Eragon tìm kiếm trong cả cuốn Domia abr Wyrda cho tới khi tìm được
phần nói về Kuthian ở chương mười hai. Nhưn nó chỉ thất vọng vì cả chương chỉ
nói rằng Kuthian là tên một trong những Kỵ sĩ đầu tiên tìm ra đảo
Vroengard.
Sau đó nó gấp sách và ngôi chăm chăm nhìn
vào nó, đấm thùm thụp lên lưng. Trên võng, Solembum cũng giữ yên
lặng.
“Ngươi có nghĩ trong Cổng Linh Hồn chứa
linh hồn không?” Eragon hỏi.
Linh hồn này không phải linh hồn người
chết.
“Không phải thì là
gì?”
Solembum nhoài người dậy và duỗi thẳng
người từ đầu tới đâu. Nếu mi tìm ra, ta sẽ có hứng nghe xem nó
là gì.
“Vậy ngươi có nghĩ ta và Saphira nên đi
không?”
Ta không thể nói cho ngươi biết ngươi nên làm gì. Nếu đây là cái
bẫy, thì toàn bộ giống loài chúng ta sẽ tuyệt diệt trong tích
tắc. Ngoài ra lúc đó
quân Varden cũng phải đầu hàng rồi nên không ai có thể hạ bệ Galbatorix. Nếu
không phải thì đây có thể là cơ hội để tìm được một lực lượng trợ giúp mà chúng
ta không ngờ tới. Mi phải tự quyết xem có nên không. Về phần ta, ta nắm giữ đủ
thứ trong bí mật này rồi.
Cậu ta nhảy khỏi võng và đi về phía cửa
lều, rồi dừng lại nhìn Eragon. Có rất nhiều những thế lực kỳ lạ ở
Alagaësia, Khắc tinh của Tà thần. Ta đã thấy những thứ đi ngược với niềm tin
thông thường: cơn lốc ánh sáng quay vòng trong những hang động ẩn sâu trong lòng
đất, đá biết nói, bóng người biết đi. Các căn phòng vào bên trong lớn hơn bên
ngoài... Galbatorix không phải thế lực duy nhất và thậm chí không phải kẻ mạnh
nhất. Hãy chọn cẩn thận, Khắc tinh của Tà thần, và nếu ngươi chọn ra đi, hãy ra
đi trong im lặng.
Sau đó, ma mèo chui ra khỏi lều và biến
vào bóng đêm
Eragon thở một hơi và ngửa người ra sau.
Nó biết nó phải làm gì; nó phải tới Vroegard. Nhưng nó không thể quyết định mà
không tham khảo ý kiến Saphira.
Với một tiếng động nhỏ phát tới tư tưởng
Saphira, nó đánh thức cô em dậy. Một khi nó làm cô nàng yên lòng rằng không có
gì bất ổn, nó chia sẻ với cô nàng ký ức chuyến thăm của Solembum. Cô nàng cũng
vô cùng kinh ngạc.
Khi nó nói xong, cô em nó cất lời, Em không thích ý tưởng có trở thành con rối cho kẻ đã yểm bùa ma
mèo.
Anh cũng thế, nhưng chúng ta còn lựa chọn nào đâu? Nếu Galbatorix
nhúng tay vào, vậy thì chúng ta đang tự mình dâng mình lên miệng hắn. Nếu nếu
chúng ta ở lại, chúng ta cũng đang làm y như thế, ngay khi chúng ta tới
Urû’baen.
Khác biệt ở đây là, chúng ta còn có quân Varden và các thần
tiên.
Đúng.
Họ im lặng một lúc lâu. Sau đó Saphira
nói, Em đồng ý. Em đồng ý là chúng ta phải đi. Chúng ta cần móng vuốt
dài hơn và răng sắc hơn nếu chúng ta muốn đánh bại Galbatorix và Shruikan cùng
Murtagh và Thorn. Hơn nữa, Galbatorix nghĩ chúng ta sẽ thẳng tiến tới Urû’baen
để cứu Nasuada. Nếu có điều gì đó làm em ngứa vảy, đó là làm theo điều kẻ địch
đã tiên liệu.
Eragon gật đầu. Nếu đây là bây thì sao?
Một tiếng gầm nho nhỏ phát ra ngoài
lều. Vậy thì chúng ta sẽ dạy cho kẻ chơi khăm chúng ta biết sợ danh tính
chúng ta, kể cho kẻ đó có là Galbatorix.
Nó mỉm cười. Lần đầu tiên kể từ khi
Nasuada bị bắt nó thấy được phương hướng. Họ có thể làm được chuyện gì đó – một
thứ sẽ ảnh hưởng tới các sự kiện trong tương lai, thay vì ngồi chờ đợi thụ động.
“Vậy thì chúng ta sẽ đi,” nó lẩm bẩm.
Arya tới lều nó vài giây sau khi nó liên
lạc với nàng. Tốc độ của nàng khiến nó choáng váng cho tới khi nàng giải thích
rằng nàng cùng Blödhgarm và các thần tiên khác đang đứng ngoài canhh gác phòng
Murtagh và Thorn trở lại.
Với nàng ở đó, Eragon vươn tư tưởng tới
Glaedr và mời ông nói chuyện, dù thật ra rồng vàng chẳng hứng thú
gì.
Một khi bốn người bọn họ, bao gồm cả
Saphira cùng giao nhập tư tưởng, Eragon cuối cùng bật miệng nói, Tôi biết Tảng đá Kuthian ở đâu!
Đá gì? Glaedr trầm rền nói, giọng chua
chát.
Cái tên nghe quen quen, Arya nói, nhưng tôi không biết nó ở đâu.
Eragon hơi nhíu mày. Cả hai người bọn họ
đều đã nghe nói nói về lời khuyên của Solembum. Không thể nào cả hai cùng quên
được.
Thế là, Eragon nhắc lại câu chuyện nó gặp
Solembum ở Teirm, và nó nói về những cảm giác của ma mèo và đọc cho họ nghe đoạn
liên quan từ trong cuốn sách Domia abr
Wyrda.
Arya vén tóc ra sau đôi tai nhọn. Nàng nói
cả bằng lời lẫn trong tư tưởng, “Chàng nhắc lại tên tảng đá được
không?”
“...Ngọn tháp xoắn ốc Moraeta hay tảng đá
Kuthian,” Eragon trả lời. Nó lưỡng lự trong nửa giây rồi cũng nói. “Đó là chuyến
bay dài, nhưng...”
...nếu tôi và Eragon đi ngay .... Saphira nói.
“..... chúng tôi vó thể tới đó và trở
về....”
...trước khi Varden tới Urû’baen. Đây
là...
“...cơ hội duy nhất để đi...”
Chúng ta không có thời gian ....
“... để thực hiện chuyến đi
nữa đâu.”
Nhưng hai trò định bay tới đâu? Glaedr hỏi.
“Thầy... nói
sao?”
ĐÚng như ta nói, con rồng vàng gầm lên, đầu óc tôi đen
lại Ngươi lảm nhảm từ nãy tới giờ mà có nói cho
cái...vật bí ẩn kia ở đâu đâu.
“Con có nói!” Eragon hoang mang nói. “Ở đảo
Vroengard!”
Nói lần cuối, trả lời thẳng vào vấn
đề...
Vết hắn trên trán Arya càng sâu. “Nhưng
chàng làm gì ở
Vroengard?”
“Ta không biết!” Eragon nói, càng lúc càng
nóng đầu. Nó bực chuyện ông Glaedr cứ vòng vo mãi về mấy địa điểm; ông rồng
dường như cố tình chọc tức nó. “Còn phải xem chúng tôi tìm thấy gì. Một khi tới
đó, chúng tôi sẽ cố mở tảng đá Kuthian và tìm xem trong đó chứa đựng bí ẩn gì.
Nếu đó là một cái bẫy...” Nó nhún vai. “thì chúng tôi sẽ chiến
đấu.”
Biểu hiện trên mặt Arya càng lúc càng khó
coi. “Tảng đá Kuthian...Tên có vẻ ấn tượng, nhưng tôi không biết vì sao, nó vọng
lên trong trí óc tôi như một bài hát tôi đã từng biết nhưng đã quên rồi.” Nàng
lắc đầu và đặt tay lên thái dương. “Giờ không nhớ gì rồi...” Nàng nhìn lên. “Xin
lỗi nhé, chúng ta đang nhắc tới đâu thế?”
“Tới Vroengard,” Eragon nhắc từ
từ.
“À, đúng... nhưng vì mục đích gì? Mọi
người đang cần chàng ở đây, Eragon. Mà dù sao ở Vroengard cũng chẳng còn gì có
giá trị.”
ĐÚng, Glaedr nói. Đó là nơi bỏ hoang chết chóc. Sau sự hủy diệt của Doru Araeba, vài
người trốn thoát được đã quay lại thứ gì hữu dụng, nhưng Tụi phản đồ đã dọn dẹp
sạch sẽ rồi.
Arya gật đầu. “Sao chàng lại nghĩ tới
chuyện này nhỉ? Tôi không hiểu sao chàng có thể bỏ mặc Varden vào thời điểm nước
sôi lửa bỏng này. Và để làm gì nào? Bay tới một nơi xa xôi của Alagaësia chẳng
vì mục đích, nguyên nhân gì?... Tôi nghĩ chàng khá hơn thế... Chàng không thể đi
chỉ vì chàng không thích vị trí mới, Eragon.
Eragon tách rời tư tưởng khỏi Arya và
Glaedr sau đó ra hiệu cho Saphira làm điều tương tự. Họ không nhớ!... Họ không thể nhớ!
Do phép thuật. Phép thuật nằm sâu bên trong như phép thuật dấu
tên những con rồng phản bội Kỵ sĩ.
Nhưng em không quên Tảng đá Kuthian, đúng
không?
Tất nhiên là không, tư tưởng cô nàng thoáng xanh màu giận
dỗi. Sao em có thể quên khi chúng ta liên kết cực kỳ gần
gũi?
Eragon hoa mắt khi cân nhắc những khả
năng. Để hiệu quả, câu thần chú sẽ phải xóa bỏ kết ký ức những ai đã biết
về tảng đá và ký ức của những ai nghe hoặc đọc về nó sau đó. CÓ nghĩa là... toàn
bộ Alagaësia đều bị ếm chú. Không ai có thể thoát
nổi.
Trừ chúng ta.
Trừ chúng ta,nó đồng tình. Và me
mèo.
Và, có thể, Galbatorix.
Eragon rùng mình; nó cảm giác như những
con nhện băng bò trên xương sống nó. Nó kinh ngạc và thấy mình chỉ là một sinh
vật nhỏ bé, yêu đuối. Để che phủ đầu óc của thần tiên, người lùn, loài người và
cả loài rồng, không khiến cho họ có chút mảy may nghi ngờ là một bài toán quá
khó. Nó nghi đây có thể là một đòn phép có chủ tâm; hơn nữa, nó tin câu thần chú
này được tạo ra theo bản năng, vì không thể dùng từ ngữ mà tạo ra nổi một câu
thần chú phức tạp tới nhường này.
Nó phải biết ai đã làm méo mó tư tưởng của mọi người
tại Alagaësia, và lý do. Nếu là Galbatorix thì Eragon sợ rằng Solembum đã suy
luận đúng và quân Varden không có nửa cơ hội chiến
thắng.
Em có nghĩ đây là tác phẩm của loài rồng, giống như Xóa tên? Nó
hỏi.
Saphira mất lúc lâu mới trả lời. Có lẽ. Nhưng cũng theo như những gì Solembum nói với anh, trên
Alagaësia có rất nhiều thế lực. CHỉ khi tới Vroengard chúng ta mới biết được rõ
ràng.
Nếu chúng ta tới được.
Đúng.
Eragon vuốt tóc. Nó đột nhiên cảm thấy mệt
mỏi vô cùng. VÌ sao mọi chuyện phải khó khăn đến
thế? Nó băn
khoăn.
Vì, Saphira nói, ai cũng muốn ăn nhưng không ai muốn bị
ăn.
Nó khụt khịt có chút phấn
khởi.
Dù cuộc nói chuyện giữa nó và Saphira rất
ngắn nhưng cũng đủ khiến Arya và Glaedr để ý,
“Sao chàng đóng tâm tưởng với chúng tôi?”
Arya hỏi. ÁNh mắt nàng nhìn mông lung trên một bên vải bạt lều – gần chỗ Saphira
nằm trong bóng tối. “Có gì không đúng sao?”
Có vẻ trò bị rối loạn đầu óc rồi, Glaedr nói thêm.
Eragon cười không thành tiếng. “Có lẽ vì
con đang thế.” Arya nhìn nó lo lắng khi nó bước tới võng và ngồi xuống. Nó đặt
tay vào giữa hai chân. Nó im lặng trong một lúc để chuyển từ tiếng mẹ đẻ sang
tiếng nói của thần tiên và phép thuật, “Hai người có tin Saphira và tôi
không.”
Sau một hồi ngắn ngủi Arya trả lời, “Có,”
bằng ngôn ngữ cổ.
Ta cũng vậy, Glaedr trả lời tương
tự.
Anh nói hay em nói? Eragon hỏi qua
Saphira.
Anh muốn nói thì nói đi.
Eragon ngước nhìn Arya. Sau đó, vẫn bằng
ngôn ngữ cổ nó nói với cả Arya và Glaedr, “Solembum nói cho tôi nghe tên địa
điểm, một địa điểm ở Vroengard, nơi Saphira và tôi có thể tìm thấy một người
hoặcvật gì đó giúp chúng ta đánh bại
Galbatorix. Nhưng, cái tên đó bị yểm bùa. Mỗi lần tôi nói ra tên đó, mọi người
sẽ quên ngay.” Arya có chút choáng váng. “Hai người tin tôi
không?”
“Tôi tin chàng,” Arya chậm rãi
đáp.
Ta tin rằng trò tin vào điều trò nói, Glaedr gầm nên. Nhưng thực sự không cần làm vậy.
“Vậy con chứng minh kiểu gì? Người không
nhớ nếu con nói tên hay chia sẻ ký ức với người. Người có thể hỏi Solembum,
nhưng sau đó, để làm gì?”
Để làm gì à? Thứ nhất, chúng ta có thể biết con không bị lừa hay
bị điều khiển bởi thế lực đứng sau Solembum. Đối với câu thần chú, có thể chúng
ta sẽ tìm ra cách biết nó tồn tại. GỌi ma mèo và chúng ta sẽ xem làm thế
nào.
Em làm nhé? Eragon hỏi Saphira. Nó nghĩ ma mèo sẽ
thích tới vì Saphira gọi hơn.
Một lát sau, nó thấy cô nàng tìm kiếm
trong suốt doanh trại, rồi cảm nhận tư tưởng của Solembum chạm tới Saphira. Một
lát sau, cô nàng và ma mèo trao đổi gì đó rồi Saphira tuyên bố, Cậu ta đang tới.
Họ im lặng chờ đợi, Eragon nhìn chăm chăm
xuống bàn tay trong khi lập danh sách những thứ cần đến trong cuộc hành trình
tới Vroengard.
Khi Solembum vào lều, Eragon ngạc nhiên vì
thấy cậu ta ở dạng người: trẻ, mắt đen và trông xấc xược. Ở tay trái, ma mèo cầm
chân ngỗng nướng vốn cậu ta đang ngốn ngấu. Mỡ dính đầu môi và cằm, rơi xuống
ngực trần của cậu ta.
Khi nhai thịt, solembum hất cái cằm nhọn
về chỗ đất chôn tim của tim của Glaedr. Ngài muốn gì, người thở ra lửa?” cậu ta hỏi.
Để biết ngươi có sống đúng những gì ta thấy không! Glaedr nói, và tư tưởng con rồng bao vây
lấy Solembum, như một đám mây đen bao lấy một ngọn lửa cháy sáng trong gió. Sức
mạnh của con rồng là vô biên, và theo kinh nghiệm cá nhân, Eragon biết rằng rất
ít kẻ có thể chịu nổi ông.
Với một tiếng ngao trong miệng, Solembum
há mồm đầy thịt và giật lùi lại như thể dẫm phải một con rắn độc. Cậu ta đứng
nguyên tại chỗ, sau đó run lên, răng nhe ra và sự giận dữ hiện lên trên con mắt
vàng. Eragon phải đặt tay lên Brisingr phòng trường hợp xấu. Ngọn lửa lụi nhưng
vẫn còn: một ánh sáng trắng nóng giữa một biển mây đen.
Sau một phút, bão tan và mây rút đi, dù
không hoàn toàn biến mất.
Xin lỗi nhé, ma mèo, Glaedr nói, nhưng ta muốn biết chắc chắn.
Solembum rít lên, lông tóc dựng ngược như
lông nhím. Nếu ông còn có cơ thể, ông già, tôi sẽ
cắt đuôi ông ra.
Ngươi, con mèo con nhà ngươi á? Ngươi chỉ gãi ngứa cho ta
thôi.
Một lần nữa Solembum lại phun phì phì sau
đó quay gót bước ra ngoài, vai nhô lên gần tai.
Đợi đã, Glaedr lên tiếng, Ngươi nói cho Eragon biết cái chỗ ở
Vroengard phải không, chỗ bí mật không ai nhớ ra
đấy?
Ma mèo dừng lại, không quay người, nó gầm
lên và giơ chân ngỗng lên trên đầu vì mất bình tĩnh và khinh bỉ. Đúng.
Và ngươi nó cho hắn nghe trang nào trong Domia abr Wyrda để tìm ra địa điểm
đó.
Hình như vậy nhưng tôi không nhớ, và tôi mong dù gì ở Vroengard,
nó cũng nhổ râu đốt chân ông.
Cửa ra vào lều phấp phới bay khi Solembum
gạt nó sang một bên; sau đó hình dáng nhỏ thó của cậu tan vào bóng tối, như chưa
từng xuất hiện.
Eragon đứng lên và, dùng mũi giày đá miếng
thịt ăn dở ra khỏi lều.
“Đáng ra người không nên quá thô bạo với
cậu ấy,” Arya nói.
Ta không còn lựa chọn khác, Glaedr nói.
“Thật ư? Người có thể hỏi ý cậu ta
trước.”
Và cho cậu ta cơ hội chuẩn bị sao? Không, ta làm xong rồi; bỏ qua
đi, Arya.
“Tôi không thể. Lòng tự tôn của cậu ta bị
tổn thương. Người nên xoa dịu cậu ấy. Không nên để ma mèo trở thành kẻ địch của
mình.”
Nếu rồng là kẻ thù của cô còn nguy hiểm hơn. Bỏ qua đi, tiên nữ
trẻ tuổi.
Eragon lo lắng nhìn Arya. Giọng Glaedr
khiến nó lo lắng – nó biết Arya cũng thấy thế - nhưng Eragon không biết phải
giải quyết sao.
GIờ, Eragon, con rồng vàng nói, ngươi để ta kiểm tra ký ức cuộc trò chuyện với Solembum
chứ?
“Nếu người muốn, nhưng... vì sao ạ? Người
sẽ quên ngay thôi.”
Có thể có nhưng cũng có thể không. Chúng ta phải thử mới
biết.Glaedr nói với Arya. Tách đầu óc cô ra, đừng để ký ức của Eragon bị ảnh hưởng bởi tư
tưởng của cô.
“Nghe theo người, thưa Tiền bối Glaedr.”
Khi Arya nói, tiếng nhạc trong tâm tưởng của nàng càng ngày càng xa. Một lát
sau, tiếng hát kỵ lạ biến mất.
Sau đó Glaedr chú ý tới Eragon, Cho ta xem, ông ra
lệnh.
Lờ đi sự lo lắng, Eragon nhớ lại lần đầu
tiên Solembum tới lều, rồi nó cẩn trọng nhớ lại mọi lời trao đổi giữa hai người
sau đó. Tư tưởng của Glaedr hòa chung với Eragon để con rồng có thể cùng trải
nghiệm với nó. Đó là một cảm giác không thoải mái; như thể nó và ông rồng là hai
hình ảnh khác nhau in lên cùng một mặt của đồng xu.
Khi xong, Glaedr rút khỏi đầu óc Eragon và
sau đó nói với Arya.Nếu ta quên,
hãy nhắc cho ta rằng ““Andumë và Fíronmas ở trên ngọn đồi đau khổ, da họ trông
như thủy tinh.” Cái địa danh ở Vroengard... ta biết nó. Hoặc từng biết. Có gì đó
rất quan trọng, cái gì đó... Tư
tưởng của con rồng vàng xám xịt trong một giây, như có một lớp sương mù phủ lên
ngọn đồi và thung lũng tư tưởng của ông. À? Ông ra lệnh, trở lại
thái độ cộc cằn như trước. Chần chừ gì nữa? Cho ta xem những ký ức
đi.
”Con làm rồi.”
Ngay khi Glaedr tỏ ra không tin, Arya nói,
“Thưa Glaedr, hãy nhớ lại: Andumë và Fíronmas ở trên ngọn đồi đau khổ, da họ
trông như thủy tinh.’”
Làm sao – Glaedr dợm nói nhưng rồi gầm lớn khiến
Eragon thấy như nghe thấy tiếng gầm ngoài đời thực. Ôi. Ta ghét những câu thần chú ám lên ký ức người khác. Chúng là
dạng pháp thuật tồi tệ nhất, luôn luôn dẫn tới rối loạn và bối rối. Chúng gây ra
một nửa số vụ người thân trong một gia đình chém giết lẫn nhau mà không
biết.
Câu người nói có nghĩa gì ạ? Saphira hỏi.
Chẳng có nghĩa gì với mọi người nhưng có ý nghĩa với ta và
Oromis. Không ai hiểu trừ khi ta nói.
Arya thở dài. “Vậy câu thần chú có thật.
Tôi đoán chàng phải tới Vroengard thôi. Bỏ đi một thứ quan trọng thì thật là ngu
ngốc. Chúng ta cần biết ai thao túng chuyện này.”
Ta cũng đi nữa, Glaedr nói. Nếu ai đó muốn làm hại con, chúng không nghĩ mình sẽ phải chiến đấu
với hai con rồng thay vì một. Hơn nữa, ngươi cần có hoa tiêu. Vroengard đã trở
nên nguy hiểm từ khi thời đại các kỵ sĩ rồng diệt vong, và ta không muốn con làm
mồi cho một con quỷ bị lãng quên nào đó.
Eragon lưỡng lự khi thấy sự mong muốn kỳ
lạ trong ánh mắt Arya, nó biết nàng cũng muốn đi cùng. “Saphira sẽ bay nhanh hơn
nếu chỉ mang theo một người,” nó bình tĩnh nói.
“Tôi biết... chỉ có điều tôi luôn ước ao
được tới quê hương của Kỵ sĩ Rồng.”
“Tôi chắc một ngày rồi nàng sẽ tới đó. Một
ngày nào đó.”
Nàng gật đầu. “Một ngày nào
đó.”
Eragon mất một lúc để kiểm soát lại năng
lượng và nhớ lại cần chuẩn bị những gì và sau đó, nó, Saphira và Gleadr có thể
lên đường. Nó hít một hơi và đứng lên.
“tướng quân Garven!” nó gọi. “Anh vào đây
được không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT