Thật không ngờ là sáng hôm sau trời đẹp và xanh, và đó là liều thuốc tốt cho cái đầu đau nhức và cơ thể kiệt sức của Tessa. Sau khi lôi mình rời khỏi giường, nơi cô dành hết đêm lăn lộn và trở mình, cô tự mặc đồ vì thật không chịu nổi cảnh để một trong những bà lão thong manh kia giúp mình. Lúc đóng cúc áo khoác, cô thoáng nhìn mình trong chiếc gương cũ. Dưới mắt cô có hai quần thâm sẫm như được tô vào.

Will và Jem đã tụ tập ở phòng khách ngày để ăn bữa sáng, là bánh mì nướng quá lửa, trà nhạt thếch, mứt và không có bơ. Khi Tessa xuống đó, Jem đã ăn xong, còn Will đang bận cắt bánh mì của mình thành sợi mỏng và tạo thành một chữ tượng hình có ý nghĩa khiếm nhã. “Cái đó là sao?” Jem tò mò hỏi. “Trông khá giống…” Anh ngước lên, thấy Tessa và mỉm cười, ngừng hỏi. “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Cô ngồi đối diện Will; anh ngước lên nhìn cô một lần khi cô ngồi xuống, nhưng trong đó không có gì cho thấy anh nhớ chuyện giữa họ đêm qua. Jem lo lắng nhìn cô. “Tessa, em thấy sao rồi? Sau chuyện đêm qua…” Anh lại ngừng, lên giọng. “Chào ông, ông Starkweather,” anh vội nói và tì mạnh vào vai Will khiến anh chàng làm rơi dĩa và những sợi bánh mì rơi hết xuống đĩa.

Lão Starkweather vào phòng, vẫn mặc cái áo choàng đen đêm trước, và hằn học nhìn anh. “Xe ngựa đang đợi tụi bay dưới sân,” lão nói và còn cục cằn hơn bao giờ hết. “Tụi bay đi nhanh nhanh chóng chóng rồi trả xe về trước giờ ăn tối; đêm nay ta cần xe. Ta đã bảo Gottshall đưa thẳng tụi bay tới ga để lên tàu về Luân Đôn, không cần lảng vảng ở đây thêm nữa. Ta tin tụi bay đã có mọi thông tin cần thiết.” Đó không phải câu hỏi. Jem gật đầu. “Cám ơn ông. Ông thật tử tế.”

Đôi mắt Starkweather nhìn Tessa một lần cuối trước khi lão quay người rời phòng, áo choàng phấp phới đằng sau. Tessa tự nhiên nghĩ tới một con chim săn mồi đen đúa cỡ bự - có lẽ là một con kền kền. Cô nghĩ tới những cái tủ chứa đầy “chiến lợi phẩm” và rùng mình. “Ăn nhanh lên, Tessa, trước khi ông ta đổi ý không cho chúng ta mượn xe ngựa nữa,” Will khuyên cô, nhưng Tessa lắc đầu.

“Em không đói.” “Chí ít cũng phải uống trà chứ.” Will rót cho cô một tách, cho thêm sữa và đường; trà quá ngọt so với khẩu vị của Tessa, nhưng hiếm khi Will có vẻ tử tế ân cần như vậy – kể cả là để giúp cô ăn cho nhanh – nên cô uống cạn, rồi gặm vài miếng bành mì. Hai chàng trai đi lấy áo khoác và hành lý; cô đã mặc sẵn áo choàng, đội mũ và đeo găng tay, rồi họ nhanh chóng bước ra thềm Học Viện York, chớp mắt trước ánh nắng nhàn nhạt.

Starkweather đã giữ lời. Xe ngựa của lão ở đây đợi họ, bốn chữ C của Clave sơn trên cửa. Người xà ích già có bộ râu quai nón và mái tóc trắng đã ngồi trên ghế khiển ngựa và phì phèo điếu xì gà; ông ta ném điếu thuốc sang bên khi thấy ba người họ, rồi ngồi lún sâu trên ghế, đôi mắt đen lăm lăm nhìn từ dưới mí mắt húp sụp. “Chết tiệt, lại là Cụ Thủy thủ,” Will nói, nhưng anh có vẻ thích thú. Anh nhảy lên xe ngựa và kéo Tessa vào cùng, Jem lên cuối, đóng cửa lại rồi nhoài đầu ra ngoài cửa sổ bảo người xà ích đánh xe đi. Tessa, yên vị bên cạnh Will trên băng ghế hẹp, cảm nhận vai mình sượt qua vai anh; anh đột ngột sững lại nên cô vội dịch người đi, cắn môi. Anh tỏ như chuyện đêm qua chưa hề xảy ra và anh tiếp tục xử sự như cô là độc dược.

