Kha Tiểu Hạ có cảm giác Cố Tử Kì có chút kì lạ, nhất là nhìn thấy dung mạo cô, anh càng thêm kỳ quái, giống như gặp quỷ.

Nhân lúc anh ngây người, Kha Tiểu Hạ lập tức hất tay anh ra, xoay người chạy mất, Cố Tử Kì giương mắt nhìn theo thân ảnh kia, thân ảnh này quá mức quen thuộc, giống như ngày ngày đều gặp, nhất là lần trước ở nhà vệ sinh, anh không có chút nào lạ lẫm!

“Hạ Tiểu Khả….” Cố Tử Kì nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang chạy đi, khóe môi hơi cong lên, cái tên này đảo ngược lại chính là Kha Tiểu Hạ. “Kha Tiểu Hạ, lại là cô!”

Nghiêng đầu nhìn qua lốp xe bị đâm thủng, Cố Tử Kì vậy mà không nhịn được, cười rộ lên! Cho dù ngủ qua một lần, anh đều chưa từng chú ý đến dung mạo cô!

Kha Tiểu Hạ, với túi da này của cô, cô cho rằng từ này về sau có thể trốn khỏi tôi sao!

Lần này Kha Tiểu Hạ lại chạy thục mạng, cô phát hiện từ khi gặp Cố Tử Kì, cô liền bắt đầu chuỗi ngày chạy trốn, hơn nữa càng chạy càng nhanh, cô chạy thẳng một mạch về nhà, mặt không đỏ, hơi thở không gấp.

Cô nói cái tên Hạ Tiểu Khả, Cố Tử Kì không đến mức nhận ra cô đi! Anh chưa từng thấy qua dáng vẻ của cô, có lẽ không nhận ra được, nhưng Cố Tử Kì cũng không giống như người ngốc.

Kha Tiểu Hạ không ngủ được, nếu như Cố Tử Kì nhận ra cô, cho dù cô thật sự bán con trai mình cũng không đền nổi lốp xe này.

……………..

“Tổng giám đốc, đây là tư liệu của Kha Tiểu Hạ!” trợ lý Cris lại không thể hiểu được vì sao hơn nửa đêm tổng giám đốc còn gọi anh ta đến đưa tư liệu, hơn nữa lại còn là tư liệu về Kha Tiểu Hạ, nhưng tổng giám đốc đã lên tiếng, anh ta nào dám không nghe theo!

Cố Tử Kì dựa người vào giường, nhìn bức ảnh trên tư liệu, tuy ảnh chụp nhỏ một chút, những càng có thể nhìn thấy rõ ngũ quan của cô, khóe môi cô hơi cong lên, ý cười như có như không.

Trợ lý Cris vừa đi đến cửa liền gặp Ôn Nhã từ phòng bên cạnh đi ra, dĩ nhiên an ta biết cô Ôn Nhã, đây là người phụ nữ vẫn đi theo bên cạnh tổng giám đốc mấy năm gần đây, cô ta vừa mới về nước, vẫn là do anh ta đi đón.

“Cô Ôn!” trợ lý Cris gọi một tiếng.

Ôn Nhã mặc một bộ đồ ngủ, trên người khoác một chiếc áo choàng màu vàn, cô ta cười nói: “Đã muộn như vậy, công ty còn có việc gì sao?”

Trợ lý Cris lẳng yên không một tiếng động bỏ tư liệu về Kha Tiểu Hạ vào túi, “Đúng thế, còn có chút chuyện chưa xử lý xong! tổng giám đốc gọi tôi qua!”

Ôn Nhã nhíu mày, hiển nhiên là không vui: “Cũng muộn rồi, cho dù công ty có bận như thế nào, Tử Kì cũng cần nghỉ ngơi, trợ lý Cris, anh nên khuyên Tử Kì nhiều hơn.”

“Vâng thưa cô Ôn, tôi nhớ kỹ!” Sau đó trợ lý Cris liền rời đi, nhưng trong lòng không khỏi nghi hoặc, nghe nói Ôn Nhã và Cố thiếu sắp đính hôn, sao hai người còn chia phòng ngủ?

“Tử Kì đã ngủ chưa?” Ôn Nhã cho rằng Cố Tử Kì còn chưa có ngủ, mới đi gõ cửa.

Cửa khép hờ, dĩ nhiên Cố Tử Kì biết là ai, tắt đèn nói: “Có chuyện gì ngày mai lại nói, cô nghỉ ngơi đi.”

Ôn Nhã nhìn thấy trong phòng đột nhiên tắt đèn, cô ta cũng không gõ cửa nữa, cô ta có thể có chuyện gì, chẳng qua cô ta chỉ muốn đến nhìn anh mà thôi! Cả ngày anh đều bận bịu, sau khi cô ta về nước cũng không gặp được anh.

“Anh nghỉ ngơi sớm một chút.” Ôn Nhã nghe được giọng nói mất mát của chính min.

Trước khi quay người đi, cô ta còn quay lại nhìn cánh cửa lạnh như băng, giống như Cố Tử Kì, anh vẫn luôn đối xử với cô ta lãnh đạm, lúc anh nghĩ đến chị gái Ôn Thiển của cô ta, mới chủ động tìm cô ta, cho tới bây giờ cô ta đều biết, chẳng qua mình chỉ là vật thay thế mà thôi.

Đúng vậy, nhưng trên thế giới này cũng chỉ có một mình cô ta có thể làm vật thay thế mà thôi, không phải là đủ rồi sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play