Kha Tiểu Hạ ngây ngẩn cả người, cô nhìn trên mặt sàn đầy những mảnh vỡ nhỏ. Những mảnh vỡ màu vàng này nhìn rất quen mắt, Kha Tiểu Hạ nghĩ tới là con Pikachu bị cô làm rơi.
“Muộn như này con vẫn không ngủ, là để sửa cái này?” Kha Tiểu Hạ kinh ngạc, bởi vì ở trong mắt cô, con trai vốn không phải người rảnh rỗi như vậy.
Đậu Đỏ xếp những mảnh vỡ nhỏ vào trong hộp, bê lên, nói “Con đều sắp sửa tốt rồi, mẹ lại bắt đầu phá!”
Kha Tiểu Hạ có chút ngượng ngùng, “Kha Đậu Đỏ, để mẹ mua cho con hộp tiết kiệm mới nhé! Mẹ biết con không có chỗ giữ tiền riêng sẽ không an tâm. Như vậy đi, mẹ cho con tiền rồi con tự đi mua có được không? Mua cái giống hệt cũng được!”
Dường như Kha Đậu Đỏ càng tức giận, cảm thấy lần được cho tiền rất tệ, lập tức rống lên với Kha Tiểu Hạ: “Kha Tiểu Hạ! Mẹ quả thực không có lương tâm! Mẹ sao có thể quên đây là hộp tiết kiệm bà tặng. Sinh nhật ba tuổi của con mẹ không thèm chuẩn bị quà, tùy tiện lấy cái này cho con!”
Lần này là Kha Tiểu Hạ im lặng ngơ ngác, nhìn những mảnh vỡ trong hộp. Trong đầu mơ hồ hiện lên một vài hình ảnh, càng ngày càng rõ ràng.
Năm đó cô vừa mở mắt, người đầu tiên nhìn thấy chính là bà của Đậu Đỏ. Tất cả mọi người đều gọi bà là Kha mẫu (mẹ kha). Mẹ đối xử với cô rất tốt, sinh em bé xong liền đưa đến trường đi học. Cô trực tiếp nhảy lớp rồi thi đậu đại học.
Năm thứ hai đại học, mẹ ngoài ý muốn qua đời. Con gái ruột của mẹ phân chia tài sản, Kha Tiểu Hạ bị đuổi ra khỏi nhà, từ đó cô bỏ học làm công, một bên mang thai con trai.
Nhớ rõ ngày cô thi đậu đại học, nhận được một hộp quà từ Kha mẫu. Lúc đó cô cái gì cũng không nhớ, chỉ là thời điểm xem TV đặc biệt thích xem hoạt hình Pikachu. Kha mẫu thấy cô thích xem Pikachu như vậy, liền thuê người làm một hộp tiết kiệm hình Pikachu cho cô.
Kha mẫu muốn cô lúc nào cũng có thể nhìn thấy thứ mình thích, bởi có lẽ sẽ giúp cô khôi phục lại ký ức. Nhưng trên thực tế, cô vẫn không thể nhớ ra cái gì cả.
Kha mẫu là người đầu tiên cô Kha Tiểu Hạ nhìn thấy sau khi tỉnh lại, cũng là người thân duy nhất. Mẹ đã đối xử tốt với cô đến nỗi con gái ruột của bà vô cùng ghen ghét cô.
Con cái Kha mẫu khinh thường cô, bởi vì tuổi còn nhỏ cô đã mang thai rồi sinh ra con trai Đậu Đỏ. Bọn họ nhận định trước kia cô phải đứa con gái tử tế, về sau cũng chỉ có thể làm mẹ đơn thân không ai yêu.
Trên thực tế, mọi nhận định đó đều đúng.
Chính là mẹ chưa bao giờ có suy nghĩ bỏ rơi cô. Bà dành cho cô sự giáo dục tốt nhất, cho cô học ở trường tốt nhất. Bà từng nói với cô, cô phải là một người dũng cảm lắm mới có thể thừa nhận nhiều suy sụp đổ vỡ như vậy, còn kiên quyết hạ sinh Đậu Đỏ.
Kỳ thật từ khi Kha Tiểu Hạ có ký ức, Kha Đậu Đỏ đã sinh trưởng trong bụng của cô. Lúc đó cô vốn không muốn cậu, nhưng khi đó đã không thể phá thai.
Ký ức như thước phim tua nhanh, đôi mắt Kha Tiểu Hạ ướt át, cô tùy tiện lau lau khóe mắt rồi cầm lấy chiếc hộp trong tay Đậu Đỏ. Kha Tiểu Hạ nói: “Ngày mốt là giỗ bà, chúng ta cùng đến thăm bà nhé.”
Kha Đậu Đỏ ngây ra một lúc, mommy của cậu vốn không muốn đến đó trong ngày giỗ của bà, không chỉ là vì bà ra đi làm mommy rất đau lòng, mà còn bởi mommy không muốn chạm mặt con cái của bà.
Khi đó bọn họ đã vô tình đuổi hai người ra khỏi nhà, tuy rằng khi đó cậu còn đang quấn tã lót không thể nhớ gì, nhưng cậu có thể tượng tưởng được khi đó mommy đã rất bất lực và sợ hãi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT