Đầu tiên, Eragon nhờ Garven bí mật cử một
Chim Ưng đen đi thu xếp vật dụng cần thiết cho cuộc hành trình. Saphira sau khi
chiếm Dras – Leona đã đi ăn nhưng cô nàng không ăn nó vì nếu không
sẽ bay rất chậm và khó
lòng bay cao. Vì thế giờ cô nàng ăn thêm rồi bay một mạch tới Vroengard, nhưng
một khi tới đó, Eragon biết cô nangg sẽ sớm phải đi tìm thức ăn trong hoặc xung
quanh hòn đảo. Nó rất lo về ván đề này.
Em luôn có thể bay về với cái bụng
rỗng, cô nàng an ủi nó nhưng
nó không tin.
Tiếp đó, Eragon gửi một người đưa tin tới
Jörmundur vàBlödhgarm yêu cầu họ tới lều. Khi họ tới, Eragon, Arya và Saphira
dành thêm một tiếng nữa nói cho họ tình hình của mình – lần này còn khó giải
thích hơn – rằng chuyến đi này là cần thiết. Họ dễ dàng thuyết phục Blödhgarm
nhưng Jörmundur thẳng thừng phản đối. Không phải vì ông nghi ngờ thông tin của
Solembum hay vì ông nghi ngờ tính quan trọng của nó – về cả hai vấn đề này ông
đều chấp nhận lời của Eragon mà không hỏi gì thêm – nhưng, ông càng lúc
càng tranh cãi mạnh hơn về vấn đề này sẽ hủy hoại quân Varden khi họ tỉnh dậy và
phát hiện ra không chỉ Nasuada bị bắt cóc mà Eragon và Saphira cũng đã biến đi
đâu không biết.
“Hơn nữa, chúng ta không dám để Galbatorix
nghĩ rằng hai người đã rời đi,” Jörmundur nói. “Nhất là khi chúng ta đã tới gần
Urû’baen. Có thể lão sẽ cử Murtagh và Thorn tới chặn đường ngài. Hoặc lão sẽ lợi
dụng cơ hội này để đè bẹp quân Varden một lần và mãi mãi. Chúng ta không thể
liều.”
Eragon buộc phải công nhận rằng lo lắng
của ông có lý.
Sau khi thảo luận một lúc lâu, cuối cùng
họ đi tới giải pháp: Blödhgarm và các thần tiên khác sẽ tạo nên bản sao của
Eragon và Saphira, như hồi họ đã tạo ra bản sao Eragon khi nó tới núi Beor để
tham gia buổi chọn người kế vị Hrothgar.
Hình ảnh xuất hiện dần trở thành một bản
sao sống biết suy nghĩ, biết thở của Eragon và Saphira, nhưng đầu óc chúng trống
rỗng, và nếu ai đó tiếp cận đầu óc họ, họ sẽ biết ngay. Vì thế, bản sao của
Saphira không biết nói và
mặc dù các thần tiên có thể tạo giọng nói cho bản sao Eragon, nhưng cách phát âm
kỳ cục sẽ khiến những người nghe phát hiện. Những nhược điểm của bản sao là mọi
người chỉ nên thấy chúng từ đằng xa và những người gần gũi với họ - như vua
Orrin hay Orik – sẽ mới nhận ra.
Vì thế Eragon ra lệnh cho Garven đánh thức
tất cả các Chim Ưng Đêm và cho họ tới gặp nó ngay. Khi toàn bộ đội đã tập hợp
trước lều nó, Eragon giải thích cho nhóm người, người lùn và Urgal biết vì sao
nó và Saphira phải đi, dù nó chỉ nói mù mờ về chi tiết và giữ bí mật về chuyện
nó tới đâu. Sau đó nó giải thích các thần tiên sẽ che giấu sự vắng mặt của chúng
như thế nào và nó bắt những người hộ vệ kia thề giữ bí mật bằng ngôn ngữ cổ. Nó
tin họ, nhưng cẩn tắc vô áy náy vì biết đâu Galbatorix có cài cắm mật thám ở
đây.
Sau đó, Eragon và Arya tới gặp Orrin, Orik
và Roran và cả bà phù thủy Trianna. Cũng giống như với đội Chim Ưng Đen. Họ giải
thích tình hình và buộc họ thề giữ bí mật.
