Cuối cùng họ lẳng lặng chôn đống phế liệu dưới lớp đất mềm để che đậy dấu vết. Tessa cũng cố giúp nhưng không được nhiều nhặn vì cái váy khiến cô khó lòng xoay trở. Cuối cùng tay cô đen sì đất bẩn và bùn như tay Will và Jem. Không ai nói năng gì; họ làm việc trong bầu không khí im phăng phắc quái dị. Xong việc, Will dẫn đường rời khỏi tràng cây, dưới ánh sáng đèn phủ thủy của Jem. Họ rời rừng ra gần đường cái, nơi người xà ích nhà Starkweather đang đợi. Gottshall vẫn đang gà gật trên ghế xà ích như thể họ rời xe chưa được bao lâu.

Nếu vẻ ngoài của họ - bẩn thỉu, bê tha, tóc bám đầy lá – khiến ông không khỏi ngạc nhiên, ông ta cũng không biểu lộ, và cũng chẳng thèm hỏi xem họ điều tra ra chuyện gì hữu ích không. Ông ta lầm bầm chào và đợi họ lên xe rồi tặc tặc lưỡi ra hiệu cho ngựa quay đầu và bắt đầu cuộc hành chình dài trở về York. Rèm trong xe được kéo sang bên; bầu trời nặng nề với những đám mây đen, sầm sập nơi chân trời. “Trời sắp mưa,” Jem nói và vuốt những ngọn tóc bạc ướt mồ hôi khỏi mắt.

Will không nói gì. Anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Mắt anh có màu biển Bắc* vào ban đêm.

(*) Biển Bắc là một vùng biển nằm phía bắc Đại Tây Dương, giáp Na Uy và Đan Mạch ở phía đông; Scotland và anh ở phía tây; Đức, Hà Lan, Bỉ và Pháp ở phía nam.

“Cecily,” Tessa dịu dàng hơn rất nhiều so với cách nói chuyện của cô và Will dạo này. Anh trông khổ sở quá – trông trống trải và hoang phế như những vùng truông họ đã đi qua “Em gái anh… rất giống anh.” Wil vẫn im lặng. Tessa, ngồi Jem trên băng ghế cứng, hơi rùng mình. Váy cô vốn đã ấm hơi ẩm đất rừng và đám cây ướt, còn trong xe thì lạnh. Jem cúi xuống cầm lên một tấm chăn hơi sờn, và quàng qua hai người họ Tessa cảm nhận dược hơi ấm từ Jem như thể anh đang phát sốt, và cô phải cố gắng lắm mới không nhích tới gần hơn đẻ được sưởi ấm.

“Anh lạnh không, Will?” Cô hỏi nhưng anh chỉ lắc đầu, mắt vẫn nhìn xa xăm về cảnh sắc đồng quê họ đi qua. Cô nhìn Jem cầu cứu. Jem nói, rõ ràng và thẳng thắn. “Will,” anh nói. “Tôi tưởng… tôi tưởng em gái bồ dã chết.”

Will thôi nhìn ra cửa sổ và nhìn cả hai. Khi anh mỉm cười, nụ cười thật kinh khủng. “Tôi nói một người chị em của tôi đã chết.” Và anh chỉ nói có vậy. Suốt đoạn đường còn lại về thành phố York, cả ba đều không nói không rằng.

Sau một đêm ít ngủ, Tessa ngủ gật ngủ gà cả chục giấc trước khi tới được ga York. Trong màn sương mù, cô xuống xe và đi theo những người khác tới ga đón tàu đi Luân Đôn; họ tới trễ nên suýt không bắt kịp chuyến, và Jem phải giữ cửa cho cô và Will khi cả hai nhảy vội lên những bậc để vào toa. Sau này Tessa chỉ nhớ vẻ mặt Jem khi anh đầu không đội mũ mão, đứng réo gọi cả hai, và cô nhớ đã nhìn ra ngoài của sổ của đoàn tàu chuyển bánh, thấy Gottshall đứng ở sân ga nhìn theo với đôi mắt đen lo lắng, mũ kéo xuống thấp. Mọi điều khác đều mờ nhạt. Lần này khi tàu xình xịch đi qua vùng đồng quê càng lúc càng tối bóng mây, họ không trò chuyện, mà chỉ im lặng. Tessa tì cằm lên lòng bàn tay, dựa đầu vào kính cửa. Những ngọn đồi xanh cùng những thị trấn và các ngôi làng nhỏ lướt ngang qua cửa sổ, mỗi địa phương đều có một ga xép, tên bằng chữ vàng nổi bật trên nền đỏ. Những ngọn tháp nhà thờ nhô lên nơi đằng xa; những thành phố xuất hiện rồi biến mất, và Tessa ý thức được Jem đang thì thầm với Will, bằng tiếng Latinh, hình như là – “Me specta, me specta*,” nhưng Will không đáp. Sau đó cô thấy Jem rời toa, và cô nhìn Will qua khoảng không gian tù mù giữa họ. Mặt trời bắt đầu lặn, và nó tô thêm sắc hồng ửng lên da anh, che đi nét thất thần trong đôi mắt kia.

(*) Nhìn tôi, nhìn tôi đi “Will,” cô ngái ngủ khẽ gọi. “Tối qua…” Anh đối xử tốt với em, cô định nói. Cám ơn anh.

Cái lườm của anh như đâm xuyên qua cô. “Không có tối qua nào hết,” anh nghiến răng nghiến lợi nói. Nghe tới đó, cô ngồi thẳng, gần như tỉnh hẳn. “Ồ, thật sao? Vậy là chiều nhảy cóc sang sáng luôn được hả? Lạ là không ai để ý. Em nên nghĩ đó là một điều màu nhiệm, một ngày không có đêm…”

“Đừng khiêu khích anh, Tessa.” Tay Will nắm chặt lấy đầu gối, móng tay cáu bẩn bấu chặt lấy vải quần. “Em gái anh còn sống.” cô nói, biết thừa mình đang khiêu khích anh. “Anh không vui sao?”

Anh tái mặt. “Tessa…” anh mở miệng và nhoài đến như định làm gì đó cô không rõ – đấm tan cửa sổ, lay vai cô, hoặc ôm cô như thể không bao giờ buông ra. Không phải ở bên anh luôn khiến cô bối rối sao? Rồi cửa toa mở và Jem bước vào, cầm theo một cái khăn ướt. Anh nhìn từ Will sang Tessa rồi nhướng đôi lông mày bạc. “Kỳ diệu chưa,” anh nói. “Em cạy được miệng cậu ấy kìa.”

“Chỉ để mắng em thôi,” Tessa nói. “Chẳng phải kỳ diệu bình diệu gì đâu.” Will lại nhìn ra cửa sổ, mặc kệ hai người còn lại trò chuyện.

“Thế là tốt lắm rồi,” Jem nói và ngồi xuống bên cô. “Đây. Đưa tay cho anh.” Ngạc nhiên, Tessa chìa tay ra cho Jem – và giật nẩy mình. Tay cô cáu bẩn, móng sứt mẻ và cáu bẩn vì cô cào đất Yorkshire. Trên mấu tay cô còn có vết xước chảy máu, dù cô không hề hay biết gì.

Đây không phải bàn tay của một quý cô. Cô nghĩ tới bộ móng hồng hào và sạch sẽ của Jessamine. “Jessie hẳn sẽ hoảng lắm,” cô làu bàu. “Cô ấy sẽ bảo em có bàn tay người giúp việc.” “Và vì Chúa, nghề đó có gì không cao quý chứ?” Jem nói trong lúc nhẹ nhàng lau đất khỏi những vết xước. “Anh thấy em đuổi theo bọn anh và người máy đó. Nếu Jessamine không biết người ngợm dính máu và đất là vinh quang, con bé sẽ chẳng bao giờ biết được.”

Khăn ẩm khiến tay cô dễ chịu. Cô ngước nhìn Jem đang chuyên chú với công việc của mình, lông mi bàng bạc rủ xuống. “Cám ơn anh,” cô nói. “Em chẳng giúp được gì, và có lẽ còn cản chân các anh, nhưng em vẫn muốn cám ơn anh.” Anh mỉm cười đúng lúc mặt trời ló rạng sau những đám mây. “Không phải bọn anh huấn luyện em vì lẽ đó sao?”

Cô hạ giọng. “Anh nghĩ tiếp theo đây sẽ có chuyện gì? Vì sao gia đình Will lại sống ở nhà cũ của Mortmain?” Jem liếc nhìn Will vẫn đau đáu nhìn ra ngoài cửa sổ. Họ đã vào địa phận Luân Đôn, và những tòa nhà xám xịt bắt đầu mọc lên hai bên đường ray. Ánh mắt Jem và Will mệt mỏi, chất chứa yêu thương, ánh mắt mà người trong một nhà sẽ dành cho nhau, và Tessa nhận ra rằng dù cô có lần tưởng tượng họ là anh em, nhưng cô luôn nghĩ Will là anh, là người đứng ra chăm lo bao bọc cho người em Jem; có điều thực tế lại phức tạp hơn tưởng tượng nhiều. “Anh chịu,” anh nói, “nhưng anh nghĩ Mortmain đang chơi một trò dài hơi. Không hiểu sao ông ta biết rõ cuộc điều tra của chúng ta sẽ dẫn tới đâu và ông ta sắp xếp chuyện này – cuộc gặp gỡ - khiến chúng ta bối rối quay cuồng. Ông ta muốn nhắc chúng ta nhớ ai là người nắm quyền.”

Tessa rùng mình. “Em không biết ông ta muốn gì từ em, Jem ạ,” cô khẽ nói. “ Khi ông ta nói rằng ông ta tạo ra em, em có cảm giác ông ta ám chỉ rằng nếu muốn, ông ta có thể xóa sổ em dễ như trở bàn tay.” Cánh tay ấm áp của Jem chạm vào cô. “Không ai có thể xóa sổ em hết,” anh vẫn nói dịu dàng như cũ. “Và Mortmain đánh giá thấp em. Anh thấy em dùng cành cây để chống cự người máy kia thế nào…”

“Nhưng không đủ. Nếu không nhờ thiên sứ của em…” Tessa chạm vào mặt dây chuyền. “Người máy chạm vào nó và rụt lại. Đó là bí ẩn em không hiểu nổi. Trước đây nó từng bảo vệ em, và lần này cũng vậy, nhưng những lúc khác nó lại ngủ yên. Nó cũng bí ẩn hệt như quyền năng của em.” “Và may mắn là, em không cần phải Biến Hình thành Starkweather, Ông ta khá vui vẻ đưa chúng ta hồ sơ về vợ chồng Shade.”

“Tạ ơn thánh thần,” Tessa nói. “Em không ngờ đâu nhé. Ông ta có vẻ là người cay độc, khó chịu. Nhưng nếu cần…” Cô rút một thứ khỏi túi và giơ lên. Nó lấp lánh trong toa tàu tù mù. “Một chiếc cúc áo,” cô tự hào. “Nó rơi khỏi tay áo ông ta sáng nay, thế là em nhặt luôn.” Jem mỉm cười. “Rất thông minh, Tessa. Tụi anh rất vui khi có em theo cùng.”

Anh ngừng lại và ho hắng, Tessa hoảng hốt nhìn anh và kể cả Will cũng hồi tỉnh khỏi trạng thái im như thóc, nheo mắt quan sát Jem. Jem lại ho, tay áp lên miệng, nhưng khi anh bỏ ra, trên đó không có máu. Tessa thấy vai Will buông lỏng. “Chỉ là trong cổ họng anh có đất thôi,” Jem trấn an. Anh trông không ốm mà chỉ mệt, nhưng có điều vẻ kiệt sức lại làm nét đẹp mong manh của anh thêm đẹp. Vẻ đẹp của anh không rực rỡ như Will hừng hực sức sống, mà tự nó chứa đựng một sự hoàn hảo không thể diễn tả bằng lời, như vẻ đẹp của tuyết rơi giữa nền trời xám bạc.

“À nhẫn của anh!” Cô đột ngột kêu lên khi nhớ ra vẫn đeo nó. Cô nhét chiếc cúc vào túi, rồi tháo chiếc nhẫn CarStairs trên tay. “Lúc trước em đã định trả anh rồi,” cô nói và đặt nó vào lòng bàn tay anh. “Em quên mất...” Anh nắm tay cô. Dù cô nghĩ anh như tuyết rơi dưới bầu trời xám, tay anh lại rất ấm áp. “Không sao,” anh khẽ nói. “Anh thích thấy em đeo nó.”

Má Tessa đỏ bừng. Trước khi cô kịp trả lời, tiếng tàu hú vang lên. Có vài tiếng la rằng họ đã vào ga Kings Cross. Tàu chạy chậm dần khi sân ga xuất hiện trước tầm mắt họ. Những âm thanh náo động trong nhà ga vang lên nhức tai nhức óc, cùng với tiếng phanh tàu. Jem nói gì đó, nhưng bị sự ồn ào át mất; hình như anh vừa dặn dò gì, nhưng Will đã đứng dậy mở chốt cửa toa. Anh mở cửa và nhảy xuống sân. Tessa nghĩ nếu không phải Thợ Săn Bóng Tối, hẳn anh đã ngã một cú đau điếng, nhưng vì là Nephilim, anh tiếp đất nhẹ nhàng và bắt đầu chạy lách qua đám cửu vạn, hành khách cùng đám khách du lịch từ miền bắc tới nhân dịp cuối tuần với đủ thử hòm xiểng lỉnh kỉnh và dắt theo đám chó săn, mấy cậu bé bán báo, lũ móc túi, người bán hàng rong và đủ loại người khác di chuyển trong nhà ga rộng lớn. Jem đứng lên, tay đưa ra cửa – nhưng anh quay lại nhìn Tessa, và cô thấy vẻ khó xử trên gương mặt Jem, vẻ mặt cho biết anh nhận ra nếu đuổi theo Will, cô sẽ không theo kịp được. Nhìn cô thêm một lúc lâu nữa, anh chốt cửa lại và ngồi xuống đối diện cô khi tàu dừng lại.

“Nhưng Will...” cô mở lời. “Cậu ấy sẽ ổn,” Jem thuyết phục. “Em biết cậu ấy thế nào rồi mà. Có nhiều lúc cậu ấy muốn ở một mình. Và anh không nghĩ cậu ấy muốn kể lại chuyện hôm nay cho Charlotte và những người khác.” Thấy cô vẫn chăm chăm nhìn mình, Jem dịu dàng nhắc lại, “Will có thể tự chăm sóc mình mà, Tessa.”

Cô nghĩ tới vẻ ảm đạm trong mắt Will lúc nói chuyện với cô, trống trải hơn những vùng truông của Yorkshire họ bỏ lại phía sau. Cô ước Jem nói đúng..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play