Lão xô cửa mở, và ánh sáng bừng lên xung quanh
khi họ bước vào căn phòng đằng sau. Rõ ràng đây là cái chốn sáng sủa duy nhất trong cái chốn này. Căn phòng toàn những tủ kính có ngăn kéo, và
trên mỗi tủ lại có một đèn phù thủy, tỏa chiếu thứ nằm bên trong. Tessa
thấy lưng Will cứng lại, và Jem giữ cánh tay cô chặt đến độ như muốn cô
bị bầm da. “Đừng…” anh mở miệng, nhưng cô đã tiến lên và nhìn những thứ ở bên trong từng cái tủ.
Chiến lợi phẩm. Một cái dây chuyền vàng lồng tấm hình đen trắng chụp một đứa
bé đang cười. Trên mặt dây chuyền lốm đốm máu khô. Đằng sau cô,
Starkweather ba hoa chuyện moi những viên đạn bạc ra khỏi xác người sói
rồi nấu chảy ra để đúc lại. Ở đây có một đĩa đựng những viên đạn như
thế. Chúng nằm trên cái bát đã khô vết máu trong một cái tủ. Ở đây còn
có từng hộc từng hộc đựng rang nanh ma cà rồng. Có thứ nhìn như mảnh vải dệt từ tơ nhện hay gì đó mỏng manh được áp vào kính. Chỉ khi nhìn kĩ
hơn Tessa mới nhận ra đó là cánh tiên. Một con yêu tinh, như con cô và
Jessamine đụng độ trong công viên Hyde, trợn trừng mắt, trôi lờ lờ trong lọ dung dịch bảo quản. Và ở đây còn có bộ phận thân thể cắt ra từ các
xác pháp sư. Nhưng đôi bàn tay có móng vuốt vị ướp khô, trông giống bàn
tay bà Black. Một cái sọ chẳng còn dính da nào, nhìn khá giống sọ người, trừ việc nó có ngà thay cho răng. Những tuýp máu đặc quánh. Giờ
Starkweather đang thuyết giảng về giá bán các bộ phận thân thể pháp sư,
nhất là phần “dấu ấn” tại chợ đen trong Thế Giới Ngầm. Tessa thấy choáng váng và người như lên cơn sốt, mắt dần nóng lên.
Tessa quay người không dám nhìn tiếp, hai tay run lẩy bẩy. Jem và Will đứng
đó, nhìn Starkweather với vẻ kinh hốt tột cùng; ông già đang giơ một
chiến lợi phẩm khác – một cái đầu giống đầu người cắm trên cọc. Lớp da
đã teo nước và xám xịt, bám chặt vào xương. Cặp sừng xoáy trồi ra từ
đỉnh sọ. “Đây là đầu của tay pháp sư ta giết ở Leeds,” lão nói. “Bọn bay không tin hắn chiến đấu ngoan cường thế nào đâu…” Giọng Starkweather cứ trôi tuồn tuột, còn Tessa đột nhiên thấy như hồn lìa khỏi xác và trôi
lơ lửng. Bóng tối ùa tới, rồi có cánh tay ôm choàng lấy cô, và giọng Jem vọng tới. Cô chỉ nghe thấy vài từ rời rạc. “Vị hôn thê của tôi… chưa
từng thấy chiến lợi phẩm… sợ máu… rất nhạy cảm...”
Tessa muốn giằng ra khỏi Jem, muốn lao về phía lão Starkweather mà đấm đá
lão, nhưng cô biết nếu cô làm vậy, tất cả sẽ sôi hỏng bỏng không.Cô nhắm tịt mắt và áp mặt vào ngực Jem, hít hà mùi hương của anh vào lồng ngực. Anh có mùi xà phòng và gồ đàn hương. Rồi có bàn tay khác đặt lên cô,
kéo cô rời khỏi Jem. Mấy bà người hầu của nhà Starkweather . Cô nghe
Starkweather bảo họ đưa cô lên lầu và giúp cô đi nằm. Cô mở mắt và thấy
Jem lo lắng nhìn theo, tới khi cửa phòng trưng bày đóng lại chia cắt họ. Đêm hôm đó Tessa mất một lúc lâu mới ngủ được, và khi ngủ, cô mơ thấy
ác mộng. Trong mơ, cô bị cùm vào cái trong nhà Chị Em Hắc Ám…
Ánh sáng như một thứ xúp lỏng xám xịt chạy qua các ô cửa sổ. Cửa mở và bà
Dark bước vào, theo sau là bà em, chỉ có điều bà ta không còn đầu, toàn
thân chỉ dừng lại ở cái đoạn xương cột sống trắng ởn trồi lên từ cái cổ
lởm chơm. “Cô ta đây rồi, cô công chúa xinh đẹp, đáng yêu,” bà Dark nói
và vỗ tay. “Hãy xem chúng ta kiếm được bao nhiêu từ các bộ phận của cô
ta. Một trăm bảng cho đôi bàn tay trắng trẻo, nhỏ nhắn này, và một ngàn
bảng cho cặp mắt kia. Tất nhiên, nếu cặp mắt màu lam chúng ta sẽ vớ bẫm
hơn, nhưng thôi, đời đâu như là mơ, nhỉ?”
