Đêm trời tối tăm, từng hạt mưa nhỏ vang tí tách tí tách. Tầm chạng vạng tối, Kha Tiểu Hạ dẫn Kha Đậu Đỏ đến nghĩa trang. Bởi khi đó chắc chắn con cái ruột của Kha mẫu đã đến thăm bà rồi, mà cô không muốn chạm mắt bọn họ, bọn họ cũng chẳng muốn nhìn thấy cô.

Nghĩa trang đầy rẫy những tờ tiền vàng và hoa tươi, chỉ có Kha Tiểu Hạ không mang thứ gì.

Cô dắt Kha Đậu Đỏ đến trước bia mộ, đứng lặng im hồi lâu. Kha Tiểu Hạ ngắm nhìn ảnh chụp trên bia, hốc mắt dần dần ướt át.

Mẹ ngoài ý muốn qua đời, đó là một ngày bà đến trường học thăm cô, mới xảy ra tai nạn xe cộ. Khi đó mẹ dẫn Đậu Đỏ tới cùng, thời điểm xảy ra tai nạn, bà ôm chặt Đậu Đỏ trong lòng, cậu bé an toàn chẳng có lấy một vết thương.

Kha Tiểu Hạ nói: “Kha Tiểu Đậu, con quỳ xuống dập đầu cho bà mấy cái nhé.”

Lần này Kha Đậu Đỏ rất nghe lời, thân thể nhỏ nhỏ khẽ khàng quỳ xuống vái lạy mấy cái. Xong xuôi, Kha Tiểu Hạ kéo cậu đứng dậy, lại nhìn bia mộ một lúc lâu, chung quy cô vẫn không nhịn được thầm rơi nước mắt. Ngoại trừ con trai Đậu Đỏ, Kha mẫu chính là thân nhân duy nhất trên đời này của cô. Chỉ là, bà cứ như vậy mà ra đi rồi.

Nếu không phải bởi vì bà đường xá xa xôi đến thăm cô, có lẽ đã không có tai nạn xe cộ, cô cũng chẳng phải xa cách bà đến tận cùng thế này.

Nếu cô có thể nói với bà một ngàn một vạn câu xin lỗi thì đã tốt, cuối cùng cũng chẳng còn cơ hội nữa.

Kha Tiểu Hạ dắt tay Kha Đậu Đỏ đi qua từng hàng bia mộ. Nhưng cô không thể nghĩ rằng đến nơi nghĩa trang mà vẫn bắt gặp phải Cố Tử Kỳ! Nếu bên người anh không có người con gái xinh đẹp kia, cô nhất định sẽ cho rằng anh đang đòi nợ cô như đỉa đói.

Ôn Nhã nhìn thấy cô, lập tức "A" lên một tiếng. Sau đó trực tiếp trốn vào trong lồng ngực của Cố Tử Kỳ. Kha Tiểu Hạ cảm thấy ánh mắt Cố Tử Kỳ nhìn mình rất kỳ quái, cảm xúc trong mắt càng thêm phức tạp.

“Chị!” Ôn Nhã ghé vào ngực Cố Tử Kỳ run rẩy gọi từng tiếng.

Cố Tử Kỳ nhìn Ôn Nhã vừa kinh vừa sợ, ôm cô ta: “Em nhìn lầm rồi.”

Khi đó Kha Tiểu Hạ thật sự một câu cũng chưa nói, nhưng trên mặt Cố Tử Kỳ khó coi như biểu tình cô nợ hai trăm vạn không thèm trả anh. Nửa ôm Ôn Nhã đi qua người cô, dáng vẻ hai người hoàn toàn không quen biết nhau.

Nhưng hiển nhiên Ôn Nhã như mắc bệnh tâm thần, cô ta cầm chặt tay Cố Tử Kỳ kêu lên: “Không phải! Cô ấy là chị em! Chính là chị ấy!”

Dường như Ôn Nhã muốn chạy tới cạnh cô, nhưng Cố Tử Kỳ đã kịp bắt lấy vai cô ta:

“Ôn Nhã! Chị gái em đã chết, đã chết rồi!” Nói xong rõ ràng Cố Tử Kỳ còn cố ý liếc mắt một cái với Kha Tiểu Hạ.

“Không! Là giống nhau như đúc! Tử Kỳ! Là chị của em! Chị hiển linh!” Ôn Nhã nắm chặt vạt áo trước ngực Cố Tử Kỳ kêu rên, trong mắt lệ quang lập loè.

Cô ta kích động muốn đi đến bên cạnh Kha Tiểu Hạ, Cố Tử Kỳ vòng tay qua eo cô ta kéo lại, anh ôm lấy thân hình run rẩy của Ôn Nhã, không ngừng trấn an: “Bình tĩnh một chút! Cô ấy không phải đâu, Ôn Nhã! Bình tĩnh lại, chị của em đã không còn nữa!”

Thanh âm ôn nhu dịu dàng kia của anh làm Kha Tiểu Hạ đơ ra một hồi lâu, tên khốn Cố Tử Kỳ kia mỗi lần nhìn thấy cô đều có ý trào phúng, mỉa mai cô. Vốn cô còn tưởng rằng tên này khốn nạn đến không giới hạn, ai ngờ thì ra khi đối xử với bạn gái cũng rất ôn nhu!

Nhưng vừa nghĩ đến người đàn ông này đã có bạn gái còn tơ tưởng mình, Kha Tiểu Hạ nháy mắt liền tràn đầy sự khinh bỉ.

“Không! Không phải mà! Chị từng nói sẽ bảo vệ em cả đời…… Cả đời bao bọc với em……” Ôn Nhã khóc thương tâm cực kỳ, thân hình nhu nhược càng khóc càng run rẩy. Cô ta giương mắt nhìn ngoại hình Kha Tiểu Hạ, bắt đầu mất khống chế, giãy giụa muốn chạy

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play