Kha Tiểu Hạ đói đến hoa mắt chóng mặt, cô rời giường tìm thức ăn nhưng lại chỉ tìm được mì ăn liền, sau khi đun nước sôi, cô lại nằm dài lên trên ghế sofa, thuận tiện oán thầm đứa con trai không tim không phổi của mình.
Cô vừa mới cầm lấy gói mì tôm thì chuông cửa lại vang vang, Kha Tiểu Hạ gãi gãi mái tóc rối bời của mình, không phải đứa con xấu xa kia về chứ? Đứa nhỏ xấu xa này, cô nhất định phải đánh chết thằng bé!
Cô nổi giận đùng đùng ra mở cửa, quát to: “Con còn biết trở về…”
Kha Tiểu Hạ mở to hai mắt nhìn chằm chằm Cố Tử Kì đang đứng trước mặt mình, hai tay anh để trong túi quần, đứng thẳng tắp trước mặt cô, Kha Tiểu Hạ lập tức giống như thấy một chiếc Lamboghirni đang đỗ trước mắt mình, ngoài ra còn có chiếc lốp xe bị đâm thủng!
“Bịch” cô nhanh chóng đóng cửa lại, Kha Tiểu Hạ đưa lưng về phía cánh cửa, tim cô đập thình thịch giống như muốn nhảy ra ngoài! Cố Tử Kì cũng quá có bản lĩnh rồi, nhanh như vậy đã tìm tới cửa!
Kha Tiểu Hạ lại nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
“Nếu như cô không mở cửa, chuyện về cái lốp xe của tôi chỉ có thể giao cho cảnh sát xử lý.” Người đàn ông ngoài cửa vân đạm phong khinh nói.
Kha Tiểu Hạ lại gãi đầu, đầu tóc cô đã vô cùng lộn xộn rồi, cô cứ thế mà đi ra mở cửa sau đó lại quay người vào phòng, ném mình lên sofa.
Cố Tử Kì nhìn thấy bộ dáng của cô liền vô cùng ghét bỏ, một cô gái sao có thể làm cho mình trở nên nhếch nhác như thế!
Cố Tử Kì nhìn một chút bố trí xung quanh căn phòng, sau đó đi đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn gói mì tôm: “Cô ăn cái này?”
Kha Tiểu Hạ liếc nhìn anh một chút: “Cũng chi có cái này, anh muốn tôi bồi thường tiền, tôi cũng không bồi thường được! Dù sao tôi cũng không có tiền...”
“Mạng của cô không đáng tiền với tôi.” Kha Tiểu Hạ còn chưa có lên tiếng, Cố Tử Kì liền nói.
Kha Tiểu Hạ trừng anh: “Cho nên cho dù như thế nào, tôi cũng không bồi thường nổi chiếc xe đó.”
“Tôi biết.” Cố Tử Kì ngồi xuống bên cạnh Kha Tiểu Hạ.
Kha Tiểu Hạ liền dịch người sang bên cạnh, cô coi anh như đồ thừa! Nhớ đến chuyện trong nhà vệ sinh, còn có chuyện cô đâm thủng lốp xe anh, anh liền nắm lấy cô không buông tay! Đây là cái tố chất gì?
Cố Tử Kì giữ lấy hai vai cô, không có cô di chuyển, nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt, anh không khỏi nhíu mày, người phụ nữ này thật quá nhếch nhác!
“Này, anh không thể như thế! Tuy tôi đâm thủng lốp xe anh, lại không có tiền trả, nhưng tôi là người có nguyên tắc!” Kha Tiểu Hạ đưa tay ra ngăn trở tay Cố Tử Kì.
Cố Tử Kì không nhịn được mà cười lạnh, đặt tay lên trán cô: “Sốt cao như vậy không ai chăm sóc cho cô, thật đáng thương.”
Kha Tiểu Hạ nghiêng đầu qua một bên, hoàn toàn không hiểu người đàn ông này muốn làm gì, cô vô thức đem hai tay cản trước ngực: “Tôi với anh không quen không biết! Biết rõ tôi không có tiền trả cho anh, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Chẳng lẽ mỗi một món nợ biết người thiếu nợ không có tiền trả liền không cần đến đòi nợ?” Cố Tử Kì hỏi lại.
Kha Tiểu Hạ cảm thấy lời này có đạo lý: “Vậy rốt cuộc anh muốn gì? Dù sao tôi cũng không có tiền.”
Cố Tử Kì nhìn cô một chút, cầm gói mì tôm trước mặt Kha Tiểu Hạ rồi đứng dậy.
“Anh làm gì?” Tại sao anh phải cướp mì tôm của cô, cô còn chưa có lấy lại được, Cố Tử Kì đã trừng mắt nhìn cô. Không phải cô chỉ đâm thủng lốp xe của anh sao, chẳng lẽ lại không dám nói gì?
“Sau này đừng ăn đồ ăn không có dinh dưỡng.” Cố Tử Kì lạnh nhạt nói.
Kha Tiểu Hạ hoàn toàn ngạc nhiên, cô ăn là việc của cô, liên quan gì đến anh? Thấy ánh mắt anh lại nhìn tới, cô cúi đầu nghịch ngón tay mình, trong lòng thầm mắng chính mìn không có tiền đồ.
“Cô nói xem cô chuẩn bị bồi thường tiền như nào.”
“Bao nhiêu….” Kha Tiểu Hạ lại nhìn thấy Cố Tử Kì đứng lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT