Gió gào thét suốt đêm, mang theo mùi hương sẽ làm đổi thay thế giới. Một Tà
Thần cao lớn vươn đầu đánh hơi không khí. Trông hắn giống người, ngọai trừ mái
tóc đỏ rực và đôi mắt màu hạt dẻ.
Hắn chớp mắt ngạc nhiên. Tin chính xác: tụi kia đã có mặt tại nơi này. Hay
đây chỉ là cạm bẫy? Hắn suy tính rồi lạnh lùng ra lệnh: “Phân tán ra. Tìm gốc
cây, bụi rậm mà ẩn núp. Ngăn chặn ngay bất kỳ kẻ nào tiến tới...nếu không các
ngươi sẽ chết.”
Lố nhố quanh hắn là mười hai con quái thú Urgals, vũ trang kiếm ngắn và
những tấm khiên tròn bằng sắt, có sơn những dấu hiệu màu đen. Chúng cũng tương
tự con người, với đôi chân khuỳnh khuỳnh và đôi tay lực lưỡng của loài thú dữ
dùng để bóp nát địch thủ. Trên đôi tai nhỏ xíu của chúng là cặp sừng xoắn vặn.
Nghe lệnh chủ nhân, bầy quái thú kêu ụt ịt, vội vàng tìm chỗ núp. Ngay khi tiếng
xào xạc im ắng, khu rừng trở lại yên lặng như tờ.
Tà Thần đảo mắt quan sát quanh một thân cây lớn, rồi ngước nhìn lên con đường
mòn. Trời tối đen như mực, mắt người thường không thể thấy gì, nhưng với ánh
nhìn sắc sảo của hắn, chỉ cần chút ánh trăng lu, mọi chi tiết đều rõ ràng như
nắng ban ngày. Hắn lặng lẽ đứng, tay cầm thanh kiếm dài. Trên lưỡi kiếm sáng ánh
thép xanh, có một vết xước hằn sâu. Lưỡi kiếm mỏng tang, đủ để xuyên ngọt xớt
giữa hai xương sườn, nhưng cũng đủ mạnh để chặt đứt một bộ giáp sắt cứng rắn
nhất.
Thị lực của lũ Urgals không mạnh như Tà Thần, chúng ôm vũ khí lần mò như bầy
ăn mày mù. Một con cú rúc xé tan bầu yên lặng. Tất cả hốt hoảng cho đến khi con
chim khuất dạng. Bầy quái thú run cầm cập trong đêm lạnh buốt, một tên lúng túng
đạp đôi ủng nặng chịch lên một cành khô. Tà Thần rít lên giận dữ, làm bầy quái
thú rúm người lại, không dám nhúc nhích. Hắn quay đi, cố nén sự tởm lợm vì mùi
hôi như thịt thối bốc ra từ lũ Urgals. Dù sao chúng chỉ là những dụng cụ, không
hơn không kém.
Mỗi phút trôi qua, Tà Thần phải cố khỏi bồn chồn. Hương thơm của những kẻ
đang tiến tới đã thoang thoảng trong không khí. Hắn không cho phép lũ Urgals
đứng dậy để khởi động cho ấm người, chính hắn cũng không cho phép mình được
hưởng trò xa xỉ đó. Một cơn gió mạnh đem theo hương thơm ngào ngạt hơn. Hắn nóng
nảy, nhếch mép gầm gừ.
“Sẵn sàng.” Hắn thì thầm ra lệnh, toàn thân run rẩy. Mũi kiếm hươ hươ thành
một vòng tròn nhỏ. Phải mất bao nhiêu mưu đồ và đau đớn, hắn mới đạt được phút
giây này, không thể mất bình tĩnh để hỏng việc được.
Dưới đôi mày rậm rì, mắt tụi quái thú rực sáng. Chúng nắm chặt vũ khí trong
tay. Phía trước chúng, tên Tà Thần nghe tiếng một vật chạm vào cục đá. Những
bóng đen lờ mờ xuất hiện trong đêm tối và đang thả dốc con đường mòn.
Ba kỵ sĩ trên lưng ba con ngựa trắng, thong dong đi nước kiệu về phía chúng
đang phục kích. Trên con ngựa đi dầu là một vị thần tiên với hai tai nhọn và đôi
lông mày thanh nhã. Thân hình ông ta mảnh khảnh nhưng rắn chắc như một thanh
gươm. Cung trên lưng, một bên hông là cây kiếm và bên kia là ống đựng đầy những
mũi tên gắn lông thiên nga. Kỵ sĩ đi sau cùng mặt mày, vóc dáng cũng thanh tú
như vậy. Tay phải ông ta cầm một cây thương dài, thắt lưng gài một mũi dao găm,
đầu đội một mũ sắt giát vàng và gắn hổ phách tuyệt đẹp. Cưỡi ngựa đi chính giữa
là một nàng tiên tóc đen mun, nàng luôn nghiêm nghị quan sát chung quanh. Những
lọn tóc đen bao quanh đôi mắt sâu, ngời sáng. Trang phục đơn giản nhưng không
làm giảm nhan sắc của nàng. Một thanh kiếm đeo bên mình và sau lưng là ống đựng
tên, nàng luôn nhìn cái túi đeo phía trước, như để yên tâm là nó vẫn còn đó.
Một kỵ sĩ nói nho nhỏ, Tà Thần không nghe rõ, nhưng hắn thấy nàng tiên trả
lời với vẻ đầy quyền uy và hai vệ sĩ hoán đổi vị trí với nhau, người đội mũ sắt
tiến lên dẫn đầu. Họ đi qua ổ phục kích của Tà Thần và lũ Urgals không chút
nghi ngờ.
Vừa lúc Tà Thần sẵn sàng hưởng men chiến thắng, thì gió đổi chiều, thốc mùi
sú uế tanh tưởi của bầy quái thú về phía các thần tiên. Ba con ngựa ngửa cổ ra
sau, khịt mũi cảnh giác. Các kỵ sĩ sững người, nhìn quanh, rồi quay đầu ngựa
phóng nhanh.
Nhưng con ngựa của nàng tiên lại lao về trước, tách xa khỏi hai vệ sĩ của
nàng. Lũ Urgals ra khỏi chỗ núp, bắn như mưa những mũi tên đen. Từ sau thân
cây, Tà Thần tiến ra, đưa cao tay phải, thén lên: “Garjzla!”
Một tia chớp đỏ từ bàn tay hắn phóng về nàng tiên mau như tên bắn. Cây cối
xung quanh rực sáng một màu đổ máu. Con ngựa rống to, quị xuống. Nàng tung mình
khỏi lưng ngựa lanh lẹ phi thường, rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất và ngoái nhìn
hai vệ sĩ.
Bầy Urgals xông tới hai vệ sĩ bị trúng tên nằm trên vũng máu, nhưng Tà Thần
gào lên ra lệnh: “Đuổi theo ả. Ả mới là kẻ ta cần bắt.”
Bầy quái thú gừ gừ chạy gấp xuống đường mòn.
Nàng bật lên tiếng kêu khi thấy hai kẻ đồng hành đã chết. Tiến lên một bước,
nàng nguyền rủa kẻ thù, rồi nhảy vọt vào rừng.
Trong khi bầy Urgals rầm rầm truy đuổi trong rừng, Tà Thần lên tảnh đá cao
quan sát. Hắn giơ tay lẩm bẩm: “Boetq istalri!”, một khoảng rừng bùng thành
ngọn lửa. Lần lượt, hắn đốt từng mảng cho đến khi đám cháy kết thành một vòng
tròn, thu hẹp vùng đám quái thú đang lục soát. Hắn hả hê đứng canh ngọn lửa.
Thình lình hắn nghe những tiếng kêu la, gầm rú. Qua những ngọn cây, hắn thấy
ba thủ hạ bị thương quằn quại, chất đống lên nhau và nàng tiên đang cố thoát
chạy khỏi những tên Urgals còn lại. Nàng chạy như bay tới một tảng đá lớn. Tà
Thần quan sát mặt đất chùng mười thước dưới kia, rồi nhẹ nhàng buông mình xuống
trước mặt nàng. Nàng quay đầu, phóng người trở lại đường mòn. Máu Urgals đen
ngòm còn nhỏ giọt trên lưỡi kiếm của nàng và lốm đốm trên chiếc túi nàng đang
giữ rịt trong tay.
Nhưng lũ quái đầu sừng đã từ trong rừng tiến ra, chặn ngang con đường độc
đạo. Nàng nhìn quanh tìm đường tẩu thoát. Biết là vô vọng, nàng tiên đứng thẳng
người, với vẻ đầy ngạo mạn của một vị vương giả. Tà Thần khoan khoái trước sự
thất bại của kẻ thù, giơ cao tay tiến tới, ra lệnh cho bầy quái: “Bắt nó”.
Khi bầy quái xô tới, nàng mở túi, lấy một vật ra rồi ném túi xuống đất. Bây
giờ, cùng ánh lửa bập bùng, trong tay nàng viên ngọc bích phản chiếu lại một tia
sáng đầy giận dữ. Nàng đưa viên ngọc lên khỏi đầu, miệng lẩm nhẩm mấy câu thần
chú.
Trong cơn tuyệt vọng, Tà Thần thét lớn: “Garjzla!” Một quả bóng lửa đỏ rực
phóng khỏi tay hắn, bay tới nàng. Nhưng quá muộn. Một tia chớp màu ngọc bích làm
sáng cả khu rừng và viên ngọc vụt biến mất. Lúc đó ánh lửa đỏ mới xô nàng ngã
ngất.
Tà Thần gầm lên tức giận, phóng ngập nửa thanh kiếm vào một thân cây, chuôi
kiếm rung len bần bật. Hắn điên cuồng tung liên tiếp chín chưởng giết sạch lũ
quái đầu sừng, rồi mới rút kiếm khỏi thân cây tiến lại gần nàng. Hắn lèm bèm một
tràng nguyền rủa bằng thứ ngôn ngữ xấu xa chỉ mình hắn hiểu, vì Tà Thần đoán
trước sẽ có những trận phục thù. Hắn nắm tay, ngửa mặt nhìn trờ. Những vì sao,
im tăm tắp, lạnh lùng nhìn lại hắn. Hắn ngạo mạn nhếch mép, rồi trở lại nàng
tiên đang bị mê man.
Sắc đẹp của nàng có thể làm say đắm bất cứ một người bình thường nào. Nhưng
không thể làm mê hoặc được hắn. Biết chắc viên ngọc đã mất, hắn dắt ngựa khỏi
nơi phục kích. Buộc nàng tiên lên yên xong, hắn nhảy lên con chiến mã, ra khỏi
khu rừng.
Hắn dập tắt lửa mở lối ra, nhưng tất cả đám cháy chung quanh vẫn để hừng hực
lửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT