“Tôi chưa từng kể cho anh nghe những chuyện này. Hôm ấy, tôi ở trong thư viện nhà bố mẹ mình tại Wales. Ngày ấy trời mưa, còn tôi vì buồn chán nên lục lọi đống đồ cũ của bố. Ông ấy giữ lại một vài kỉ vật từ hồi còn là Thợ Săn Bóng Tối, những thứ ông ấy không muốn vứt bỏ, có lẽ vì nó chứa nhiều kỉ niệm. Một thanh Stele cũ, có điều hồi đó tôi không biết nó là gì, cùng một cái hộp nhỏ khảm trong ngăn kéo giả tại bàn làm việc. Tôi đoán ông ấy nghĩ vậy sẽ né được mấy trò lục lọi của chị em chúng tôi, nhưng không gì là đủ để ngăn lũ trẻ tò mò tọc mạch. Tất nhiên điều đầu tiên tôi làm sau khi tìm thấy cái hộp là mở ra. Một đám sương ùa ra, ngay lập tức thành hình một con quỷ còn sống. Ngay giây phút nhìn thấy sinh vật đó, tôi bắt đầu gào thét. Tôi mới mười hai mà. Tôi chưa từng thấy gì tương tự thế. To lớn khủng khiếp, nguy hiểm chết người, răng lỉa chỉa còn đuôi toàn gai – còn tôi chẳng có gì. Không vũ khí. Khi nó gầm lên, tôi ngã ra thảm. Thứ đó lượn lờ trên tôi và rít lên. Rồi chị tôi* xông vào.”

(*) Trong tiếng Anh, sister có thể chỉ chị hoặc em gái. Chính vì cách nói này dẫn đến sự hiểu nhầm của cả Jem lẫn Magnus.

“Cecily à?”

“Ella. Chị ấy cầm một thứ sáng lóa trong tay. Tôi của bây giờ biết đó là gì – dao thiên thần. Hồi đó thì tôi chịu. Tôi hét bảo chị chạy đi, nhưng chị một mực chắn giữa sinh vật đó và tôi. Chị ấy không mảy may khiếp sợ. Chị chưa từng biết sợ. Chị không hề sợ khi trèo lên cái cây cao nhất, cưỡi lên con ngựa bất kham nhất – và lúc ở trong thư viện đó, chị cũng không hề sợ. Chị bảo thứ đó cút đi. Nó bay vè vè ở đó như một con côn trùng to tướng, xấu xí. Chị bảo, ‘Ta trục xuất ngươi’. Và nó bật cười.” Chắc nó phải cười rồi. Trong lòng Magnus dâng lên một cảm giác kì lạ vừa thương tiếc vừa thích cô gái đó, một cô gái lớn lên trong thế giới không biết gì về yêu ma quỷ quái, cách triệu hồi và trục xuất chúng, nhưng vẫn một mực đứng nguyên đó.

“Nó cười và quật đuôi, đánh ngã chị. Sau đó, nó nhìn tôi chằm chằm. Mắt nó đỏ sọc không chút lòng trắng nào. Nó nói, ‘ Ta muốn tiêu diệt cha mi, nhưng vì ông ta không có ở đây, ta giết mi cũng được.’ Tôi sợ quá cứ trợn mắt trân trối nhìn. Ella bò trên thảm, với lấy con dao thiên thần vừa đánh rơi. ‘Ta nguyền rủa mi,’ nó nói. ‘Tất cả những người mi yêu thương sẽ chết. Tình yêu của họ sẽ là thứ giết chết họ. Cái chết có thể tới ngay tức khắc, hoặc sau nhiều năm trời, nhưng bất kì ai yêu thương mi đầu sẽ chết, trừ khi mi tránh xa họ mãi mãi. Và ta sẽ bắt đầu với nó.” Con quỷ gầm ghè với Ella rồi biến mất.” Magnus không nén nổi tò mò. “Và cô bé chết ngay tắp lự?”

“Không.” Will vẫn đi đi lại lại. Anh cởi áo khoác, vắt lên ghế. Mái tóc xoăn dài bắt đầu xoăn lại do hơi nóng bốc ra từ người anh cùng với hơi nóng bốc ra từ ngọn lửa; tóc bết vào cổ anh. “Chị ấy không sao hết. Chị ôm tôi vào lòng. Chị dỗ dành tôi. Chị bảo mấy lời của con quỷ chảng có nghĩa lí gì hết. Chị thừa nhận đã đọc một vài cuốn sách cấm trong thư viện, và chính vì thế chị biết dao thiên thần là gì và phải dùng thế nào, còn cái thứ tôi vừa mở ra là Pyxis, dù chị ấy không nghĩ nổi lí do bố giữ thứ đó. Chị bắt tôi hứa không được chạm vào đồ của bố khi không có chị ở bên, rồi chị đưa tôi về giường, ngồi đọc truyện cho tôi ngủ. Tôi sợ tới mệt lả đi. Hình như là vậy. Tôi nhớ có nghe mẹ thì thào bảo mẹ rằng hai chị em đã ra ngoài chơi, rồi tôi bị nhiễm lạnh, nhưng chỉ cảm vặt thôi. Đến lức đó tôi bắt đầu thấy vui vì sự kiện vừa rồi, còn con quỷ dường như chỉ còn là một kí ức hay ho. Tôi nhớ lúc ấy tôi định bụng sẽ kể cho Cecily nghe – tất nhiên không thừa nhận rằng Ella đã kéo tôi trong lúc tôi gào thét như một đứa trẻ. “Hồi đó cậu là một đứa trẻ, “Magnus nhận xét. “Tôi cũng khá lớn rồi mà,” Will nói. “Lớn đủ biết sáng ra mẹ buồn bã đánh thức tôi dậy có nghĩa ra sao. Mẹ đã vào phòng Ella và thấy Ella chết trên giường. Họ cố đuổi tôi ra ngoài cho bằng được, nhưng tôi đã thấy điều cần thấy. Chị bị phù thũng, da xanh đen như có gì bị thổi từ bên trong. Chị trông không còn giống chị tôi nữa. Chị ấy không còn giống người nữa.

“Tôi biết chuyện gì đã tới, còn họ thì không. ‘Tất cả những người mi yêu thương sẽ chết. Và ta sẽ bắt đầu với nó.’ Chị chết do lời nguyền lên tôi. Lúc đó tôi mới biết mình phải rời xa họ - rời xa gia đình mình – trước khi tôi mang tai họa tương tự đến với họ. Đêm đó tôi rời nhà, lên đường tới Luân Đôn.” Magnus mở miệng, rồi ngậm lại. Lần này anh không biết phải nói sao.

“Giờ anh biết tất cả rồi đấy,” Will nói. “Lời nguyền của tôi không phải chuyện vớ vẩn. Tôi đã thấy nó có tác dụng. Và từ ngày đó tôi cố làm sao để chuyện với Ella sẽ không xảy tới với bất kỳ ai trong đời tôi. Anh tưởng tượng nổi không? Nổi không?” Anh vuốt mái tóc đen, để những lọn tóc đen rối xòa xuống mắt. “Không bao giờ được để ai thân thiết với mình. Phải khiến những người yêu quý mình ghét mình. Tôi đẩy gia đình mình xa mình, và mong họ sẽ quên tôi. Mỗi ngày tôi đều phải cay độc với những người tôi chọn sống cùng, để họ không có mấy cảm tình với tôi.” “Tessa…” Đầu óc Magnus đột nhiên ngập tràn hình ảnh cô bé có đôi mắt xám nghiêm nghị đã nhìn Wil như thể anh chàng là vầng mặt trời mới mọc nơi chân trời. “Cậu nghĩ cô ấy không yêu cậu?”

“Ừ. Với cô ấy, tôi là một thằng khốn nạn.” Giọng Will rầu rầu, buồn thảm và tự hận. “Tôi nghĩ lúc cô ấy suýt – lúc tôi tưởng cô ấy sẽ chết, và tôi đã cho cô ấy thấy – tôi đã để cô ấy hiểu cảm xúc của tôi. Tôi nghĩ sau đó cô ấy muốn đáp lại tôi. Nhưng tôi đã nhẫn tâm phá nát thứ tình cảm đó. Chắc giờ cô ấy ghét tôi lắm.” “Còn Jem,” Magnus hỏi mà trong lòng lại sợ được nghe đáp án, sợ biết nó.

“Jem đằng nào cũng chết,” Will nghẹn ngào nói. “Tôi chỉ cho phép mình được thân thiết với riêng mình cậu ấy. Tôi tự nhủ nếu cậu ấy chết, đó không phải lỗi của tôi. Đằng nào cậu ấy cũng chết, và chết đau đớn. Cái chết của Ella ít ra cũng chóng vánh. Có lẽ nhờ tôi cậu ấy sẽ được một cái chết yên bình.” Cậu ngước lên, đôi mắt chất chứa đau đớn nhìn thẳng đôi mắt ngập tràn sự trách móc của Magnus. “Không ai có thể sống mà chẳng có lấy một người thân,” anh thì thầm. “Jem là tất cả của tôi.” “Đáng ra cậu nên nói cho cậu ấy biết,” Magnus nói. “Cậu ấy phải được biết nguy hiểm đó khi chấp nhận làm parabatai của cậu.”

“Tôi không thể chất thêm gánh nặng đó lên cậu ấy! Nếu tôi bắt cậu ấy sẽ giữ bí mật, cậu ấy sẽ rất đau lòng – và những tổn thương tôi gây ra cho người khác sẽ khiến cậu ấy đau lòng thêm. Còn nếu tôi nói với Charlotte, Henry và những người khác rằng lối cư xử của tôi là giả hiệu – rằng mọi điều cay độc tôi nói với họ đều là dối trá, rằng tôi đi lang thang trong đêm chỉ để lừa họ tưởng rằng tôi uống rượu và ăn chơi trụy lạc dù thực tế tôi không hề ham muốn những thứ đó, vậy tôi sẽ không thể khiến họ phải tránh xa mình.” “Thế nhưng cậu không nói với ai về lời nguyền? Không ai trừ tôi, từ hồi cậu mười hai tuổi?”

“Tôi không thể,” Will nói. “Sao tôi có thể chắc rằng họ sẽ không gắn bó với tôi khi đã biết sự thật? Mottj cậu chuyện như thế có thể gợi sự thương hại, thương hại có thể khiến người ta gắn kết với nhau, và rồi…” Magnus nhướng mày. “Cậu không quan tâm tới tôi?”

“Rằng anh có thể yêu tôi không ấy hả?” Will có vẻ hoảng thật. “Không, chẳng phải anh Nephilim sao? Và hơn nữa, có vẻ pháp sư các anh có cách để ngăn những tình cảm không mong muốn. Còn những người như Charlotte, như Henry, nếu họ biết con người tôi trưng ra cho họ thấy đều là đồ giả, nếu họ hiểu rõ lòng tôi… họ sẽ quan tâm tới tôi.” “Và rồi họ sẽ chết,” Magnus nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play