Phần còn lại của bữa trưa trôi qua trong cuộc đối thoại chiếu lệ, với Jessamine đỏng đảnh chọc nát thức ăn mà không đụng
vào lấy một miếng, Jem im lặng bất thường. Henry lẩm nhẩm mấy phương
trình gì đó, còn Charlotte và Fell thống nhất kế hoạch bảo vệ gia đình
Will. Dù Tessa ủng hộ chuyện ấy – nhưng có gì đó nơi vị pháp sư kia
khiến cô khó chịu, khác hẳn với lúc ở cạnh Magnus, thế nên cô vui khi
bữa ăn kết thúc và cô được trốn vào phòng đọc cuốn Người tá điền đồi
Wildfell* (*) The Tenant of Wildfell Hall của tác giả Annne Brontë
Đây không phải cuốn sách của chị em Brontë mà cô yêu thích – cô thích nhất
cuốn Jane Eyre, rồi Đồi gió hú, còn Người tá điền xếp thứ ba – nhưng cô
đã đọc hết hai tác phẩm kia nhiều lần quá nên bây giờ những trang sách
không còn đem lại cho cô những bất ngờ, từng câu chữ với cô đã quen
thuộc như những người bạn cũ. Giờ cô chỉ muốn đọc Câu chuyện hai thành
phố, nhưng vì Will trích lời Sydney Carton quá nhiều lần khiến cô sợ cầm cuốn sách lên sẽ khiến cô nghĩ tới anh, và làm cô thêm lo lắng. Dù sao
anh cũng chưa bao giờ trích lời Darnay, mà chỉ nhắc tới câu thoại của
Sydney, anh chàng say xỉn, rệu rã và yếu đuối. Sydney, người đã chết vì
tình. Trời đã về tối, gió thổi hắt làn mưa bụi vào của sổ. Cô bỗng nghe
có tiếng gõ cửa phòng. Đó là Sophie, đưa đến một lá thư nằm trên khay.
“Thưa cô, có thư cho cô.”
Tessa ngạc nhiên đặt sách xuống. “Thư cho tôi?” Sophie gật đầu và tới gần
hơn, chìa khay ra. “Vâng, nhưng không rõ từ ai. Cô Lovelace suýt rọc
thư, nhưng may mà tôi kịp lấy lại. Cô ấy tọc mạch quá.”
Tessa cầm phong thư. Quả thật, tên người nhận là tên cô, được viết bằng tuồng chữ nghiêng nghiêng không quen mắt, trên giấy dày màu kem. Cô lật mặt
sau định mở thư thì thấy ánh mắt tò mò của Sophie phản chiếu trên cửa
sổ. Cô quay người lại với cô gái kia. “Được rồi, Sophie,” cô nói. Đó là
cách cô đọc được trong tiểu thuyết khi nữ chính muốn nguời hầu rời đi,
và có vẻ đúng thế thật. Thoáng thất vọng, Sophie cầm khay và rời phòng.
Tessa mở thư và trải lên trên đùi.
Cô Gray yêu quý, Tôi thay mặt một người bạn chung của chúng ta, Will
Herondale, viết lá thư này. Tôi biết cậu ta có thói quen đến rồi đi – và thường là đi – khỏi Học Viện tùy ý, và vì thế rất lâu sau người ta mới
hốt hoảng vì sự vắng mặt này. Nhưng tôi xin cô, với tư cách một người
đánh giá cao lòng tự trọng của cô, rằng hãy đừng coi nó là bình thường.
Tối qua tôi đã gặp Will, và cậu ta, nói lối hoa mĩ nhất, rất phiền muộn
khi rời tư gia của tôi. Tôi có lí do để e rằng cậu ta có thể làm tổn
thương bản thân, và vì thế tôi đề nghị nên có người tìm xem cậu ta ở đâu và có được an toàn hay chăng. Cậu ta khó khiến người khác yêu mến,
nhưng tôi tin cô, cũng như tôi, thấy được điều tốt đẹp nơi con người ấy, thưa cô Gray, và đó là lí do tôi mạn phép gửi lá thư này tới cô…
Nô bộc của cô, Magnus Bane
Tái bút; Nếu tôi là cô, tôi sẽ không tiết lộ nội dung bức thư này cho cô Branwell. Nhưng đó chỉ là gợi ý từ tôi thôi. M.B
Dù đọc thư của Magnus khiến Tessa cảm giác như huyết quản sắp trào lửa,
nhưng cô vẫn sống sót qua phần còn lại của buổi chiều và buổi tối mà
không hề - cô nghĩ – để lộ vẻ buồn phiền. Cô có cảm giác Sophie cố ý con cà con kê ả giúp cô cởi váy, chải tóc, rồi mới chịu chất thêm củi vào
lò sưởi, và kể cho cô nghe chuyện ngồi lê đôi mách trong ngày. (Em họ
của Cyril làm việc cho nhà Lightwood và kể rằng Tatiana – em gái Gabriel và Gideon – sắp cùng tân lang trở về từ u châu lục địa. Gia nhân trong
nhà đang náo động vì nghe đồn tính tình cô tiểu thư này rất khó chịu.)
Tessa lầm bầm rằng chắc đây là điểm giống ông bố của cô gái nọ. Sốt ruột khiến giọng cô khàn đi, và cô phải một mực nói rằng cô đã mệt lả và cần ngủ hơn cần trà thì cô mới ngăn được Sophie chạy ra ngoài lấy cho cô
xi-rô bạc hà.
Sophie vừa đóng cửa rời phòng, Tessa liền đứng dậy cởi đồ ngủ và mặc váy, nai
nịt gọn gang nhất nhất có thể rồi khoác thêm cái áo lửng. Sau khi cẩn
trọng nhìn ra hành lang, cô len lén rời phòng, tới phòng Jem và khẽ
khàng gõ cửa. Cô đợi một lúc chẳng thấy động tĩnh gì và đang lo lắng
rằng Jem đã ngủ thì Jem mở cửa. Chắc chắn cô đã gọi anh đúng lúc anh
chuẩn bị đi ngủ: anh đã cởi giày và áo khoác, áo sơ mi mở cổ cúc, mái
tóc bạc thì rối bù đến là dễ thương. Cô muốn vươn tay vuốt ép chúng
xuống. Anh chớp mắt. “Tessa à?”
Không nói một lời, cô đưa anh lá thư. Anh nhìn khắp hành lang, rồi ra hiệu
cho cô vào phòng. Cô đóng cửa lại trong lúc anh đọc lá thư mang tuồng
chữ xiên xẹo của Magnus một lần, rồi lần nữa, trước khi vo vún trong
tay, khiến tiếng sột soạt vang rõ mồn một trong phòng. “Anh biết mà,”
anh nói. Giờ tới lượt Tessa chớp mắt. “Biết gì?”
“Đây không phải dạng biến mất bình thường.” Anh ngồi lên cái rương cuối
giường và xỏ giày. “Anh cảm giác được. Ở đây.” Anh đặt tay lên ngực “Anh biết có chuyện là lạ. Anh cảm giác như có một bóng đen trong linh hồn
mình.” “Anh không nghĩ anh ấy sẽ làm mình bị thương chứ?”
“Tự làm mình bị thương, anh không biết. Đặt mình vào tình thế có thể bị
thương…” Jem đứng lên. “Anh phải đi.” “Ý anh là ‘chúng ta’ chứ? Anh
không nghĩ sẽ một mình đi tìm Will mà không có em chứ?” Tessa láu lỉnh
nói và khi anh không nói gì, cô bảo, “Lá thư đó gửi cho em, James. Em có quyền không cho anh xem.”
Anh nhắm hờ mắt một lúc, rồi khi anh mở mắt ra, anh cười tinh quái.
“James,” anh nói. “Thường chỉ có Will gọi anh như vậy.” “Em xin lỗi…”
“Không. Không sao. Anh thích nghe tên mình bật ra khỏi môi em.” Môi. Từ đó có
gì đó thiếu tế nhị một cách tế nhị, kỳ lạ, như một nụ hôn vậy. Nó dường
như lơ lửng giữa họ trong khi cả hai đều ngượng ngùng. Nhưng đây là Jem, Tessa bối rối nghĩ. Jem. Không phải Will, người có thể khiến cô cảm
giác anh đang vuốt tay dọc theo làn da trần trụi của cô chỉ bằng cách
nhìn cô…
“Em
nói đúng,” Jem hắng giọng. “Magnus sẽ không gửi thư cho em nếu anh ta
không định bảo em hãy tham gia tìm Will. Có lẽ anh ta nghĩ quyền năng
của em hữu dụng. Dù sao thì…” Anh quay lưng với cô, tới mở tủ quần áo.
“Đợi anh trong phòng em. Lát nữa anh sang.” Tessa không chắc mình có gật đầu không - chắc là có - và lát sau cô trở lại phòng, dựa lưng vào cửa. Mặt cô nóng bừng như thể cô đang đứng quá gần lò sưởi. Cô nhìn quanh.
Từ khi nào cô bắt đầu nghĩ phòng này là phòng của cô nhỉ? Không gian
rộng rãi với những ô cửa sổ có lắp chấn song và những ngọn đèn phù thủy
tỏa sáng dịu dàng, không hề giống căn phòng chật chội của cô trong căn
hộ tại New York với đống sáp nến bám trên táp đầu giường, vì cô thường
thức trắng đêm đọc sách bên ánh nến, cái giường gỗ ép rẻ tiền trải ga
mỏng. Vào mùa đông, những ô cửa sổ lỏng lẻo sẽ kêu lạch xạch mỗi khi cửa sổ có gió thổi qua.
Tiếng gõ cửa khe khẽ đánh thức cô khỏi cơn mộng tưởng và cô quay lại, mở cửa
và thấy Jem tại ngưỡng cửa. Anh đã mặc đồ đi săn - áo khoác và quần đen
có vẻ bằng chất liệu da bền, và đi giày cũng đen nốt. Anh đặt một ngón
tay lên môi và ra hiệu cho cô đi theo. Giờ chắc đã mười giờ tối, và đèn
phù thủy tỏa sáng yếu ớt. Họ đi lòng vòng theo các hành lang, không theo con đường cô thường dùng ra cửa chính. Sự bối rối của cô đã được giải
đáp khi họ tới cánh cửa nằm cuối một hành lang dài. Họ đứng trong một
không gian hình vòng cung, và Tessa đoán có lẽ họ đang có mặt tại một
trong những ngọn tháp Gothic ở một góc Học Viện.
Jem mở của và giục cô đi theo; anh đóng cửa lại, bỏ chìa khóa vừa dùng trở
vào túi. “Đây,” anh nói, “là phòng Will.” “Sang trọng đấy,’ Tessa nói.
“Em chưa từng vào đây. Em cứ tưởng anh ấy sẽ ngủ treo ngược cơ, như dơi
ý.”
Jem cười và đi qua cô, tới một cái tủ ngăn kéo bằng gỗ, và bát đầu lục lọi các ngăn bên trên. Trong lúc đó, Tessa ngó quanh, tim cô đập nhanh như thể cô
đang thấy điều mình không được phép thấy – một bí mật, một phần bị che
giấu của Will. Cô tự nhủ không được ngốc thế, đây chỉ là một căn phòng,
cùng với những món đồ nội thất sậm màu nặng nề như mọi căn phòng khác
trong Học Viện. Nơi này khá bừa bộn - chăn quấn thành một núi dưới chân
giường, quần áo vắt trên lưng ghế, cốc trà vẫn còn lưng nửa nước không
được đổ đi đặt chênh vênh trên táp đầu giường. Và đâu đâu cũng thấy sách – trên bàn nhỏ, trên giường, chất thành chồng trên sàn, xếp thành hai
hàng trên giá dọc tường. Trong lúc Jem lục lọi, Tessa đi vẩn vơ tới bên
giá sách và tò mò xem các tựa. Cô không ngạc nhiên khi thấy ở đó chủ yếu là tiểu thuyết và thi ca. Có một vài tựa bằng ngôn ngữ cô không đọc
được. Cô nhận ra các mẫu tự Latinh và Hy Lạp. Ở đây có vài cuốn truyện
cổ tích, Đêm Arab, tác phẩm của James Payn, Mục sư Balhampton của
Anthony Trollope, Phương thuốc tuyệt vọng của Thomas Hardy, một loạt
sách của Wilkie Collins – Magdelen mới, Luật lệ và Quý cô, Hai định
mệnh, và cuốn tiểu thuyết mới của Jules Vernes có tựa Đứa trẻ sống trong động mà cô rất muốn lật ra xem. Và rồi, nó kìa – Câu chuyện hai thành
phố. Cười lém lỉnh, cô rút nó ra khỏi kệ. Nó vừa được nhấc lên thì vài
lá thư gài trong sách liền rơi ra. Cô quỳ xuống nhặt lên – và sững sờ.
Cô nhận ra chữ viết tay ngay lập tức. Đó là chữ của cô.
Cổ cô nghẹn lại khi đọc từng trang giấy. Nate thân yêu, [Cô đã viết]
Hôm nay em đã thử Biến Hình, nhưng thất bại. Họ đưa em một đồng xu, nhưng
em chẳng rút ra được gì từ nó. Có thể chưa từng có ai sở hữu nó, hoặc
quyền năng của em đang yếu đi. Em không quan tâm, nhưng họ đã quật em –
anh đã bao giờ bị ăn roi chưa? Không, em hỏi ngốc thật. Tất nhiên là
chưa từng rồi. Em có cảm giác như lửa cháy thành từng hàng từng hàng
trên da em, anh ạ. Em rất xấu hổ khi nói em đã khóc, và anh cũng biết em ghét khóc thế nào mà… Và:
Nate thân yêu, Hôm nay em nhớ anh nhiều lắm, em tưởng mình sẽ chết. Nếu anh
cũng không còn, vậy chẳng ai trên cõi đời này quan tâm xem em sống chết
ra sao nữa. Em cảm giác mình đang phân rã, biến mất vào hư vô, vì nếu
không còn ai trên thế giới này quan tâm đến ta, liệu ta có thực sự tồn
tại không?
Đây
là những lá thư cô viết cho anh khi còn ở Ngôi Nhà Hắc Ám, nhưng không
mong có ngày Nate đọc được – không mong có ai đọc được chúng. Chúng
giống nhật kí hơn là thư, là nơi duy nhất cho cô trút toàn bộ nỗi hoảng
hốt, buồn bã và sợ hãi. Cô biết rằng các Nephilim đã tìm thấy chúng,
rằng Charlotte đã đọc chúng, nhưng sao trong biết bao nhiêu nơi, chúng
lại xuất hiện trong phòng Will, được giấu trong một cuốn sách chứ?
“Tessa.” Đó là Jem. Cô vội nhét những lá thư vào túi áo khoác và quay
lại. Jem đứng bên tủ kéo, tay cầm một con dao bạc. “Lạy Thiên Thần, nơi
này quả là một mớ bừa bộn, anh cứ tưởng mình không tìm ra được nó cơ
đấy.” Anh xoay dao trong tay. “Will không mang theo nhiều đồ từ nhà mình tới đây, nhưng cậu ấy có cầm theo thứ này. Đây là con dao găm cậu ấy
được bố tặng. Hẳn nó mang nhiều dấu tích của cậu ấy và nhờ nó ta có thể
tìm ra Will.”
Dù Jem nói có vẻ lạc quan, nhưng anh lại đang nhíu mày. “Sao vậy?” Tessa đi về phía anh.
“Anh còn tìm được thứ khác,” anh nói. “Will luôn là người đi mua… mua thuốc
cho anh. Cậu ấy biết anh ghét chuyện mua bán này, nào là phải tìm ra cư
dân Thế Giới Ngầm muốn bán nó, rồi trả tiền…” Ngực anh phập phồng nhanh, như thể chỉ nhắc tới chuyện ấy cũng đủ khiến anh muốn bệnh. “Anh sẽ đưa tiền, còn cậu ấy đi mua. Nhưng anh vừa tìm thấy hóa đơn cho lần giao
dịch cuối. Có vẻ như giá thứ á phiện – thứ thuốc – đó không như anh
tưởng.” “Ý anh là Will lừa tiền anh?” Tessa ngạc nhiên. Will có thể xấu
tính và độc miệng, cô nghĩ, nhưng cô luôn nghĩ anh không xấu tới mức đó. Chỉ dừng ở những chuyện lặt vặt thôi. Nhưng làm vậy với Jem, trong bao
nhiêu người…
“Ngược lại. Giá thuốc đắt hơn cậu ấy báo nhiều. Cậu ấy chắc phải bù tiền cho
anh.” Vẫn nhíu mày, Jem nhét dao vào thắt lưng. “Anh biết cậu ấy rõ hơn
bất kì ai,” anh nói đều đều. “Nhưng anh vẫn thấy Will có những bí mật
khiến anh ngạc nhiên.” Tessa nghĩ tới những lá thư nhét trong cuốn tiểu
thuyết Dickens, và điều cô định nói với Will về chuyện này khi gặp lại
anh. “Quả vậy,” cô nói. “Nhưng cũng đâu có gì bí ẩn, phải không nào?
Will sẽ làm tất cả vì anh…”
“Anh không chắc đến mức đó đâu,” Giọng Jem tự trào. “Tất nhiên có chứ,”
Tessa nói. “Ai ai cũng vậy thôi. Anh tử tế và tốt vậy cơ mà…”
Cô ngừng alij, nhưng mắt Jem đã mở trợn tròn. Anh có vẻ ngạc nhiên, như
không quen được khen ngợi, dù chắc chắn anh hẳn phải quen được người
khác ngợi ca, Tessa bối rối nghĩ. Chắc chắn những người quen biết anh
đều cảm thấy được họ may mắn đến mức nào. Cô thấy má lại bắt đầu nóng
bừng, và thầm rủa mình. Chuyện gì thế này? Cửa sổ lại khẽ kêu ràn rạt;
Jem quay lại sau một lúc. “Đó chắc là Cyril,” anh nói và có một chút
khàn khàn trong giọng anh. “Anh… anh nhờ anh ấy đánh xe ngựa tới. Chúng
ta nên đi thôi.”
Tessa gật đầu rồi không nói lời nào, theo anh rời phòng. Khi Jem và Tessa rời Học Viện, gió vẫn thổi rào rào trong sân, cuốn đám lá khô bay vòng vòng như những vũ công tiên. Bầu trời nặng trịch với làn sương vàng ệch
giăng giăng, che mờ vầng trăng vàng nhạt tròn vành vạnh như chiếc đĩa.
Những từ Latinh trên cổng Học Viện dường như tỏa sáng, hiện rõ dưới ánh
trăng: Chúng ta là cát bụi và bóng tối.
Cyril, đang đứng đợi bên cỗ xe với hai con ngựa Balios và Xanthos, có vẻ nhẹ
nhõm hẳn khi thấy họ; anh giúp Tessa lên xe, Jem theo sau, và rồi nhảy
lên ghế xà ích. Tessa, ngồi đối diện Jem, vui vẻ quan sát anh rút cả dao và thanh stele khỏi thắt lưng: cầm dao bằng tay phải, anh vẽ một chữ
rune lên mu bàn tay đó. Tessa thấy nó giống mọi chữ Ấn Ký khác, cũng
những đường uốn lượn khó hiểu bện vào nhau để tạo thành một họa tiết đen sẫm cứng cỏi. Anh nhìn xuống tay mình một lúc lâu rồi nhắm mắt, gương
mặt lặng lẽ tỏ vẻ tập trung cao độ. Đúng lúc đầu óc Tessa gào thét vì
sốt suột, mắt anh mở ra. “Đường Brick, đại lộ Whitechapel,” anh nói như
với chính mình; nhét dao và thanh stele trở lại thắt lưng, anh thò đầu
ra cửa sổ, và cô nghe anh nhắc lại lời đó với Cyril. Một lát sau, Jem
lại ngồi yên vị trong xe, đóng cửa sổ để tránh gió lạnh, rồi chiếc xe
ngựa lọc xọc đi trên con đường rải sỏi.
Tessa hít một hơi sâu. Cả ngày nay cô đã háo hức được gặp Will, lo lắng cho
anh, phân vân anh đang ở nơi nao – nhưng giờ khi họ đang lăn bánh đi vào khu trung tâm tối tăm của Luân Đôn, trong cô chỉ còn cảm giác hãi hùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT