Cánh cửa ngồi nhà lớn mở ra; cô gái đó bước vào trong và khuất bóng. Xe đã lọc xọc đi sang bên hông nhà, vào nhà để xe rồi thì Will mới loạng choạng đứng dậy. Da anh xám xịt như da người ốm, giống màu tro lửa đã tàn.

“Cecily,” anh nhắc lại. Giọng điệu anh chấp chứa nỗi bang khuâng và hoảng hốt. “Cecily là ai?” Tessa lục tục đúng dậy, phủi cỏ và quả kê bám vào váy. “Will…”

Jem đã tới bên Will, tay đập lên vai bạn. “Will, bồ phải nói với chúng tôi. Trông bồ như vừa thấy ma ấy.” Will hít một hơi dài. “Cecily…”

“Đúng, anh nói rồi,” Tessa nói. Cô nghe có sự bực dọc trong giọng mình, và gắng sao cho dịu dàng hơn. Nói bằng giọng đó với một người rõ ràng đang quẫn trí là không phải, kể cả nếu anh ta cứ một mực nhìn vào thinh không và chốc chốc lại thì thào “Cecily” Nhưng Will như chẳng nghe thấy cô. “Em gái tôi,” anh nói. “Cecily, con bé… ôi Chúa ơi, hồi tôi đi, con bé mới lên chín.”

“Em gái bồ,” Jem nói , và Tessa thấy nút thắt trong tim cô như được tháo lỏng và thầm nguyền rủa mình. Chuyện Cecily là em gái Will hay là người anh yêu thì có quan trọng gì? Chẳng liên quan gì tới cô hết. Will cứ thế cắm cúi đi xuống đồi mà chẳng thèm nhìn đường, đờ đẫn đạp qua những bụi thạch nham hay kim tước. Sau một lát, Jem đuổi theo, tóm tay áo bạn. “Will, đừng…”

Will cố rút tay ra. “Nếu Cecily ở đây, vậy những người khác – gia đình tôi - cũng phải ở đây.” Tessa vội đuổi theo, nhăn mặt vì suýt trật mắt cá do giẫm phải một khối đá bỗng dung rời ra. “Nhưng em không hiểu thế nào mà gia đình anh lại ở đây, Will. Đây là nhà của Mortmain. Starkweather đã nói vậy. Giấy tờ cũng ghi thế…”

“Anh biết,” Will gần như gắt lên.. “Chắc Cecily tới đây thăm ai đó…”

Will ngờ vực nhìn cô. “Đích thân tới thăm ai đó, ở giữa Yorkshine sao? Và đó là xe ngựa nhà anh. Anh nhận ra mà. Trong nhà để xe không còn xe nào khác nữa. Không, gia đình anh phải sống ở đây. Họ bị kéo vào cái chuyện chết tiệt này và anh… anh phải cảnh báo họ.” Anh bắt đầu tiếp tục rảo bước xuống đồi. “Will!” Jem hét gọi và đuổi theo, tóm lấy lưng áo bạn. Will quay phắt lại và đẩy Jem, nhưng không mạnh lắm; Tessa nghe thấy Jem nói gì đó rằng Will đã kiềm chế được bao nhiêu năm nay và đừng để công sức đổ xuống sông xuống bể, rồi sau đó cô chẳng còn nghe rõ nữa – Will chửi thề, Jem kéo anh lại, Will trượt chân trên nền đất ướt, rồi cả hai lăn cù đèo tới khi đụng một tảng đá lớn, Jem nhìn Will dưới đất, khủyu tay chặn lên họng chàng trai kia.

“Buông tôi ra.” Will đẩy. “Bồ không hiểu đâu. Gia đình bồ chết cả rồi…” “Will.” Jem tóm lấy vạt áo trước của bạn mà lắc. “Tôi hiểu chứ. Và trừ khi bồ muốn gia đình bồ cũng chết, bồ phải nghe tôi.”

Will im hẳn. Rồi nghẹn ngào anh nói, “James, bồ không thể nào… tôi sẽ không bao giờ…” “Nhìn đi.” Jem giơ tay không nắm áo Will và chỉ. “Đi. Nhìn đi.”

Tessa nhìn theo hướng anh chỉ - và thấy cơ thể như cứng lại. Họ đã xuống được gần nửa đồi và ở đó, ngay phía đối diện, như người lính gác trên đỉnh đồi, là một người máy. Cô biết ngay nó là gì, dù nó không hề giống đám người máy Mortmain đã sai tới tấn công Học Viện. Những con kia một số rất giống người. Con này cao, một sinh vật thon dài, với chân sau dài, bộ ngực bằng kim loại và tay như lưỡi cưa. Nó cực kì im lặng, không nhúc nhích, nhưng từ sự im lặng bất động của nó tỏa ra mùi nguy hiểm. Tessa chẳng biết có phải nó đang theo dõi họ không. Nó dường như đang quay về phía họ, nhưng dù nó có đầu, nhưng cái đầu đó lại chẳng có đường nét lại chẳng có gì ngoại trừ cái miệng há ra, bên trong lóe lên ánh sáng của hàm răng kim loại. Có vẻ nó không có mắt.

Tessa ngăn tiếng hét chợt bộc phát. Đó là người máy. Cô từng đối mặt với chúng rồi. Cô không được hét. Will, chống khuỷu tay, trân trối nhìn. “Lạy Thiên Thần…” “Tôi chắc chắn thứ đó bám theo chúng ta,” Jem vội nói. “Lúc nãy trong xe ngựa, tôi đã thoáng thấy ánh kim loại lóe lên rồi, nhưng không chắc. Giờ thì tôi chắc chắn. Nếu cậu định lao xuống đồi, bồ sẽ mang cái thứ đó tới tận cửa nhà mình.”

“Tôi hiểu,” Will nói. Giọng anh không còn chút trào phúng nào nữa. “Tôi sẽ không lại gần nhà đâu. Ðể tôi dậy nào.” Jem lưỡng lự.

“Tôi thề có Raziel,” Will nghiến răng nói. “Giờ để tôi dậy.” Jem lăn qua bên và ngồi quỳ; Will bật dậy, đẩy Jem ra, và không nhìn Tessa lấy một cái, anh bắt đầu lao đi – không phải theo hướng ngôi nhà mà ngược lại, về phía tạo vật cơ khí trên triền đồi. Jem loạng choạng một lúc, há miệng chửi thề rồi vội vàng co giò đuổi theo.

“Jem!” Tessa hét. Nhưng anh đang mải đuổi theo Will, cách cô một quãng quá xa và hầu như chẳng nghe được tiếng cô nữa. Người máy đã biến đâu mất. Tessa nói một từ không hợp với một quý cô chút nào, rồi túm váy đuổi theo. Chạy trên ngọn đồi ướt nhẹp của Yorkshine khi mặc bộ váy nặng trịch thật chẳng dễ dàng gì, và mấy bụi gai liên tục cào xước da cô theo bước cô chạy. Vì từng được mặc đồ tập nên Tessa có kiến giải mới về việc vì sao cánh nam giới có thể di chuyển một cách nhanh nhẹn, lẹ làng và bứt tốc tốt như vậy. Vải váy cô phải nặng cả tấn, gót giày cứ liên tục vấp phải đá, còn áo nịt ngực khiến cô hít thở không thông.

Tới đỉnh đồi, Tessa chỉ kịp thấy Jem, cách cô một quãng khá xa, lẩn vào trong một tràng rừng tối tăm. Cô bối rối nhìn quanh nhưng chẳng thấy đường hay xe ngựa của Starkweather. Tim đập thình thịch, cô vội đuổi theo. Tràng rừng trải khá dài rộng dọc theo triền đồi. Giây phút Tessa chui vào giữa đám cây cối, ánh sáng liền biến mất – những cành to đan xen trên cao đã che khuất mặt trời. Cảm giác mình như Bạch Tuyết tháo chạy trong rừng, cô vô vọng nhìn quanh cố tìm manh mối xem hai chàng trai kia đã biến đi đâu mất – cành gãy lá nát gì đó chẳng hạn – và thoáng thấy ánh kim loại lóe lên từ khoảng hở giữa hai cái cây lao ra vồ lấy cô.

Cô hét, nhảy tránh sang bên và chẳng may giẫm phải váy. Cô ngã ngửa, ngã huỵch xuống nền rừng lầy lội sình bùn. Sinh vật đâm cánh tay dài trông như chân côn trùng về phía Tessa. Cô lăn sang bên và cánh tay kim loại xà vào khoảng đất ngay bên cạnh. Có một cành cây gãy nằm gần đó; cô nắm chặt lấy, giơ lên đúng lúc cánh tay kia của nó vung tới. Cô đưa cành cây chắn giữa, tập trung nhớ lại các bài tập đỡ và chặn đòn Gabriel đã dạy. Nhưng cành cây cũng chỉ là cành cây. Cánh tay kim loại của người máy xẻ ngọt nó ra làm đôi, và tiếp đó, “bàn tay” với không biết bao nhiêu móng vuốt sắc lẹm nhắm thẳng tới cổ cô. Nhưng trước khi nó kịp chạm vào cô, Tessa đã cảm thấy được nhịp vỗ cánh nơi hõm cổ, Thiên sứ của cô. Cô nằm im re khi sinh vật kia rụt tay lại, những ngón tay của nó đang nhễu ra thứu chất lỏng đen sì. Một lát sau nó the thé rít lên và đổ sụp xuống, thứ chất lỏng đen them ồ ồ chảy ra từ vết chém ngang ngực nó.