Bà ta cười khúc khích, và giường bắt đầu quay trong lúc Tessa gào thét,
quẫy đạp trong bóng tối. Những gương mặt xuất hiện phía trên cô:
Mortmain, gương mặt gầy méo mó vì hứng thú. “Người ta nói giá của một
con đàn bà ngon lành còn hơn cả ngàn viên hồng ngọc,” ông ta nói, “Thế
một ả pháp sư đáng giá thế nào đây?” “Theo ý tôi, chúng ta hãy nhốt nó
vào chuồng và bán vé cho khán giả đến xem,” Nate nói, và đột nhiên những chấn song vươn lên quanh cô, còn anh cười sằng sặc từ phía bên kia,
gương mặt méo mó, hằn học. Henry cũng ở đó, và đang lắc đầu. “Tôi sẽ mổ
nó,” anh nói, “và xem xem sao tim nó đập được. Dù sao chuyện đó cũng
đáng để ta hiếu kì, phải không nào?” Anh xòe tay và trong đó có một bó
thịt màu đỏ đang co bóp như cá rời nước đang ngáp lấy không khí. “Thử
xem cách nó chia thành hai phần bằng nhau…”
“Tessa,” một giọng nói hớt hải vang lên bên tai cô. “Tessa, em đang mơ thôi.
Dậy. Dậy đi.” Có bàn tay đặt trên vai cô, lay cô dậy; mắt cô mở choàng
và cô thở hổn hển trong căn phòng xấu xí tù mù ở Học Viện York. Chăn rối tung quanh cô, vải váy ngủ dính vào lưng vì mồ hôi. Da cô như phải
bỏng. Cô vẫn thấy Chị Em Hắc Ám, thấy Nate cười mình , thấy Henry giải
phẫu tim mình… “Em mơ à?” cô nói. “Nhưng giấc mơ thật lắm lắm…”
Cô ngừng lại. “Will,” cô thầm thì. Anh vẫn mặc đồ ăn tối dù giờ chúng nhàu nhĩ, còn mái tóc đen của anh thì rồi bù như thể anh đã ngủ mà không
thay đồ. Tay anh vẫn đặt trên vai cô, truyền hơi ấm qua lớp vải váy
ngủ.
“Em mơ
thấy gì vậy?” Anh hỏi. Giọng anh bình tĩnh, như thể chuyện anh đánh thức cô và ngồi trên mép giường cô chẳng có gì là lạ. Cô rùng mình khi nhớ
lại. “Em mơ thấy bị cắt thành từng phần – từng phần cơ thể em bị lôi ra
trưng cho đám Thợ Săn Bóng Tối cười cợt…”
“Tessas.” Anh dịu dàng chạm vào tóc cô, vén những lọn tóc rối ra sau tai cô. Cô
thấy mình như bị anh hấp dẫn, như mạt sắt bị nam châm hút lấy. Tay cô
rất muốn ṿòng ôm anh, đầu được tựa vào hõm cổ anh. “Tổ sư nhà lão già
Starkweather đã cho thấy việc lão đã làm, nhưng em phải biết giờ không
giống như hồi xưa nữa. Hiệp Định cấm Thợ Săn Bóng Tối cướp chiếm lợi
phẩm. Em chỉ vừa mơ thôi.” Không phải, cô nghĩ. Giờ mới là mơ. Mắt cô đã thích ứng với bóng tối, ánh sáng tù mù trong phòng khiến mắt anh tỏa ra thứ ánh sáng xanh dương không bình thường, như mắt mèo vậy. Khi cô run
rẩy hít một hơi, phổi cô ngập tràn mùi hương của anh, mùi Will, muối,
tàu hỏa, khói cùng mưa, và cô tự hỏi có phải anh vừa ra ngoài tản bộ
trên những con phố của York như anh thường làm khi ở Luân Đôn không.
“Anh vừa đi đâu về thế?” cô thì thào. “Anh có mùi của buổi đêm.”
“Nổi loạn tý ấy mà. Như mọi khi.” Đôi bàn tay ấm áp, chai sần của anh chạm
vào cô. “Giờ em ngủ được chưa? Ngày mai chúng ta phải dậy sớm đấy.
Starkweather cho chúng ta mượn xe ngựa đi điều tra trang viên Ravenscar. Tất nhiên, ông ta rất chào mừng em ở lại. Em không phải đi cùng bọn anh đâu.” Cô rùng mình. “Ở lại đây mà không có các anh sao? Trong căn phòng lớn, ảm đạm này à? Cho em xin.”
“Tessas.” Giọng anh dịu dàng hơn bao giờ hết. “Chắc vừa rồi em mơ ác mộng hãi
hung lắm mới khiến em mất hồn thế này. Thường em có sợ gì mấy đâu.”
“Giấc mơ ghê lắm. Henry cũng xuất hiện trong giấc mơ của em. Anh ấy tách tim em ra như thể nó làm bằng linh kiện máy móc.”
“Ờ, không sao đâu em,” Will nói. “Em tượng tượng ra thôi. Henry chỉ gây
nguy hiểm được cho mình anh ấy thôi.” Thấy cô không cười, anh bổ sung,
lần này khẳng khái hơn. “Anh sẽ không để ai chạm đến một lọn tóc của em. Em biết mà, phải không Tessa?” Họ nhìn nhau một lúc lâu. Cô nghĩ tới
đợt sóng trào lên trong lòng cô mỗi khi ở gần Will, cảm giác như mình bị cuốn về phía anh, chịu sự tác động của một lực mà bản thân cô không
khống chế được – như tại gác mái, hay trên mái Học Viện. Như thể cũng
cảm nhận được lực hút đó, giờ anh hơi cúi đầu về phía cô. Điều đó bình
thường, đúng đắn như hơi thở, việc cô ngẩng đầu, và môi cô chạm vào môi
anh. Cô nghe thấy tiếng thở khẽ của anh trên môi mình; nhẹ nhõm, như thể anh trút được một gánh nặng lớn. Tay anh đưa lên ôm lấy gương mặt cô.
Kể cả khi mắt nhắm hờ, cô bỗng nhớ lại câu nói của anh ngày trước.
Một Thợ Săn Bóng Tối sẽ chẳng bao giờ tán tỉnh pháp sư. Cô vội ngoảnh mặt
đi, và môi anh lướt qua má cô thay vì môi. Anh lùi lại, và cô thấy mắt
anh ngơ ngác mở ra – trong đó chất chứa nỗi tổn thương. “Không” cô nói.
“Không, em không biết, Will ạ.” Cô hạ giọng. “Anh đã nói rất rõ,” cô
nói. “Về chuyện em là gì với anh. Anh nghĩ em là đồ mua vui cho anh. Anh không nên vào đây; thế không hợp.”
Anh buông tay. “Em đã hét…” “Không phải gọi anh.”
Anh không nói gì, chỉ thở hắt thành từng hơi. “Anh có hối hận về điều anh
đã nói với em lúc trên mái nhà không Will? Cái đêm tổ chức hôn lễ cho
Thomas và Agatha ấy?” Đây là lần đầu tiên một trong hai người nhắc tới
sự kiện đó kể từ ngày ấy. “Anh dám nói rằng anh không ý đó không?”
Anh cúi đầu; tóc anh rủ xuống, che đi nét mặt. Cô nắm chặt tay hai bên
người để ngăn mình không đưa ra gạt tóc cho anh. “Không” anh nói, rất
khẽ. “Không, cầu xin Thiên Thần thứ tội cho anh, nhưng anh không thể nói như vậy.” Tessa lùi xa anh, co chân vòng tay ôm chặt người và quay mặt
đi. “Làm ơn đi đi, Will”
“Tessa…”
“Làm ơn.”
Một quãng im lặng kéo dài. Rồi anh đứng lên khiến giường kêu cót két. Cô
nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng của cô trên ván sàn, rồi tiếng cửa phòng
đóng lại. Như thể tiếng động đó bẻ gẫy sợi dây nào đó giữ cô ngồi thẳng, cô ngả người ra gối. Cô nhìn trần nhà một lúc lâu, cố gắng ngăn những
câu hỏi ào ạt xuất hiện trong đầu – Will vào phòng cô như vậy là ý gì?
Sao anh lại tỏ vẻ thân thiết khi căm ghét cô? Và vì sao, khi cô biết anh là sinh vật tồi tệ nhất trên đời này đối với cô mà đuổi anh đi lại
khiến cô cảm giác như mình vừa mắc một sai lầm nghiêm trọng. Nhưng cô
nào có đáp án.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT