “Làm ơn,” anh nói khẽ. Giọng anh khàn đi. Cô nhận ra cảm xúc đó. Đó là xấu hổ. “Anh không muốn em thấy anh quỳ xuống, vơ vét thứ thuốc anh cần để giữ mạng mình. Không một người đàn ông nào muốn người con gái anh ta...” Anh hít một hơi hổn hển. “Anh xin lỗi, Tessa.”

Người con gái anh ta làm sao? Nhưng cô không hỏi; cô quá choáng ngợp – vì thương, vì đồng cảm, vì choáng váng trước chuyện vừa rồi. Cô nhoài người hôn lên má anh. Anh không nhúc nhích khi cô rời giường, mặc lại váy ngủ và lẳng lặng rời phòng. Hành lang vẫn y như lúc Tessa băng qua một lúc trước – vài giờ – hay vài phút nhỉ; những ngọn đèn phù thủy tỏa ánh sáng yếu ớt khắp hai hướng. Cô vừa kịp chui vào phòng ngủ và đang định đóng cửa thì thoáng thấy có chuyển động cuối hành lang. Bản năng giữ cô đứng yên, giữ cửa khép hờ, hé mắt nhìn qua khe hở.

Có người đang di chuyển trên hành lang. Lúc đầu cô bối rối tưởng đó là một chàng trai tóc vàng, nhưng không – đó là Jessamine, Jessamine mặc nam trang. Cô nàng mặc quần dài và áo khoác bên ngoài áo gi-lê, tay cầm mũ, còn mái tóc dài vàng búi gọn sau gáy. Jessamine liếc ra sau khi rảo bước đi trên hành lang như sợ bị theo dõi. Một lát sau, cô nàng biến mất ở góc tường, khuất khỏi tầm mắt Tessa. Tessa đóng cửa lại, đầu óc suy nghĩ mông lung. Thế là thế quái nào nhỉ? Jessamine đang làm gì khi đi trong Học Viện lúc đêm khuya thanh vắng, mặc đồ như con trai thế kia? Sau khi treo váy lên, Tessa nằm xuống giường. Cô thấy mệt lả hệt như cái đêm dì Harriet mất, như thể cô đã kiệt quệ tới trơ lì cảm xúc. Khi cô nhắm mắt, cô thấy gương mặt Jem, rồi Will đưa tay lên đôi môi đang chảy máu. Hình ảnh hai người ấy cứ đan xen chập chờn trong trí óc cô mãi đến khi cô cũng chìm vào giấc ngủ, không chắc mình đang mơ hôn ai trong hai chàng trai kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play