Tessa ngồi dậy và chăm chăm nhìn. Will đứng đó tay cầm kiếm, chuôi kiếm dính vệt đen. Mũ của anh đã bay đâu mất, mái tóc đen dày rối bời dính cả lá cây và lá cỏ. Jem đứng cạnh, với viên đá phù thủy tỏa ánh sáng rực rỡ qua kẽ tay. Trong lúc Tessa quan sát, Will lại chém, gần như chặt người máy thành hai nửa. Nó nằm rúm ró trên mặt đất bùn lầy. Bên trong cơ thể nó là một đống hổ lốn xấu xí , kinh dị của đủ thứ ống và dây nhợ lằng nhằng trông như lòng phèo.

Jem ngước lên. Ánh mắt anh bắt gặp ánh mắt Tessa. Mắt anh mang màu bàng bạc như gương. Will, dù đã cứu Tessa, có vẻ chẳng hề để ý đến sự hiện diện của cô; anh co cảng đá mạnh vào tạo vật kim loại kia. m thanh nghe thật inh tai. “Nói xem nào,” anh nghiến răng nói. “Mi làm gì ở đây? Sao mi đuổi theo bọn ta?”

Cái miệng là một đường như bị dao cạo xé liền mở ra. Giọng nó nghe ù ù và ken két như máy móc bị trục trặc. “Ta…gửi… lời… cảnh cáo …từ Ông Chủ.” “Cảnh cáo ai? Cái gia đình sống trong trang viên đó sao? Nói!” Will như định sắp đá sinh vật đó thèm phát nữa; Jem đặt tay lên vai anh.

“Nó không biết đau đâu, Will,” anh khẽ nói. “Và nó nói có thông điệp. Để nó chuyển lời hết đi.” “Lời cảnh báo… cho mi. Will Herondale… và cho toàn thể Nephilim…” Giọng đứt quãng của sinh vật rống lên, “Ông Chủ nói… bọn mi phải ngưng điều tra. Quá khứ… là quá khứ. Hãy để chuyện của Mortmain ngủ yên, hoặc gia đình mi sẽ phải hứng chịu hậu quả. Đừng nghĩ tới chuyện tiếp cận hay cảnh báo họ. Nếu mi dám, gia đình mi sẽ chết.”

Jem đang nhìn Will; mặt mày Will vẫn xám ngoét như tro, nhưng má đỏ bừng vì thịnh nộ. “Sao Mortmain mang gia đình ta tới đây? Ông ta đe dọa họ? Ông ta đã làm gì?” Sinh vật kêu ù ù và lạch xạch, rồi nhắc lại. “Ta… gửi… lời …cảnh… cáo… từ…”

Will gầm gừ như thú và chém xuống. Tessa nhớ tới Jessamine lúc ở công viên Hyde đã chém nát bấy con yêu kia bằng cây dù xinh xắn. Nhưng xác người máy này có dung từ nát bấy vẫn là nhẹ; Jem vội ôm ghì lấy Will và lôi ra mới dừng anh lại được. “Will,” Jem nói. “Will, đủ rồi.” Anh ngước lên và hai người còn lại nhìn theo. Ở đằng xa, phía bên kia tràng cây, họ thấy những bóng hình đang di chuyển, những người máy khác giống con này. “Chúng ta phải đi,” Jem nói. “Nếu chúng ta muốn lôi chúng tránh xa gia đình bồ, chúng ta phải đi.”

Will lưỡng lự. “Will, bồ biết mình không thể tiếp cận họ,” Jem buồn bã nói. “Luật yêu cầu như vậy. Nếu chúng ta mang theo nguy hiểm tới cho họ, Clave cũng chẳng buồn động chân động tay giúp họ. Họ không còn là Thợ Săn Bóng Tối nữa, Will.”

Will từ từ buông tay. Anh đứng đó, với một tay của Jem vẫn ôm ghì vai anh, nhìn đống phế liệu dưới chân. Chất lỏng đen sì nhỏ xuống từ thanh kiếm cầm hờ hững trong tay, và nhuộm đen thảm cỏ bên đưới. Tessa thở dài. Tới lúc này cô mới nhận ra mình đã nín thở nãy giờ. Hẳn Will đã nghe thấy vì anh ngẩng đầu nhìn cô. Ánh mắt ấy mang theo một nỗi niềm khiến cô phải quay đi. Nỗi đau đớn quá trần trụi ấy không điều cô nên thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play