Xe ngựa nảy lên một cái suýt làm Tessa ngã vào Will lần nữa và lao đi, nhưng cô đã dựa sát vào cửa sổ và giữ yên tư thế. Ba người họ im lặng khi xe ngựa đi qua con phố Starkweatheronegate chật hẹp được rải sỏi, qua tấm biển quảng cáo to tướng của lữ quán Cựu Tinh. Cả Jem lẫn Will đều im lặng, Will tươi tỉnh lại chỉ để chơi ác kể cho cô nghe họ đang đi qua phần tường thành cũ từng là nơi cắm cọc đầu kẻ phản bội. Tessa nhăn nhó nhưng không đáp. Khi họ vượt qua tường thành, thành phố nhanh chóng nhường chỗ cho nông thôn. Quang cảnh không bình yên và tươi tốt, mà khắc nghiệt và hoang hóa. Những ngọn đồi xanh điểm xuyết những bụi kim tước xám xịt mọc chen trên đám đá đen. Những hang tường đá dài không trát vữa, được dùng để quây cừu, chạy dích dắc giữa dải màu xanh; đây đó thấp thoáng những túp lều cô độc. Bầu trời dường như xanh bất tận, lãng đãng những đám mây xám trắng.

Tessa không biết họ đã đi bao lâu khi thấy những ống khói bằng đá của trang viên lớn thấp thoáng đằng xa. Jem thò đầu ra ngoài cửa sổ lần nữa và gọi người xà ích; xe lọc cọc dừng lại. “Nhưng chúng ta chưa tới nơi,” Tessa bối rối. “Nếu trang viên Ravenscar...”

“Nghĩ kĩ đi; chúng ta đâu thể đi xe tới tận cửa được, Tessas.” Will nói khi Jem nhảy xuống khỏi xe ngựa và đưa tay giúp Tessa xuống. Đôi giày của cô giẫm lên mặt đất lầy lội; Will nhẹ nhàng tiếp đất bên cạnh cô. “Chúng ta cần đi xem nơi đó. Dùng thiết bị của Henry xem có quỷ hiện diện không. Và đảm bảo rằng chúng ta không đi thẳng vào bẫy.” “Thiết bị của Henry có làm việc thật không?” Tessa nâng váy để không bị dính bùn khi cả ba bắt đầu đi bộ dọc con đường. Ngoái lại, cô thấy ông xà ích rõ ràng đã ngủ, ngả người ra sau với cái mũ kéo xuống mặt. Xung quanh họ, vùng quê này như một bức tranh với sắc xám và xanh – những ngọn đồi lởm chởm, lổn nhổn những phiến đá sét xám xịt, những bãi cỏ bị cừu gặm trơ cả đất, và đây đó là những cành khô thân cây mục. Đây là một khung cảnh đẹp theo cách hoang phế , nhưng Tessa rùng mình khi nghĩ tới chuyện sống tại cái nơi tách biệt thế giới như thế này.

Thấy cô rùng mình, Jem liền nhếch mép cười. “Đúng là quý cô thành thị có khác.” Tessa cười. “Em đang nghĩ tới việc lớn lên ở cái nơi đồng không mông quạnh, xa cách con người thế này thật kỳ lạ.”

“Nơi anh lớn lên cũng không khắc đây là bao,” Will đột ngột lên tiếng, khiến hai người còn lại giật mình. “Nó không quá đơn độc đâu. Đảm bảo với em là dân vùng quê hiếu khách lắm. Chỉ là nhà cửa ở đó cách xa nhau hơn ở Luân Đôn thôi. Một khi tới nhà ai, họ thường ở đó chơi rất lâu. Sau cùng, sao phải đi khi chỉ ở lại nhà người ta có một hai tôi? Nhà anh thường tiếp đón những vị khách tới ở lại hang tuần liền.” Tessa lẳng lặng quan sát Will. Hiếm có khi anh nhắc về thời thơ ấu nên đôi lúc cô nghĩ anh là một người không có quá khứ. Jem cũng như vậy, nhưng anh tỉnh táo lại trước.

“Tôi đồng quan điểm với Tessa. Trước giờ tôi luôn sống trong thành phố. Tôi không biết sao tôi có thể ngủ hàng đêm khi mà không biết quanh tôi đang có hang nghìn linh hồn đang ngủ và mơ.” “Còn người ngợm thì bẩn thỉu, còn mọi người thở vào cổ nhau,” Will phản đối. “Khi lần đầu tới Luân Đôn, tôi nhanh chóng chán việc bị nhiều người bao quanh đến độ tôi thấy khó mà ngăn được ý muốn tóm cổ một kẻ xui xẻo nào đó ngang qua rồi đấm đá hắn một trận.”

“Có người sẽ nói anh vẫn gặp vấn đề đó,” Tessa nói, nhưng Will chỉ cười – một âm thanh vui vẻ bất ngờ - rồi ngừng lại, nhìn thẳng về phía trang viên Ravenscar. Jem huýt gió khi Tessa nhận ra vì sao lúc trước cô chỉ thấy được có đỉnh ống khói. Trang viên được xây ở vùng trũng giữa ba ngọn đồi; các sườn đồi từ chân nhà dốc ngược lên, bao vây lấy nó như thế nó đang nằm trong lòng một bàn tay. Tessa, Jem và Will đang đứng bên rìa một ngọn đồi và nhìn xuống. Tòa nhà bề thế, là một kiến trúc bằng đá xám khiến người ta có cảm giác nó đã đứng đó hàng thế kỉ. Một lối đi rộng rãi lượn vòng dẫn tới cửa trước rộng rãi. Nơi này không có chút dấu vết của sự hoang phế - không có cỏ mọc trên lối đi hay đường mòn dẫn tới tòa nhà đá, và cửa sổ không thiếu lấy một mảnh kính nào.

“Có người sống ở đây,” Jem nói đúng điều Tessa đang nghĩ. Anh bắt đầu đi xuống đồi. Cỏ ở đây mọc cao hơn, tới gần thắt lưng. “Có lẽ nếu…” Anh ngừng lại khi nghe tiếng bánh xe lộc cộc vang tới; Tessa thoáng nghĩ lão xà ích đang đánh xe tới, nhưng không phải, đây là một cỗ xe ngựa khác hẳn: một cỗ xe trông vững chãi đi vào cổng và bắt đầu lăn bánh về phía trang viên. Jem ngay lập tức thụp xuống bãi cỏ , với Will và Tessa ngồi xuống ngay cạnh. Họ cùng quan sát cỗ xe dừng lại trước trang viên, người xà ích nhảy xuống mở cửa xe.

Một cô gái trẻ bước ra, Tessa đoán chắc tầm mười bốn mười lăm tuổi – chưa tới tuổi được vấn tóc cao, vì gió thổi khiến tóc cô gái bay lên như rèm lụa đen huyền. Cô ấy mặc váy xanh lam, đơn giản nhưng hợp mốt. Cô gật đầu với người xà ích rồi bắt đầu bước lên bậc thềm và dừng lại – dừng lại nhìn về nơi Jem, Will, Tessa đang lúi húi trốn như thể đã thấy họ, dù Tessa chắc chắn họ đã được cỏ che giấu. Khoảng cách quá xa nên Tessa không thấy rõ nét mặt cô gái – chỉ là gương mặt trái xoan xanh xao cùng mái tóc đen. Cô đang định hỏi Jem có mang ống nhòm đi không thì Will phát ra một âm thanh – một âm thanh cô chưa từng được nghe thấy từ bất kì ai, một tiếng thở ồ ồ nghe rợn óc, như thể anh lãnh một cú đấm mạnh khiến anh bật sạch hơi khỏi phổi.

Nhưng cô nhanh chóng nhận ra đó không phải tiếng thở. Đó là một từ; không phải một từ, mà là một cái tên; và không chỉ có một cái tên nào đo, mà là cái tên cô từng nghe có lần anh nhắc tới. “Cecily.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play