Đúng như Eragon đoán, vua Orrin là người
khó chơi nhất. Ông tỏ ra phẫn nộ trước việc Saphira và Eragon sẽ tới Vroengard
và không chấp nhận ý kiến này. Ông nghi ngờ lòng dũng cảm của Eragon, về thông
tin của Solembum và đe dọa sẽ rút quân đội khỏi Varden nếu Eragon tiếp tục theo
đuổi thứ ngu ngốc không rõ ràng thế. Nó mất một tiếng đe dọa, nịnh nọt ông mới
đồng ý, mà cả cho tới sau đó, nó vẫn sợ ông đổi ý.
Chuyến tới thăm Orik, Roran và Trianna
ngắn hơn, nhưng Eragon và Arya vẫn phải mất lúc lâu để nói chuyện với họ. Sự mất
kiên nhẫn làm nó cộc cằn; nó muốn đi, và mỗi phút trôi qua chỉ làm cho nó thêm
khẩn trương.
Saphira vẫn ở lại lều và những tiên nhân
bao quanh, tay mở rộng và đầu ngón tay chạm vào khi họ hát. Mục đích của câu
thần chú dài và phức tạp của họ là nhằm thu thập những thông tin cần thiết để
tạo ra bản sao của Saphira. Tạo ra bản sao một con người hay thần tiên đã khó;
một con rồng còn khó hơn, đặc biệt trong việc tạo nên những cái vảy sống động.
Blödhgarm đã nói cho Eragon biết phần khó nhất của quá trình là tạo ra cho bản
sao có sức nặng ảnh hưởng lên các vật xung quanh khi cất cánh hay hạ cánh như
thật.
Khi Eragon và Arya cuối cùng đi thăm mọi
người xong, đêm đã gần sang ngày và mắt trời đã lấp ló đằng chân trời. Dưới
những tia sáng ban mai, những thiệt hại trong đêm giờ trông nặng nề
hơn.
Eragon sẽ rất hạnh phúc được ra đi cùng
Saphira và Glaedr, nhưng Jörmundur khăng khăng buộc nó phải ra mặt quân Varden
một lần trên cương vị chỉ huy mới.
Thế là, ngay sau đó, một khi tập hợp quân
đội, Eragon ngồi đằng sau một xe ngựa, nhìn vào những gương mặt đang hướng lên –
người và những giống loài khác – và nó ước gì nó không ở
đây.
Eragon đã hỏi xin Roran lời khuyên, và
Roran trả lời. “Hãy nhớ, họ không phải kẻ thù của em. Em không phải sợ họ.
Họ muốn giống em. Hãy
nói rõ ràng, rành mạch, trung thực và dù em làm gì, cũng đừng để họ nghi ngờ em.
Thế là em sẽ thắng được họ. Họ sẽ sợ và nản lòng nếu như em nói về Nasuada. Hãy
trấn an họ và họ sẽ theo em tới bất cứ đâu ở Urû’baen.”
Dù Roran đã động viên nhưng Eragon vẫn
thấy run trước bài phát biểu. Nó ít khi phát biểu trước đám đông, và chưa bao
giờ nói với cả một đội quân lớn. Khi nó nhìn những người chiến binh đen sạm vì
cháy nắng, bị chiến tranh làm gầy mòn, nó quyết định nó thà đánh nhau với một
trăm kẻ địch còn hơn đứng trước mặt họ và lo họ sẽ không ủng hộ
mình.
Tới lúc mở miệng Eragon vẫn không biết sẽ
nói gì. Khi nó bắt đầu, từ ngữ như thể cứ thế trôi ra nhưng nó quá căng thẳng,
không nhớ nổi những gì mình nói. Bài phát biểu trôi qua, ấn tượng còn lại của nó
là nóng nực và toát mồ hôi, tiếng rên rỉ của những người lính khi biết tới số
phận của Nasuada, tiếng tung hô khi nó cổ vũ họ tới chiên thắng và tiếng hét
vang hòa chung vào nhau khi nó kết thúc. Nó nhẹ nhõm nhảy xuống đi tới nơi Arya
và Orik đang đứng đợi cạnh Saphira.
Trong lúc đó, những lính bảo hộ của nó
hình thành một vòng tròn bao quanh bốn người, tách họ khỏi đám đông và cản những
người muốn nói chuyện với nó lại.
“Làm tốt lắm, Eragon!” Orik vỗ tay
nói.
“Thật sao?” Eragon hoa mày chóng mặt
hỏi.
