Xe ngựa dừng tại một góc đường trông không lấy gì làm thân thiện. Bên kia đường, ánh sáng từ một quán rượu ùa ra đường,
chiếu tỏ dòng khách say quắc cần câu đều đặn đi ra, một vài gã còn trái
ôm phải ấp mấy cô ả váy áo thì lòe loẹt ố bẩn còn má thì đánh phấn hồng
rực như tuồng chèo. Ở đâu đó có người đang ông ổng ca bài Lizzie Vickers độc ác. Jem nắm tay cô. “Anh không thể dùng phép che mờ em khỏi ánh mắt của đám người phàm,” anh nói, “Vậy nên hãy cúi đầu và đi sát anh nhé.”
Tessa nhoẻn miệng cười nhưng không rụt tay lại. “Anh nói rồi mà.” Anh đưa tay qua chỗ cô và mở cửa. Anh nhảy xuống vỉa hè và giúp cô xuống theo, kéo
cô sát bên mình. Tessa nhìn khắp con phố. Vài người ơ hờ liếc nhìn hai
người, nhưng nhìn chung chẳng ai để ý tới họ. Họ đi về phía ngôi nhà có
cánh cửa hẹp sơn đỏ. Nhà này cũng có thềm trước, nhưng có điều hoàn toàn vắng bóng dân vô gia cư. Không ai ngồi trên đó. Jem bước nhanh tới, kéo cô theo sau, và gõ cửa thình thình.
Một lát sau, một người phụ nữ mặc váy dài đỏ, bó sát tới nỗi làm mắt Tessa
như muốn lòi tròng, ra mở cửa. Tóc cô ả đen huyền, búi gọn gàng bằng một đôi trâm vàng. Nước da ả rất tái, còn mắt thì kẻ viền đen sẫm – nhưng
nhìn kĩ, Tessa nhận ra ả là người da trắng, không phải người ngoại quốc. Đôi môi đỏ quạch của ả trề ra khi mắt nhìn tới Jem. “Không,” ả nói.
“Đây không tiếp Nephilim.”
Ả định đóng cửa, nhưng Jem đã giơ gậy; lưỡi dao bật ra từ đế gậy giữ cửa
mở rộng. “Không sao hết,” anh nói. “Chúng tôi không đại diện Clave tới
đây. Đây là chuyện riêng tư.” Ả nheo mắt.
“Chúng tôi đang tìm người,” anh nói. “Một người bạn. Hãy đưa chúng tôi tới chỗ cậu ấy, và chúng tôi sẽ không làm phiền cô thêm.” Nghe tới đó, ả ngửa
cổ cười sằng sặc. “Tôi biết hai người tìm ai rồi,” ả nói. “Chỉ có một
Nephilim duy nhất ở đây.” Ả nhún vai quay đi. Lưỡi dao đã gập lại, rồi
Jem khom người đi qua gầm cửa thấp và kéo Tessa theo sau.
Sau cửa là một hành lang hẹp. Một thứ mùi hương ngòn ngọt sực nức trong
không khí, giống mùi vẫn bám trên quần áo Jem sau khi anh dùng thuốc.
Tay cô vô thức nắm chặt tay anh. “Đây là nơi Will tới mua – mua thứ anh
cần,” anh nghiêng đầu thì thầm nên môi gần chạm vào tai cô. “Dù vì sao
giờ cậu ấy ở đây thì...” Vừa đi trên hành lang, ả váy đỏ vừa ngoái nhìn
họ. Đằng sau váy ả có một khoảng xẻ khoe gần trọn đôi chân – và phần
chót của một cái đuôi chẻ dài đẹp đẽ, vằn vện đường khoang đen trắng như trên da rắn. Ả là pháp sư, Tessa nghĩ và tim khẽ đập cái thịch. Ragnor, Chị Em Hắc Ám, người phụ nữ này – vì sao các pháp sư luôn có vẻ... rất
nguy hiểm nhỉ? Có lẽ trừ Magnus, nhưng cô có cảm giác Magnus là ngoại lệ trong rất nhiều chuyện.
Hành lang dẫn vào một căn phòng rộng, có tường sơn đỏ sậm. Từ trên trần
buông xuống những ngọn đèn lớn, có chụp đèn được khắc và vẽ những hoa
văn tinh tế, hắt sáng lên tường. Chạy dọc tường là những dãy giường
tầng, giống như loại vẫn thấy trên những con tàu thủy. Còn ở chính giữa
phòng chình ình một cái bàn to tướng. Ngồi tại đó là một nhóm đàn ông da đỏ sậm như màu tường, tóc đen để kiểu cắt sát da đầu. Bộ móng vuốt xanh đen của họ được cắt gọn gàng, có lẽ để họ dễ cân đong, sàng lọc và trộn đủ thứ bột và hợp chất bày trước mặt hơn. Các thứ bột ấy dường như lóng lánh và sáng lên dưới ánh đèn như bột đá quý. “Đây là sới thuốc phiện
à?” Tessa thì thầm bên tai Jem.
Đôi mắt anh lo lắng nhìn khắp phòng. Cô có thể cảm nhận sự căng thẳng liên
tục toát ra từ anh, như trái tim đập nhanh của con chim ruồi. “Không
phải.” Anh có vẻ xao lãng. “Không hẳn – ở đây họ chủ yếu bán ma phiến và bột tiên. Đám người ngồi bên bàn là ifrit. Những pháp sư không có quyền năng.” Người phụ nữ váy đỏ đang ngó đầu nhìn xuống qua vai một ifrit.
Tất cả ngước lên nhìn Tessa và Jem, rồi tập trung vào Jem. Tessa không
thích cách họ nhìn anh. Ả pháp sư đang mỉm cười; vẻ mặt ifrit hiện nét
toan tính. Cô ả đứng thẳng lên và lả lướt bước về phía họ, hông lắc như
máy nhịp dưới lớp vải sa tanh bó sát.
“Madran bảo chúng tôi có cái cậu muốn, nhóc bạc ạ,” ả pháp sư nói, lướt một cái móng tay sơn đỏ tươi lên má Jem. “Giả bộ làm gì.” Jem tránh. “Tôi bảo
cô rồi, chúng tôi tới đây tìm bạn,” anh gắt. “Một Nephilim. Mắt xanh,
tóc đen...” Anh lên giọng. “Ta xian zai zai na li?”(*)
(*) Giờ cậu ấy ở đâu? Ả nhìn anh một lúc, rồi lắc đầu. “Cậu ngốc lắm,” ả
nói. “Ở đây chỉ còn rất ít ngân phiến, và khi nó hết, cậu sẽ chết. Chúng tôi đang cố kiếm thêm, nhưng gần đây nhu cầu...”
“Xin cô hãy ngừng giở trò đò đưa để bán hàng đi,” Tessa đột nhiên bực bội.
Cô không muốn nhìn nét mặt Jem thế này, như thể mỗi từ mỗi ngữ đều là
vết dao chém vào người anh. Thể nào Will thay anh đi mua thứ độc dược
kia. “Bạn chúng tôi đâu?” Người phụ nữ rít lên một tiếng, nhún vai và
chỉ về một chiếc giường tầng. “Đằng đó.”
Mặt Jem tái đi trong lúc Tessa nhìn về hướng cô ả chỉ. Đám khách nằm rất
yên nên vừa rồi Tessa tưởng giường trống, nhưng giờ khi nhìn kĩ hơn, cô
nhận thấy giường nào cũng có một kẻ đang nằm khoèo trên đó. Một vài nằm
nghiêng, tay buông thõng bên rìa giường, với lòng bàn tay mở rộng; còn
lại hầu hết nằm ngửa, mắt trừng trừng nhìn trần nhà hoặc phản giường
phía trên. Không nói một lời, Jem bắt đầu sải bước qua phòng, Tessa bám
sát gót. Khi họ tới gần mấy cái giường hơn, cô nhận ra hầu hết đám nằm
trên đó không phải con người. Cô thoáng thấy những làn da lục, lam, đỏ,
tía; thấy tóc xanh dài rối như một nùi rong biển xổ trên cái gối bẩn
thỉu; thấy bàn tay móng vuốt của một gã vừa rên rỉ vừa nắm chặt lấy cạnh giường gỗ. Một kẻ khác khẽ cười khúc khích khe khẽ, tuyệt vọng, một âm
thanh nghe còn thảm hơn khóc than; và một giọng khác đang nghêu ngao hát đi hát lại một khúc đồng dao:
“Cam vàng chanh xanh
Núi chuông St. Clement
Bao giờ anh trả? Rung chuông Bailey Già
Khi nào tôi phất Nói chuông Shoreditch...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT