Charlotte từ từ ngẩng mặt khỏi hai bàn tay. “Và hai đứa hoàn toàn không biết cậu ấy đi đâu?” Chị hỏi lần thứ ba. “Will cứ thế… biến mất sao?” “Charlotte.” Giọng Jem tỏ ý an ủi. Họ đang ở trong phòng khách được dán giấy dán tường hình hoa và dây leo, Sophie đứng bên lò sưởi, lúi húi cời lò khiến than cháy đượm thêm. Henry ngồi bên bàn, đang mải nghịch một bộ nhạc cụ đồng; Jessamine đang ngồi trên trường kỷ, còn Charlotte ở chiếc ghế bành cạnh lò sưởi. Tessa và Jem nghiêm túc ngồi cạnh nhau trên sofa, và Tessa thấy mình giống một vọ khách tới kì lạ. Cô đã ăn no món bánh kẹp Bridget đưa tới dùng cùng trà, và cảm nhận được hơi ấm của nó dần lan trong bụng. “Chuyện này cũng không bất thường lắm. Chúng ta có bao giờ biết đêm đến là Will ở đâu đâu.”

“Nhưng lần này khác. Cậu ấy thấy gia đình mình, hoặc chí ít cũng thấy em gái mình. Ôi, tội nghiệp Will.” Giọng Charlotte rung lên nỗi lo âu. “Chị đã tưởng có lẽ cuối cùng cậu ấy cùng bắt đầu quên được họ…” “Không ai quên được gia đình mình,” Jessamine gắt lên. Cô nàng ngồi trên trường kỷ với một giá vẽ tranh màu nước dựng trước mặt; dạo gần đây cô nàng quyết định sẽ chăm chỉ học nữ công gia chánh, bắt đầu vẽ vời, cắt giấy, ép hoa và chơi đàn spinet trong phòng nhạc, dù Will đã bảo tiếng hát của Jessie khiến anh liên tưởng tới con Church luúc nó lên cơn buồn dở hơi.

“Ồ, tất nhiên là không rồi,” Charlotte vội nói, “nhưng có lẽ Will sẽ không thường xuyên chìm trong dòng hồi ức, để nó trở thành gánh nặng đè lên tâm hồn mình.” “Chị nói như thể chúng ta biết làm gì với một Will không cắm cảu suốt ngày ấy,” Jessamine nói. “Mà chính vì anh ấy không thèm quan tâm tới gia đình mình nên mới bỏ tới đây đó thôi.”

Tessa hít một hơi. “Sao bồ nói vậy? Bồ không biết vì sao anh ấy rời nhà cơ mà. Bồ không thấy nét mặt anh ấy ở trang viên Ravenscar…” “Trang viên Ravenscar.” Charlotte chăm chú nhìn lò sưởi. “Trong tất cả những nơi chị nghĩ họ sẽ tới…”

“Gớm,” Jessamine nói và bực bội nhìn Tessa. “Ít ra gia đình anh ấy còn sống. Hơn nữa, mình dám cá anh ấy chẳng buồn đâu; mình cá là anh ấy giả bộ thôi. Will đóng kịch thành thần rồi.” Tessa liếc sang Jem mong anh đỡ lời hộ mình , nhưng anh đang nhìn Charlotte, và ánh mắt anh lạnh như đồng bạc. “Chị nói trong tất cả những nơi chị nghĩ họ sẽ tới là sao? Chị biết gia đình Will đã chuyển nhà à?”

Charlotte giật mình, rồi thở dài. “Jem…” “Điều này quan trọng đấy, Charlotte.”

Charlotte liếc nhìn cái hộp thiếc đựng loại kẹo chanh chị thích. “Sau khi bố mẹ Will tới đây tìm Will, khi cậu ấy mười hai, và bị cậu ấy đuổi đi… chị đã xin Will ra nói chuyện với họ, chỉ một lúc cũng được, nhưng cậu ấy không chịu. Chị cố nói cho Will hiểu rằng nếu họ đi, có thể cậu ấy không bao giờ gặp lại họ nữa, còn chị lại không thể cho cậu ấy biết tin của họ. Will đã nắm tay chị và nói, ‘Xin chị hãy hứa với em rằng chị sẽ báo cho em biết nếu họ qua đời, Charlotte. Hứa với em đi.” Chị nhìn xuống, và bàn tay nắm vải váy. “Đó quả là một yêu cầu kì lạ từ một cậu nhóc. Chị… chị phải đồng ý.” “Vậy nên chị thăm dò chuyện nhà Will?” Jem hỏi.

“Chị thuê Ragnor Fell lo vụ đó,” Charlotte nói. “Trong ba năm đầu tiên. Năm thứ tư anh ấy trở lại và nói rằng nhà Herondale đã chuyển đi. Edmund Herondale – bố Will – vì cờ bạc mà bị siết nhà. Ragnor chỉ có thể lượm lặt được có vậy. Nhà Herondale phải cuốn gói ra đi. Fell không tìm được tung tích của họ.” “Chị đã bao giờ kể cho Will nghe chưa?” Tessa nói.

“Chưa.” Charlotte lắc đầu. “ Cậu ấy bắt chị hứa sẽ báo nếu họ qua đời, chỉ có vậy. Sao phải khiến cậu ấy thêm đau lòng vì chuyện họ đã mất nhà? Cậu ấy chưa từng nhắc tới họ. Chị đã hy vọng cậu ấy có lẽ sẽ quên được…” “Cậu ấy chưa từng quên.” Có một áp lực lớn trong lời Jem khiến những ngón tay bồn chồn của Charlotte ngừng lại.

“Đáng ra chị không nên hứa,” Charlotte nói. “Điều đó là vi phạm Luật…” “Khi Will thực sự muốn gì,” Jem bình thản nói, “khi cậu ấy cảm thấy gì, cậu ấy có thể khiến tim người khác tan nát.”

Mọi người đều im lặng. Môi Charlotte mím chặt, mắt sáng một cách đáng ngờ. “Cậu ấy có nói mình định đi đâu khi rời ga Kings Cross không?” “Không.” Tessa nói. “Bọn em vừa tới nơi là Will liền cứ thế biến mất trong một cơn gió* … xin lỗi, ý em là đứng lên và chạy mất,” cô sửa lại khi thấy mọi người tỏ vẻ bối rối vì cô dùng từ lóng của dân Mỹ.

(*) Nguyên văn: and he jusst up and dusted. “Biến mất trong một cơn gió,” Jem nói. “Nghe hay đấy. Như thể cậu ấy theo gió bay mất. Cậu ấy không nói gì – chỉ lách qua đám đông và đi mất thôi. Suýt huých ngã Cyril ra đón tụi em.”

“Càng nghe chị càng chẳng hiểu gì,” Charlotte rên rẩm. “Thế quái nào mà gia đình Will lại sống trong ngôi nhà cũ của Mortmain ở Yorkshire cơ chứ? Chị không nghĩ cuộc điều tra sẽ rẽ sang hướng đó. Chúng ta tìm kiếm thông tin về Mortmain và biết về vợ chồng Shade; chúng ta đi tìm ông ta và thấy gia đình Will. Ông ta đang bao vây chúng ta, hệt như biểu tượng ouroboros chết tiệt đó.” “Trước đây chị từng nhờ Ragnor Fell dò la chuyện nhà Will,” Jem nói. “Chị làm lại được không? Nếu Mortmain có liên hệ với họ… dù vì lí do gì…”

“Tất nhiên, tất nhiên là được,” Charlotte nói. “Chị viết thư cho anh ấy ngay đây.” “Đây là phần em không hiểu này,” Tessa nói. “Yêu cầu bồi hoàn được gửi năm 1825, và người đệ đơn hai mươi hai tuổi. Mà nếu hồi đó ông ta từng đó tuổi, vậy giờ ông ta phải bảy mươi lăm rồi, mà trông ông ta không già thế. Có lẽ tầm bốn mươi…”

“Có thể chứ,” Charlotte chậm rãi nói, “người phàm có thể dùng ma thuật để kéo dài tuổi thọ. Bằng câu thần chú họ tìm trong Sách Trắng. Chính vì thế mà bất cứ ai ngoại trừ Clave nắm giữ cuốn sách đó đều bị kết tội.” “Còn các bài báo về chuyện Mortmain được thừa kế công ty vận tải đường thủy của bố mình,” Jem nói. “Chị có nghĩ ông ta dùng trò bịp ma cà rồng không?”

“Trò bịp ma cà rồng?” Tessa nhắc lại, cố lắm nhưng không nhớ ra thứ đó trong Codex. “Đó là cách ma cà rồng giữ tiền,” Charlotte nói. “Khi họ ở một nơi quá lâu, lâu tới độ người ta bắt đầu để ý rằng họ không hề già đi, họ sẽ giả chết và di chúc tài sản cho một người con trai hoặc người họ xa bị thất lạc nào đó. Voilà – người họ hàng xuất hiện, trông giống người bà con hoặc bố mình tới không tưởng, những người đó tới và nhận tiền. Và họ giở trò đó suốt nhiều thế hệ. Mortmian có thế di chúc công ty lại cho chính mình để che giấu chuyện ông ta không già đi.”

“Vậy ông ta vờ là con trai mình,” Tessa nói, “Chính vì thế ông ta có lí do để đổi hướng kinh doanh – để trở về Anh và bắt đầu tập trung vào ngành cơ khí.” “Và có lẽ vì vậy mà ông ta rời bỏ căn nhà tại Yorkshire,” Henry bảo.

“Nhưng thế vẫn không giải thích được nguyên do nhà Will sống ở đó, “ Jem trầm ngâm. “Hoặc Will đang ở đâu?” Tessa nói thêm.

“Hoặc Mortmain đang ở đâu,” Jessamine nói nối vào, mắt ánh lên sự hăm hở độc ác. “Chỉ còn chin ngày thôi đấy, Charlotte.” Charlotte lại gục đầu vào bàn tay. “Tessa,” chị nói. “Chị ghét phải nhờ em điều này, nhưng dù sao, đó là nguyên do chúng ta cử em đi Yorkshire, và chúng ta không được phép để lại khúc mắc nào. Em còn giữ cái cúc áo của Starkweather chứ?”

Không nói không rằng, Tessa lấy cái cúc khỏi túi. Nó tròn, bằng ngọc trai và bạc, lạnh tới kì lạ trong tay cô. “Chị muốn em Biến Hình thành ông ta?” “Tessa,” Jem vội nói. “Nếu em không muốn, Charlotte – bọn anh – sẽ không yêu cầu.”

“Em biết,” Tessa nói. “Nhưng em đã đề nghị, và em sẽ không nuốt lời.” “Cảm ơn em, Tessa.” Charlotte có vẻ an tâm. “Chúng ta phải biết liệu ông ta có giấu giếm gì không – liệu ông ta có nói dối ở điểm nào không. Vai trò của ông ta trong vụ vợ chồng Shade…”

Henry nhíu mày. “Sẽ là một thời kì đen tối nếu em không thể tin những Thợ Săn Bóng Tối chiến hữu, Lottie.” “Giờ là thời kì đen tối rồi đấy thôi, Henry yêu dấu ạ.” Charlotte đáp lại mà không nhìn chồng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play