“Chàng hùng biện giỏi nhất,” Arya
nói.
Eragon nhún vai và xấu hổ. Nó nhớ Arya
biết hầu hết các chỉ huy của Varden và nó không thể nghĩ tới Ajihad hay người
tiền nhiệm của nó, Deynor. Có thể họ phát biểu còn hay
hơn.
Orik kéo tay áo nó. Eragon cúi người. Bằng
giọng đủ to để lấn át đám đông, Orik nói. “Ta hy vọng cậu sẽ tìm thấy thứ đáng
giá trong chuyến đi này, bạn của ta. Cẩn thận đừng bị giết
nhé?”
“Tôi sẽ cố.”
Eragon ngạc nhiên vì anh ta kéo tay nó và
ôm lấy nó. “Gûntera sẽ bảo vệ cậu.” Khi tách ra, Orik vươn tay vỗ lên người
Saphira. “Và cả cô nữa, Saphira. Thượng lộ bình an.”
Saphira rền giọng đáp
lại.
Eragon nhìn Arya. Nó tự nhiên thấy lóng
ngóng không biết phải nói gì. Đôi mắt đẹp của nàng vẫn dán vào nó; tầm ảnh hưởng
của nàng trên nó chưa bao giờ nhạt đi.
Khi nàng thả tay, nó nắm lấy tay nàng.
“Chúng tôi sẽ không gặp gì xấu. Tôi sẽ không để nó xảy ra. Dù cho Galbatorix có
đợi chúng tôi. Nếu buộc phải làm, tôi sẽ sẵn sàng dùng tay xé toang những ngọn
núi, nhưng tôi hứa, chúng tôi sẽ an toàn trở về.”
Trước khi nàng đáp lại, nó thả tay nàng ra
và trèo lên lưng Saphira. Đám đông lại hét vang khi nhìn thấy nó lên yên. Nó vẫy
tay với họ, họ càng reo hò lớn hơn, dậm chân và dùng chuôi kiếm gõ lên
khiên.
Eragon thấy Blödhgarm và các thần tiên
khác tụ thành một nhóm, một nửa ở sau lều lớn gần đó. Nó gật đầu với họ và họ
cũng gật đầu đáp lại. Kế hoạch rất đơn giản: nó và Saphira sẽ đi như thể họ chỉ
định bay lên trời và phóng về vùng đất phía trước – như họ thường làm khi quân
đội hành quân – nhưng sau khi bay lượn vài vòng, Saphira sẽ bay lẫn vào những
đám mây, và Eragon sẽ niệm chú giấu cô nàng khỏi những người đang quan sát bên
dưới. Sau đó, các thần tiên sẽ bóng Eragon và Saphira trong khi họ vẫn tiếp tục
cuộc hành trình, trông như thể họ trồi lên từ các đám mây. Hy vọng là không ai
nhận ra sự khác biệt.
Eragon ấn chặt chân trên bàn đạp và kiểm
tra túi đằng sau để chắc chắn túi đã đậy nắp cẩn thận. Nó đặc biệt quan tâm tới
cái túi bên trái, vì có thứ được gói trong đó – lẫn trong đống quần áo và chăn –
là cái hộp viền nhung đừng trái tim quý giá của Glaedr, Eldunarí của
ông.
Chúng ta đi thôi, ông rồng già nói.
Tới Vroengard! Saphira reo lên và cả thế
giới rung lắc xung quanh Eragon khi cô nàng nhảy khỏi mặt đất, một trận gió tạt
vào nó khi cô nàng vỗ đôi cánh to tướng trông như cánh dơi, đưa họ lên càng lúc
càng cao.
Eragon nắm chặt dây cương phía trước, cúi
thấp đầu để tránh hướng gió và nhìn vào bộ yên cương da bóng loáng. Nó hít một
hơi sâu và cố không lo lắng về những thứ họ bỏ đằng sau cùng những điều đợi chờ
họ phía trước. Họ không thể làm gì khác ngoài chờ đợi – chờ đợi và hy vọng
Saphira có thể bay tới Vroengard và trở về trước khi quân Triều đình một lần nữa
tấn công Varden; hy vọng Roran và Arya có thể an toàn; hy vọng rằng nó sẽ tìm ra
cách cứu Nasuada; và hy vọng tới Vroengard là quyết định chính xác, vì thời gian
nó phải đối mặt với Galbatorix càng lúc càng gần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT