“Xin chào” Cái dáng hình vận đồ đen cao lớn của Aloysius Starkweather đột ngột lững thững ở ngưỡng cửa, Tessa đỏ mặt ngượng ngùng tự hỏi không rõ lão đã đứng ở đó bao lâu. “Anh Herondale, anh Carstairs, cô… ờ…” “Gray,” Tessa nói. “Theresa Gray.”

“Quả vậy,” Starkweather không xin lỗi, chỉ ngồi phịch vào cái ghế ở đầu bàn. Lão cầm theo một cái hộp vuông, dẹt, loại mà chủ nhà băng vẫn dùng để giữ giấy tờ, và đặt bên cạnh đĩa thịt hầm. Hào hứng thoáng nhìn qua, Tessa thấy trên đó có đề năm –1825 – và còn tốt hơn nữa là ba cụm chữ viết tắt. JTS, AES, AHM. “Hẳn quý cô trẻ tụi của tụi bay sẽ hài lòng khi biết ta đã đáp ứng yêu cầu mà lục tìm suốt ngày hôm nay lẫn nửa buổi tối hôm qua để tìm tài liệu,” Starkweather bắt đầu nói bằng giọng hằn học. Tessa mất một lúc mới nhận ra “quý cô trẻ tuổi” ở đây là Charlotte. “May cho cô ta, bố ta chưa từng ném đi thứ gì. Và ngay khi ta thấy đống giấy tờ này, ta liền nhớ ra.” Lão gõ vào thái dương. “Tám mưới chín tuổi, và ta chưa từng quên điều gì. Tui bay nhớ mà nói với lão già Wayland thế khi hắn nói chuyện bổ nhiệm người thay thế ta nhé.”

“Chắc chắn rồi, thưa ông.” Jem nói, ánh mắt sáng lên. Starkweather uống một ngụm rượu lớn và nhăn mặt. “Lạy Thiên Thần, thứ này ghê mồm quá.” Lão đặt ly xuống vả bắt đầu rút giấy tờ ra khỏi hộp. “Ở đây chúng ta có đơn yêu cầu Bồi hoàn thay mặt cho hai pháp sư. Jonh và Anne Shade. Một cặp vợ chồng.”

“Giờ tới phần kì lạ này,” ông già tiếp tục. “Đơn do con trai họ, Axel Hollingworth Mortmain, hai mươi hai tuổi, đệ trình. Và vì pháp sư vô sinh…” Will khó chịu nhúc nhích người trên ghế, ánh mắt tránh ánh mắt Tessa.

“Cậu con trai được nhận nuôi,” Jem nói. “Đáng ra chúng ta không được cho phép,” Starkweather nói và nhấp thêm một ngụm rượu mà lão vừa chê ghê mồm. Má lão bắt đầu ửng hồng. “Thế là chẳng khác nào giao trứng cho ác. Trước Hiệp định…”

“Nếu có bất kì manh mối nào về vị trí của ông ta,” Jem nói và nhẹ nhàng chuyển cuộc trò chuyện về đúng hướng. “Chúng tôi có rất ít thời gian…” “Được rồi, được rồi,” Starkweather gắt. “Ở đây có rất ít thông tin về Mortmain quý báu của tụi bay. Nhiều thông tin về bố mẹ hắn hơn. Có vẻ người ta bắt đầu nghi ngờ họ khi phát hiện ra gã pháp sư Jonh Shade sở hữu Sách Trắng. Cuốn sách phép đó chứa nhiều quyền năng; biến mất khỏi thư viện Học Viện Luân Đôn trong một tình huống đấng ngờ từ năm 1752. Cuốn sách chuyên về các bùa chú ràng buộc và giải ràng buộc – trói linh hồn với thể xác, hoặc để hồn thoát xác, tùy trường hợp. Hóa ra pháp sư đó muốn làm các vật vô tri hoạt động. Ông ta đào xác và mua xác từ các sịnh viên y khoa rồi thay thế những bộ phận bị hư hại bằng mấy thứ linh tinh máy móc. Sau đó thử hồi sinh họ. Phép gọi hồn – phạm Luật rành rành. Và hồi đó chưa có Hội Đồng. Nhóm Enclave tràn vào và giết cả hai pháp sư.”

“Còn đứa trẻ,” Will nói “Mortmain ấy?” “Không tìm được mẩu da hay cọng tóc của hắn,” Starkweather nói. “Chúng ta tìm kiếm nhưng không thấy gì. Lúc đầu chúng ta tưởng hắn đã chết, ấy thế rồi đến một ngày, bang bổ làm sao, hắn đệ đơn đòi bồi hoàn. Kể cả địa chỉ của hắn…”

“Địa chỉ sao?” Will hỏi. Thông tin đó không có trong tài liệu học được xem ở Học Viện. “Ở Luân Đôn?” “Nó. Ở chính Yorkshire này.” Starkweather đưa ngón tay nhăn nheo gõ vào tờ giấy. “Trang viên Ravencar. Một trang viên cổ rộng lớn ở phía bắc nơi đây. Ta nghĩ giờ nơi đó đã bị bỏ hoang mấy chục năm rồi. Giờ nghĩ lại, ta cũng không hiểu sao hắn lo đủ tiền mua chốn đó. Đấy không phải nhà của vợ chồng Shade.”

“Nhưng.” Jem nói, “đó là điểm khởi đầu tuyệt vời cho chúng tôi. Sau khi ông ta rời nơi đó tới nay, nó bị bỏ hoang nên có lẽ đồ đạc của ông ta còn ở đó. Đúng ra, có lẽ giờ ông ta vẫn sở hữu chỗ đó.” “Chắc vậy.” Starkweather có vẻ chẳng mấy nhiệt tình với chuyện này. “Hầu hết của nả của vợ chồng nhà Shade đều bị lấy làm chiến lợi phẩm.”

“Chiến lợi phẩm,” Tessa khẽ nhắc lại. Cô ngớ cụm từ đó trong Codex. Mọi thứ một Thợ Săn Bóng Tối lấy từ một cư dân Thế Giới Ngầm bị bắt quả tang vi phạm Luật sẽ thuộc về người ấy. Đó là chiến lợi phẩm. Cô nhìn Jem và Will; đôi mắt dịu dàng của Jem nhìn cô với vẻ lo lắng, đôi mắt xanh ám ảnh của Will chôn giấu toàn bộ bên trong. Phải chăng cô thực sự thuộc về một giống nói đối nghịch với những Nephilim như Jem hay Will. “Chiến lợi phẩm,” Starkweather càu nhàu. Lão đã nốc cạn ly rượu và bắt đầu lần sang ly rượu chưa động tới của Will. “Cô gái này, cô có hứng xem không? Ở đây chúng ta có cả một bộ sưu tập đấy. Ta dám nói nó sẽ khiến bộ sưu tập của Luân Đôn phải xấu hổ” Lão đứng lên, suýt làm đổ ghế. “Đi nào. Ta sẽ chỉ cô xem và kể nốt câu chuyện đáng buồn kia, dù chuyện cũng chẳng còn nhiều nhặn gì.”

Tessa vội nhìn Will và Jem cầu cứu, nhưng họ đã đứng lên, đi theo ông già rời phòng. Starkweather vừa đi vừa nói, giọng vang qua vai lão, khiến những người còn lại phải hớt hải theo cho kịp những bước chân dài của lão. “Ta chưa từng nghĩ nhiều về vụ bồi hoàn đó,” lão nói khi họ đi qua một hành lang đá dài vô cùng tận, đèn đuốc tù mù. “Cái thứ luật định đó khiến lũ Thế Giới Ngầm hếch mặt lên, nghĩ chúng có quyền lấy thứ gì đó từ chúng ta. Chúng ta làm không biết bao nhiêu việc thế mà không nhận được một lời cám ơn, còn chúng chỉ xòe tay ra đòi thêm, thêm, thêm nữa. Hai cậu đây nghĩ sao hử?”

“Chúng rặt một lũ khốn nạn” Will, đầu óc bay xa cả ngàn dặm, nói. Jem liếc nhìn. “Hẳn rồi!” Starkweather hài lòng kêu lên. “Nhưng tất nhiên, chúng ta không nên dùng thứ ngôn ngữ như vậy trước mặt một quý cô. Kể tiếp nhé, gã Mortmain đó phản đối chuyện chúng ta giết Anne Shade, vợ của gã pháp sư kia – hắn bảo ả không liên quan gì tới kế hoạch của chồng, không biết gì hết. Hắn nói ả chết oan. Hắn muốn có phiên tòa xét xử những kẻ mà hắn gọi là “bè lũ sát nhân đã giết hại mẹ mình”, và muốn đòi lại tài sản của bố mẹ.”

“Trong số đó có Sách Trắng chứ?” Jem hỏi. “Theo tôi biết, một pháp sư sở hữu một cuốn sách như thế sẽ bị xét là phạm tôi…” “Có. Nó đã được trả về Học Viện Luân Đôn, và chắc chắn đến giờ nó vẫn ở đó. Dĩ nhiên chẳng ai có ý trả lại nó cho hắn.”

Tessa tính toán nhanh trong đầu. Nếu giờ Starkweather đã tám mươi chín, vậy khi vợ chồng Shade chết, ông ta hai mươi sáu tuổi. “Ông có tham gia không?” Đôi mắt vằn tia máu của lão chuyển sang cô; cô nhận ra kể cả lúc này, khi đã ngà ngà say, dường như lão cũng không muốn nhìn thẳng vào cô. “Ta có tham gia không ấy à?”

“Ông nói có một nhóm Enclave được cử đi xử lí vợ chồng Shade. Ông có đi cùng không?” Lão lưỡng lự, rồi nhún vai. “Có,” lão nói, khẩu âm Yorkshire bỗng trở nên rõ rệt hẳn. “Dinna mất một lúc mới tóm được cả hai. Chúng không kịp phòng bị. Không một chút nào. Choa nhớ đã chộ chúng nằm trong vũng máu. Lần đầu tiên chộ xác pháp sư, choa ngạc nhiên vì máu họ cũng đỏ. Choa tưởng máu chúng phải màu khác, lục lam chi rứa.” Lão nhún vai. “Chúng ta lột áo khoác chúng như thể lột da hổ. Cha choa giao cho choa giữ, nói chiếm chúng thì đúng hơn. Vinh quang, vinh quang. Ôi những ngày xưa ri.” Lão cười như như một cái đầu lâu, và những Thợ Săn Bóng Tối còn lại bỗng nghĩ tới căn phòng của con yêu Râu Xanh cất giữ phần còn lại của những người vợ bị ông ta giết. Cả người cô vừa nóng vừa lạnh.

“Mortmain không có lấy một cơ may giành phần thắng.” cô bình thản nói, “khi đệ một đơn khiếu nại như vậy. Ông ta sẽ không bao giờ được bồi hoàn.” “Tất nhiên rồi!” Starkweather quát. “Bảo bà vợ không liên can sao? Vớ vẩn! Có loại vợ nào không dính dáng tới chuyện của chồng chứ? Hơn nữa, Mortmain không phải con đẻ. Có lẽ là thú cưng của chúng thì đúng hơn. Ta dám cá nếu cần bố hắn dám mổ bụng lấy nội tạng hắn lắm. Hắn được tách khỏi hai kẻ kia là đúng. Hắn đáng ra nên cám ơn chúng ta, chứ không phải đòi một phiên tòa…”

Ông già ngừng lại khi tới trước một cánh cửa nặng nề ở cuối hành lang và tì vai vào đó, đôi mắt bên dưới cặp lông mày tua tủa lộ ra ý cười. “Đã bao giờ đến Cung điện Pha Lê chưa*? Nơi này còn hay hơn nhiều.”

(*) Cung điện Pha Lê là một kiến trúc bằng gang và kính, rộng 92000 m2 được xây dựng nhằm phục vụ cho cuộc Đại Triển Lãm năm 1851.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play