Lần đầu tiên cả hai gặp mặt thì cả hai mang ấn tượng hoàn toàn trái ngược nhau, đối với anh thì vừa gặp đã yêu còn muốn cưới cô làm vợ, còn đối với cô thì cô cảm thấy anh thật buồn nôn.
Cũng bắt đầu từ đó anh ra sức theo đuổi cô dùng đủ mọi cách đến cả cách ném cô vào ngục giam, vừa uống trà vừa ném nhẫn kim cương cho cô. Cô chẳng thể hiểu nổi được anh.
"Gả cho anh, em có thể đi ra khỏi đây."
"..." Cô nghẹn họng nhìn trân trối.
Cô nói muốn gả thì sẽ gả cho tổng tài của công ty!
Anh hỏi cô: "Tổng tài của công ty em thế nào?"
"Anh tuấn phóng khoáng, tiền nhiều chung tình!"
Anh đáp như mây trôi nước chảy: "Em muốn gả cho anh ta như vậy ư?"
Cô vì để cho anh hiểu ra là cô không có thích anh nên nói: "Đúng! Hoặc là không gả, nếu gả thì gả cho anh ấy!"
Anh lấy danh thiếp ra rồi nói: "Như em mong muốn, lúc nào đi đăng ký."
"..." Tình huống này là sao! Tại sao người đàn ông buồn nôn này lại là tổng tài của cô!