Arya mặt vô cảm nhìn mũi dao sắc lẹm lóe sáng trước mắt mình sau đó nhìn vào đám người đứng như trời chồng kia.

Cả phòng tập dường như im lặng, không phát ra tiếng động gì cho đến khi Tessa nhận ra việc con dao vừa nãy là do mình phi.

“Ối!” Tessa bối rối hoảng hốt vô cùng, tay cô che đi cái miệng đang há ngoác của mình. “Xin lỗi! Vô cùng xin lỗi, cô có sao không?”

Arya lắc đầu. Cô vẫn ở đó tay kẹp con dao, còn tay kia bám vào bậu cửa sổ, chỉ có nửa thân trên của cô ló ra cho mọi người nhìn thấy, còn nửa thân dưới?

Có vẻ ai cũng nhận ra. Đây là tầng ba! Arya đã trèo lên đây sao? Bằng cách nào? Tessa bàng hoàng nghĩ và không riêng gì cô, cả Sophie cùng hai anh em nhà Lightwood cũng vậy.

Có cái gì đó ở Arya làm Tessa rất ấn tượng nhưng lại không tái nào nhớ ra nổi. Cô chưa từng nói chuyện cũng như gặp mặt Arya lần nào trừ lúc cô mới đến Học Viện, mà việc giao tiếp cũng khó khăn hơn rất nhiều bởi Arya không thể nói chuyện được. Thật tiếc, Tessa vô cùng muốn nói chuyện với Arya - một nữ Thợ Săn Bóng Tối bằng tuổi với mình - cô có rất nhiều chuyện muốn hỏi Arya, chắc bản tính tò mò của cô là không bao giờ giới hạn.

Arya đảo mắt khắp phòng, miệng cô cong lên thành một nụ cười tinh quái. Có lẽ mình đến không đúng lúc rồi. Cô nghĩ. Xong, Arya phóng con dao trong tay vào tường, lưỡi dao lao vút cắm thẳng vào hồng tâm, cán dao rung rung trước đích ngắm cũ kĩ.

Không để ai phản ứng kịp, Arya buông cả hai tay khỏi bệ cửa nhào xuống.

Sophie giật mình lao đến cửa sổ nhìn xuống. Không còn một bóng người giống như Arya đã bốc hơi đi vậy. Vách tường thẳng đứng của Học Viện đập vào mắt Sophie, không có bất kì vật dụng nào để leo lên chỉ có bờ hàng rào đen dựng lên cách đó gần ba mét.

Sophie mắt trợn trừng mở to, “Chúa ơi! cô ấy leo lên và trèo xuống bằng cách nào vậy?”

Không có tiếng đáp cho câu hỏi này.

Gabriel ngẩn ngơ lên tiếng hỏi “Cô ta là ai vậy?”

Tessa đứng bên cạnh cậu nói, mắt vẫn nhìn Sophie bên cửa sổ “Arya Muphin, cô ấy mới đến đây sống không lâu, nhưng lại rất ít khi ở Học Viện”

“Số lần gặp cô Muphin còn không quá hai lần.” Sophie bỉu môi bước lại chỗ tập của mình “Ờ, vừa rồi là lần thứ ba.’

Gideon như không có chuyện gì xảy ra hỏi cậu em trai “Gabriel, nói thẳng ra đi, có vấn đề gì nào?”

“Nói thẳng ra? Chuyện gì?” Gabriel sững sờ chưa hiểu.

Gideon bình tĩnh nhìn từ con dao sang em trai. Cỏ vẻ chẳng chuyện gì có thể làm phiền lòng Gideon, kể cả chuyện anh ta suýt mất đầu và cô gái kì lạ xuất hiện nữa.

Như vừa hiểu ra chuyện, Gabriel nhìn Tessa. “Cô ấy không nghe em,” anh ta hằn học nói. “Em không thể dạy người không chịu nghe mình.” “Có lẽ nếu chuyên môn của em tốt hơn, cô ấy sẽ chịu lắng nghe hơn.”

“Và có lẽ anh phải thấy con dao bay tới,” Gabriel nói. “Nếu anh để tâm hơn đến chuyện xung quanh và bớt tập trung vào cổ cô Collins.” Vậy là đến cả Gabriel cũng để ý, Tessa nghĩ, còn mặt Sophie đang đỏ như gấc. Gideon nhìn chăm chăm em mình một lúc lâu – cô có cảm giác đó là cách hai anh em nói chuyện khi ở nhà – rồi quay sang Sophie và nói gì đó, nhỏ quá nên Tessa không nghe được gì.

“Anh bị làm sao thế?” cô lầm bầm nói với Gabriel và anh ta sững lại. “Ý cô là sao?”

“Anh thường nhẫn nại,” cô nói. “Tôi thấy anh là huấn luyện viên giỏi, Gabriel ạ, nhưng hôm nay anh cứ cắm ca cắm cảu, gắt gỏng và…” cô nhìn xuống bàn tay đang để trên cánh tay mình. “Bất lịch sự.” Anh ta vội vàng buông tay cô ra, và hình như cũng ngượng. “Ngàn lời xin lỗi. Tôi không nên chạm vào cô như vậy.”

“Không nên. Và sau cái cách anh chì chiết Will…” Hai gò má anh đỏ bừng. “Tôi đã xin lỗi, cô Gray. Giờ cô còn muốn gì nữa?”

“Có lẽ muốn thay đổi cách cư xử. Giải thích vì sao anh ghét Will…” “Tôi đã bảo rồi! Nếu muốn biết vì sao tôi ghét nó, cô đi mà hỏi!” Gabriel quay phắt người rời khỏi phòng.

Tessa nhìn mấy con dao ghim trên tường và thở dài. “Vậy là tiết học kết thúc” “Đừng bực.” Gideon nói và cùng Sophie tới gần cô. Tessa thấy thật lạ; Sophie thường không thích ở cạnh cánh đàn ông, bất kể đó có là Henry rất mực dịu dàng đi nữa. Với Will, Sophie như con mèo xù lông, còn với Jem, cô ấy hay đỏ mặt và khép nép, nhưng lúc bên Gideon cô ấy có vẻ…

Khó miêu tả lắm. Nhưng chuyện này kỳ quặc thật. “Gabriel như vậy hôm nay không phải do cô,” Gideon tiếp tục. Anh đang chăm chú nhìn Tessa. Gần thế này cô mới thấy màu mắt của Gideon không hẳn giống em trai. Chúng mang màu xanh xám như biển ngày nhiều mây. “Mọi chuyện… có phần khó chịu với chúng tôi khi ở nhà với bố, và Gabriel trút lên cô, hoặc có lẽ bất cứ ai chẳng may ở gần nó.”

“Tôi rất tiếc. Bố anh vẫn khỏe chứ?” Tessa lầm bầm, cầu mong cô sẽ không mủi lòng vì mấy lời phân trần giả dối này. “Chắc tôi nên đi tìm em mình,” Gideon không trả lời câu hỏi của cô. “Nếu không, Gabriel sẽ lên xe ngựa và kệ tôi cuốc bộ vè nhà mất. Tôi mong có thể đưa nó tới buổi học tiếp theo trong tâm trạng vui vẻ hơn.” Anh lần lượt cúi chào Sophie và Tessa. “Tạm biệt cô Collins, cô Gray.”

Arya hơi cúi người về phía trước lướt như bay, từng bước chạy của cô nhẹ nhàng như đang đạp lên những làn gió. Mái tóc đen huyền của cô tung bay nhảy nhót, khuôn mặt Arya khẽ cười, cô lấy đà nhảy vút lên không trung rồi biến mất sau các dãy nhà.

Vì buổi tập may sao đã kết thúc, Tessa vội vàng thay sang trang phục thường ngày, rồi hào hứng đi ăn trưa để xem Will đã về chưa. Vẫn chưa thấy anh đâu. Ghế của anh, gần ghế của Jessamine và Henry, vẫn trống – nhưng trong phòng có người mới. Thấy anh ta, Tessa sựng lại tại ngay cửa sổ, cố không nhìn chằm chằm. Người đàn ông ngồi gần đầu bàn bên cạnh Charlotte, có dáng người cao ráo và da xanh. Màu xanh đó không quá sẫm – da anh ta sáng lên một màu lục nhạt như màu nắng ánh lên từ mặt biển. Tóc người này trắng như tuyết, còn từ trán anh ta mọc lên hai cái sừng nho nhỏ. “Tessa Gray,” Charlotte giới thiệu, “đây là đại pháp sư Luân Đôn, Ragnor Fell. Anh Fell, đây là cô Gray.”

Sau khi lầm bầm nói rằng rất mừng được gặp, Tessa ngồi xuống cạnh Jem, chéo ghế Fell, và cố không liếc nhìn anh ta. Nếu đôi mắt mèo là dấu ấn pháp sư của Magnus thì của Fell là cặp sừng và nước da màu thiếc. Đến giờ cô vẫn tò mò về cư dân Thế Giới Ngầm, nhất là pháp sư. Sao họ có dấu ấn, còn cô thì không? “Vậy cô có chuyện gì nào, Charlotte?” Ragnor đang nói. “Cô thật lòng gọi tôi tới đây chỉ để thảo luận về những chuyện mờ ám diễn ra tại vùng Truông Yorkshire hả? Tôi cứ tưởng không có chuyện hay ho gì ở Yorkshire cơ đấy. Nói cho ngay, tôi còn tưởng ơr Yorkshire chẳng có trò gì ngoài chăn cừu và khai khoáng.”

“Anh có biết vợ chồng Shade không?” Charlotte hỏi. “Ở nước Anh cũng không có nhiều pháp sư lắm…” “Có quen.” Lúc Fell cắt miếng giăm bông trên đĩa, Tessa nhận thấy mỗi ngón tay anh ta có thêm một đốt. Cô nghĩ tới bà Black có bàn tay móng vuốt dài ngoằng, và cố kìm chế để không run rẩy. “Shade hơi hâm dở, bị ám ảnh vì những thứ linh kiện kim loại và đồ cơ khí. Cái chết của họ làm cả Thế Giới Ngầm xôn xao. Chuyện lan khắp hang cùng ngõ hẻm và có người còn bàn tính báo thù, những mà tất cả vẫn chỉ là kế hoạch trên giấy.”

Charlotte nhoài tới. “Anh nhớ con trai họ không? Đứa con nuôi ấy?” “Có. Chuyện pháp sư kết hôn với nhau đã hiếm rồi, mà chuyện họ nhận nuôi đứa trẻ loài người từ cô nhi viện còn hiếm hơn. Nhưng tôi chưa từng thấy thằng bé. Pháp sư – chúng tôi sống bất tử. Chúng tôi có thể không gặp nhau suốt ba mươi năm, năm mươi năm. Tất nhiên giờ khi biết cậu nhóc đó lớn lên như thế nào, tôi ước sao từng được gặp hắn. Cô có nghĩ nếu tìm ra được xem bố mẹ đẻ của hắn là ai thì sẽ giúp được chúng ta gì chăng?”

“Chắc chắn, nếu chúng ta tìm ra được. Bất cứ thông tin gì chúng ta tìm được về Mortmain đều hữu dụng cả.” “Tôi dám nói hắn tự đặt cho mình cái họ đó,” Fell nói. “Nghe hơi giống họ của gã Thợ Săn Bóng Tối. Đó là cái họ của một kẻ oán giận Nephilim, và mang hơi hướng hài hước cay độc. Mort… main.”

“Bàn tay Thần chết,” Jessamine, vốn rất tự hào về vốn tiếng Pháp của mình, liền giúp ngay. “Nói tới đây khiến em bỗng băn khoăn,” Tessa lên tiếng. “Nếu Clave chấp nhận bồi hoàn cho Mortmain, liệu ông ta có thành ra như bây giờ không? Liệu câu lạc bộ Xứ Quỷ có xuất hiện không?”

“Tessa…” Charlotte lên tiếng, nhưng Ragnor Fell phẩy tay bảo chị im lặng. Anh ta vui vẻ nhìn Tessa. “Em là người biến hình, phải không?” Anh ta nói. “Magnus Bane đã kể về em. Người ta bảo em không có dấu ấn.” Tessa nuốt nước bọt và nhìn thẳng vào mắt anh ta. Chúng cực kì giống mắt người, cực kì bình thường trên khuôn mặt dị thường. “Đúng. Không có dấu ấn.”

Anh ta vừa cầm dĩa vừa cười nói. “Vậy họ đã kiểm tra khắp nơi rồi chứ?” “Tôi chắc Will đã thử.” Jessamine đều đều nói. Cái đĩa bạc của Tessa rơi lanh canh xuống đĩa. Jessamine đang mải dùng dao ấn bẹp đậu bằng dao phải ngước lên khi Charlotte quát, “Jessamine!”

Jessamine nhún vai. “Anh ta là thế mà.” Fell khẽ cười và tiếp tục ăn. “Tôi vẫn còn nhớ bố Will trông thế nào. Ông ta có thể khiến các quý cô mất hồn. Họ không thể chối từ ông ta. Tất nhiên đó là chuyện trước khi ông ấy gặp mẹ Will. Ông ta quyết định vứt bỏ tất cả và tới Wales sống cùng bà ấy. Thật là một con người kì lạ.”

“Ông ta đã yêu,” Jem nói. “Điều đó chẳng có gì là lạ hết.” “Yêu thôi à,” pháp sư nói và vẫn tủm tỉm cười. “Yêu điên cuồng mới đúng. Yêu không cần biết tới ngày mai. Nhưng trên đời luôn có những người đàn ông như vây – chỉ cần họ tìm được đúng nửa kia của mình, họ sẽ sống vì cô ấy, còn nếu không, họ sẽ chẳng sống vì ai hết.”

Charlotte nhìn sang Henry, nhưng anh có vẻ đang mải suy nghĩ, tính toán gì đó – dù chẳng ai biết là tính gì – trên đầu ngón tay. Hôm nay anh mặc áo gi lê màu hồng kẻ tím, tay áo dính nước thịt. Vai Charlotte xịu xuống thấy rõ, và chị thở dài. “Ừ thì,” chị nói. “Nếu tính tới chuyện họ đang sống vô cùng hạnh phúc…” “Tới khi họ mất hai trong ba người con, rồi Edmund nướng toàn bộ của nả vào chiếu bạc,” Fell nói. “Nhưng có lẽ cô sẽ không bao giờ cho Will biết chuyện đó.”

Tessa liếc nhìn Jem. Một người chị em của tôi đã chết, Will đã bảo vậy. “Thế họ có ba người con?” Cô nói. “Will có hai người chị em gái?” “Tessa. Làm ơn.” Charlotte có vẻ khó ở. “Ragnor… Nếu vì mình, tôi sẽ không bao giờ thuê anh xâm phạm đời tư của nha Herondale, hay Will. Tôi chỉ làm vậy vì đã hứa với Will rằng sẽ thông báo nếu gia đình cậu ấy gặp chuyện.”

Tessa nghĩ tới Will – Will mười hai tuổi, nắm chặt tay Charlotte, xin chị hãy báo tin nếu gia đình mình qua đời. Sao phải bỏ đi? Cô nghĩ lần thứ một trăm. Sao phải rời bỏ họ? Cô đã nghĩ có lẽ anh không quan tâm, nhưng rõ ràng là anh đã và vẫn có cảm xúc ấy. Cô không thể ngừng cái cảm giác lòng quặn lại khi nghĩ tới lúc anh gọi tên em mình. Nếu anh yêu quý Cecily như cô từng yêu quý Nate… Mortmain đã làm gì đó với gia đình anh, Tessa nghĩ. Và với gia đình cô. Điều đó liên kết cô và Will theo một cách kỳ lạ. Dù anh có biết hay không.

“Dù Mortmain đang lên kế hoạch gì,” cô cất tiếng, “ông ta đã vạch ra nó từ lâu rồi. Trước khi em ra đời, khi ông ta lừa hoặc ép bố mẹ em ‘sinh ra’ em. Và giờ chúng ta biết từ nhiều năm trước, ông ta đã dính dáng tới gia đình Will và đưa họ tới trang viên Ravenscar. Em sợ chúng ta giống như những quân cờ ông ta di chuyển trên bàn cờ, và ông ta biết rõ kết quả.” “Ông ta muốn chúng ta nghĩ vậy. Tessa,” Jem nói. “Nhưng ông ta cũng chỉ là một con người. Và mỗi phát hiện của chúng ta về Mortmain sẽ khiến ông ta suy yếu. Nếu chúng ta không gây được nguy hại gì, ông ta đã chẳng cư người máy đó đến đuổi chúng ta đi.”

“Ông ta biết chính xác chúng ta sẽ đến đâu…” “Không có gì nguy hiểm hơn một người đàn ông lập chí trả thù,” Ragnor nói. “ Một người đã lập chí trả thù suốt gần ba chục năm, một người đã chăm sóc nó từ một hạt giống độc hại nhỏ xíu thành một cây hoa ăn thịt phát triển tươi tốt. Ông ta sẽ làm cho trọn vẹn, trừ khi các người ngăn được ông ta trước.”

“Vậy chúng ta phải ngăn được ông ta trước,” Jem nói ngắn gọn. Nó giống một lời đe dọa nhất là Tessa từng nghe từ anh. Tessa nhìn xuống tay mình. Chúng trắng hơn hồi cô ở New York, nhưng vẫn là tay cô, vẫn quen thuộc với ngón trỏ hơi dài hơn ngón giữa và có để móng. Em có thể Biên Hình thành họ, cô nghĩ. Em có thể trở thành bất cứ thứ gì, bất cứ ai. Cô chưa bao giờ thấy mình dễ biến đổi, hay dễ lạc mất mình hơn lúc này.

“Quả vậy,” Charlotte khẳng định. “Ragnor, tôi muốn biết vì sao gia đình Herondale ở căn nhà đó – căn nhà từng thuộc về Mortmain – và tôi muốn xem xem họ có được bình an không. Ngoài ra, tôi không muốn Benedict Lightwood và những thành viên Clave khác biết chuyện này.” “Tôi hiểu. Cô muốn tôi lẳng lặng thăm dò đồng thời chuyện nhà đó và chuyện Mortmain. Nếu ông ta đưa họ tới đó, hẳn phải có mục đích.”

Charlotte thở dài. “Đúng.” Ragnor huơ dĩa. “Tiền công cao lắm đấy nhé.”

“Ờ,” Charlotte nói, “Tôi sẵn lòng trả.” Fell cười tươi. “Vậy thì tôi cũng sẵn lòng chịu đựng lũ cừu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play