Một tuần trôi qua: tuần của tiếng cười, âm nhạc, những buổi đi bộ dài giữa những kỳ quan của Ellesméra. Eragon đưa Roran, Katrina, Ismira tới thăm căn nhà của sư phụ Oromis tại Vách đá Tel’naeír. Saphira cho họ xem tượng đá cô nàng tạo ra trong Lễ hội Huyết thệ. Arya dành cả ngày đưa họ tới thăm những khu vườn trong thành phố, để họ có thể thấy những loại thực vật đặc biệt hơn mà thần tiên đã sưu tập hoặc lai tạo qua hàng năm trời.
Eragon và Saphira sẽ vui được ở lại Ellesméra thêm vài tuần nữa, nhưng Blödhgarm liên lạc với họ báo ông cùng những Eldunarí đã tới hồ Ardwen. Dù Eragon và Saphira đều không muốn thừa nhận, nhưng đã tới lúc họ phải ra đi.
Nhưng cũng mừng vì Arya và Fírnen sẽ bay cùng, ít nhất là tới rìa Du Weldenvarden hoặc có thể xa hơn một chút.
Katrina quyết định ở lại cùng Ismira, nhưng Roran muốn đi cùng trong đoạn đầu hành trình. Anh nói,, “Anh muốn xem phía bên kia Alagaësia thế nào. Mà đi cùng chú nhanh hơn đi ngựa chứ.”
Bình minh ngày hôm sau, Eragon tạm biệt Katrina. Chị khóc suốt. Nó tạm biệt Ismira, nựng con bé và con bé nhìn nó không hiểu gì.
Sau đó họ rời đi. Saphira và Fírnen bay sóng đôi về phía đông khu rừng. Roran ngồi sau Eragon, giữ eo nó, trong khi Cuaroc treo lơ lửng trên chân Saphira, toàn thân phản chiếu ánh mặt trời như gương vậy.
Sau hai ngày rưỡi, họ nhìn thấy hồ Ardwen: một mặt nước lớn hơn toàn bộ thung lũng Palancar. Ở bờ tây là thành phố Sílthrim. Saphira lẫn Eragon đều chưa từng đặt chân tới đây. Và nổi trên mặt nước là chiếc thuyền trắng dài với một cột buồm duy nhất.
Chiếc thuyền đúng như Eragon biết, vì nó đã nhận ra từ trong những giấc mơ của mình. Trong nó dâng lên một cảm xúc về định mệnh khó cưỡng.
Chuyện phải thế thôi, nó nghĩ.
Họ qua đêm ở Sílthrim. Thành phố rất giống Ellesméra, dù những ngôi nhà nhỏ hơn và san sát hơn. Khi họ nghỉ ngơi, thần tiên đưa Eldunarí, cùng thức ăn, công cụ, và những nhu yếu phẩm khác. Đoàn thủy thủ gồm hai mươi thần tiên nguyện đi cùng để nuôi nấng những con rồng và huấn luyện những Kỵ sĩ tương lai, cũng như Blödhgarm và tất cả những pháp sư còn lại, trừ Laufin và Uthinarë, lúc này đã ra đi.
Vào buổi sáng, Eragon thay đổi câu thần chú giấu trứng và lấy ra hai quả, đưa cho những thần tiên mà Arya đã chọn để trông giữ. Một trong hai quả sẽ tới với người lùn, quả còn lại tới với Urgal, và hy vọng những con rồng sẽ chọn được những kỵ sĩ cho mình. Nếu không, chúng sẽ được đổi chỗ, và nếu chúng vẫn không tìm ra Kỵ sĩ thích hợp... ờm, Eragon không biết sẽ làm gì sau đó, nhưng nó tin Arya sẽ biết cách. Khi trứng đã nở, chúng cùng Kỵ sĩ sẽ nghe theo lời Arya và Fírnen tới khi đủ trưởng thành để tới chỗ Eragon, Saphira cùng những người khác tại phương đông.
Sau đó Eragon, Arya, Roran, Cuaroc, Blödhgarm, và những thần tiên khác xuống thuyền, trong khi Saphira và Fírnen lượn vòng quanh.
Con thuyền mang tên Talíta, theo tên ngôi sao đỏ trên bầu trời phía đông. Con thuyền nhẹ và hẹp, chỉ cần có vài phân nước là nổi được. Nó chuyển động không phát ra tiếng kêu, hầu như không cần điều khiển, như nó biết chính xác thuyền trưởng muốn nó tới đâu.
Trong nhiều ngày, họ trôi qua những khu rừng, đầu tiên qua Hồ Ardwen, sau đó, xuôi theo sông Gaena, giờ đang vào mùa tan băng khi xuân sang. Khi họ đi qua những nhánh cây xanh rì, những con chim hót líu lo quanh họ, những con sóc – đỏ và đen, - kêu choe chóe từ trên ngọn cây hoặc chỉ ngồi trên những ngoài cây chìa ra mà quan sát họ.
Eragon dành hầu hết thời gian với Ayra hoặc Roran và chỉ thi thoảng mới bay cùng Saphira. Còn Saphira luôn ở cùng Fírnen. Nó thường thấy chúng ngồi bên bờ sông, đầu tựa vào nhau.
Ngày, ánh sáng trong rừng mang màu vàng ảm đạm. Đêm, những ngôi sao sáng lấp lánh và vầng trăng trắng ngà chiếu sáng giúp họ có thể bơi thuyền. Sự ấm áp, màn sương mù cùng sự bập bềnh đều đặn của Talíta làm Eragon thấy mình như nửa ngủ nửa mở, lạc hướng trong những giấc mộng đẹp.
Khi cánh rừng kết thúc, họ bơi thuyền qua những cánh đồng trước mặt. Sông Gaena chảy về phương nam rồi mang họ dọc theo khu rừng tới Hồ Eldor, lớn hơn hồ Ardwen nhiều.
Tới đây thời tiết biến đổi. Một cơn bão xuất hiện. Những cơn sóng dữ tràn lên thuyền. Chỉ trong một ngày, tất cả đều thảm hại vì cơn mưa lạnh buốt và những cơn gió dữ tợn dội lên người họ. Nhưng, nhờ gió thuận chiều nên tốc độ của họ được cải thiện đáng kể.
Từ hồ Eldor, họ đi vào sông Edda và xuôi về phương nam qua tiền đồn Ceris của thần tiên. Sau đó, họ rời rừng cây hoàn toàn, Talíta lướt trên sông, qua những đồng bằng, dường như chỉ một mình.
Từ khi rời khỏi rừng cây, Eragon nđã nghĩ Arya và Fírnen sắp đi. Nhưng vì họ không hề nói gì về chuyện ra đi nên Eragon cũng không định hỏi thêm.
Họ càng đi xa về phía nam càng gặp nhiều đất hoang. Roran nhìn và nhận xét, “Ở đây hoàn toàn cô lập, nhỉ?”
Cuối cùng họ cũng tới khu dân cư ở cực đông Alagaësia: gồm những ngôi nhà gỗ nhỏ đơn côi mang tên Hedarth. Người lùn xây dựng nơi này vì một mục đích duy nhất là trao đổi hàng hóa với thần tiên, vì ở khu vực này chẳng có gì đáng giá ngoài những bầy hoẵng và bò hoang ở đằng xa kia. Những ngôi nhà nằm ở nơi sông Âz Ragni đổ vào Edda, khiến lòng sông rộng gấp đôi.
Eragon, Arya, Saphira đã từng qua Hedarth một lần, nhưng theo hướng ngược lại, khi họ từ Farthen Dûr tới Ellesméra sau trận chiến với Urgal. Vì vậy Eragon biết điều gì sắp tới.
Nhưng, nó ngạc nhiên khi thấy hàng trăm người lùn đang đợi họ ở bến cảng vẫn chuyển hàng hóa nằm ngoài cửa sông Edda. Sự bối rối trở thành mừng rỡ khi nhóm đó tản ra và Orik tiến lên trước.
Orik giơ cao cây búa Volund và hét vang, “Cậu không nghĩ tôi sẽ để cậu em kết nghĩa của mình ra đi mà không chào hỏi gì sật sao?”
Eragon nhe răng cười và khum tay trước miệng hét đáp lại, “Không bao giờ!”
Thần tiên neo Talíta để mọi người trừ Curoc, Blödhgarm, và hai thần tiên khác ở lại canh giữ Eldunarí, bốc dỡ hàng hóa. Nước sông không yên ả khiến thuyền không đứng yên nếu không được neo vào bến cảng. Vì thế sau đó các thần tiên rời đi xuôi xa dòng Edda hơn để tìm một nơi bỏ neo an toàn hơn.
Eragon kinh ngạc thấy người lùn mang tới Hedarth bốn con lợn rừng khổng lồ từ rặng Beor. Nagran được xiên trên những thân cái cây to bằng cổ chân Eragon và nước trên thang hồng.
“Tôi tự giết thịt con đó đó,” Orik tự hào nó và chỉ vào con lớn nhất.
Orik còn mang tới bữa tiệc ba xe rượu ngon nhất của người lùn cho Saphira. Saphira ậm ừ vẻ thích thú khi nhìn thấy những thùng rượu. Anh cũng nên thử xem cô nàng nói với Fírnen, đang khịt mũi vươn cổ, tò mò đánh hơi những thùng rượu.
Khi đem xuống và thức ăn đã chín, họ ngồi trên những chiếc bàn gồ ghề mà người lùn vừa mới làm xong trong ngày. Orik gõ búa lên khiên để khiến mọi người im lặng. Sau đó ông giơ một miếng thịt, đặt lên mồm, nhai và nuốt cái ực.
“Ilf gauhnith!” ông tuyên bố. Những người lùn hét lên đồng tinh và bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Tối tàn, mọi người – kể cả những con rồng – đều đã chè chén no say. Orik vỗ tay và gọi vài người hầu tới mang ra một rương vàng và đá quý. “Một biểu tượng nhỏ cho tình bạn của chúng ta,” Orik nói khi đưa cho Eragon.
Eragon cúi đầu cám ơn.
Sau đó Orik tới bên Saphira. Ông nháy mắt đưa cho cô nàng một cái nhẫn bằng vàng và bạc để đeo vào một trong những móng chân trước. “Đây là một cái nhẫn đặc biệt. Nó sẽ không bị xước. Và khi cô còn đeo nó, con mồi sẽ không biết cô tới gần.”
Món quà vô cùng vừa ý Saphira. Cô nàng để Orik đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa bàn chân phải. Dù trong đêm, nhưng Eragon vẫn thấy được sự ngưỡng mộ trước thứ kim loại sáng bóng đó.
Vì Orik khăng khăng yêu cầu, họ đành ở lại một đêm tại Hedarth. Eragon muốn đi vào sáng sớm hôm sau. Nhưng khi trời vừa rạng, Orik lại mời nó, Arya và Roran đi ăn sáng. Sau bữa sáng, họ nói chuyện rồi tới xem những bè gỗ người lùn dùng để đem Nagran xuôi từ Rặng Beor xuống Hedarth. Và sau đó cũng gần tới bữa tối, họ lại ở lại ăn bữa tối cuối cùng cùng Orik.
Bữa tối cũng có tiệc giống như tối hôm trước. Người lùn chơi nhạc, thưởng thức một nhà thơ nổi tiếng của người lùn thuyết phục họ ở lại lâu hơn.
“Ở lại tối nữa đi,” Orik giục. “Trời tối rồi không phải lúc thích hợp để đi lại.”
Eragon liếc nhìn mặt trăng tròn và mỉm cười. “Anh quên rằng, trời không tối với tôi như với ngài. Không, chúng tôi phải đi rồi. Nếu chờ đợi thêm nữa, tôi sợ mình sẽ không đi nổi.”
“Vậy thì hãy ra đi cùng lời chúc phúc của tôi, người anh em của tôi.”
Họ ôm nhau. Orik mang cho họ vài con ngựa – ngựa người lùn nhốt ở Hedarth để trao đổi với thần tiên.
Eragon giơ tay tạm biệt Orik. Sau đó nó xùy ngựa và phi nước đại cùng Roran, Arya và những người lùn khác đi khỏi Hedarth và xuống con đường mòn chạy dọc bờ nam sông Edda, nơi không khí ngọt ngào mùi cây liễu và cây dương. Những con rồng bay trên trời, đảo xòng, đùa cợt sóng bược như một điệu vũ.
Bên ngoài Hedarth, Eragon ghìm cương ngwuaj, như những người khác. Họ đi chậm lại, thì thầm nói chuyện cùng nhau. Eragon không nói điều gì quan trọng với Arya và Roran. Họ cũng vậy. Chuyện trò không quan trọng mà cái quan trọng là cảm giác được gần bên nhau trong một buổi tối đẹp trời. Cảm xúc giữa họ trở nên đáng trân quý và dễ vỡ. Khi họ nói, họ dường như nhẹ nhàng với nhau hơn bao giờ hết, vì họ biết thời khắc gần nhau không còn bao lâu. Không ai muốn khuấy động cùng những từ ngữ chẳng có ý nghĩa gì.
Họ nhanh chóng tới đỉnh một ngọn đồi nhỏ và nhìn xuống Talíta, đang đợi họ ở phía xa xa.
Con thuyền vẫn giống như cũ. Nhu nó phải thế,
Dưới ánh trăng bàng bạc, con thuyền giống như một con thiên nga chuẩn bị cất cánh khỏi dòng sông chảy lững lờ và mang nó đi vào vùng hỗn mang. Thần tiên đã hạ buồm. Mảnh buồm tỏa ánh sáng mờ mờ. Một người đứng trước bánh lái, nhưng còn lại con thuyền hoàn toàn không có người.
Qua Talíta, một đồng bằng chìm trong màn đêm trải dài về mọi hướng tới tận đường chân trời. Thi thoảng có một nhánh sông như một dải kim loại cắt qua mà thôi.
Eragon nghẹn họng. Nó đội mũ áo choàng lên, như để bản thân mình khỏi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
Họ từ từ xuống đồi và qua bãi cỏ rì rào tới bờ biển sỏi đá gần con thuyền. Tiếng vó ngựa nghe sắc lạnh và lớn khi bước trên những phiến đá.
Eragon và những người khác xuống ngựa. Thần tiên xếp thành hai hàng đối diện nhau dẫn tới thuyền. Họ chống giáo xuống đất và đứng như tượng.
Eragon nhìn họ. Nó càng nghẹn họng hơn đến nỗi hít thở cũng khó.
Giờ tới lúc đó rồi, SAPhira nói.. Nó biết em nó nói đúng.
Eragon tháo rương vàng đá quý xuống khỏi lưng ngựa và đưa cho Roran.
“Chúng ta sẽ chia tay ở đây, đúng không?” Roran hỏi.
Eragon gật đầu. “Đúng,” nó nói và đưa cái rương cho Roran. “Anh sẽ cần cái này. Anh có thể dùng nó tốt hơn em... Dùng để xây lâu đài anh ạ.”
“Ừ,” Roran nói, giọng nghèn nghẹn. Anh ôm rương dưới tay trái, rồi tay phải ôm Eragon. Họ ôm nhau một lúc lâu. Sau đó, Roran nói, “Cận thận nhé chú.”
“Anh cũng cẩn thận nha anh... Chăm sóc tốt cho chị Katrina và Ismira đó.”
“Ừ.”
Eragon không thể nghĩ nên nói gì nữa. Nó chạm vào vai Roran rồi quay đi, tới gần Arya. Nàng đang đứng đợi nó cạnh hai hàng thần tiên.
Họ nhìn nhau rất lâu. Sau đó Arya nói, “Eragon”. NÀng cũng đội mũ lên. Dưới ánh trăng, nó hầu như chẳng thấy mặt nàng.
“Arya.” Nó nhìn xuống dòng sông bàng bạc và rồi lại nhìn Arya. Nó nắm lấy chuôi kiếm Brisingr. Trong nó trào dâng bao cảm xúc. Nó rùng mình. Nó không muốn đi dù biết phải đi. “Đi cùng tôi...”
“Nàng nhìn lên. “Không thể.”
“... hãy đi cùng tôi tới khúc quanh đầu tiên của dòng sông này.”
Nàng chần chừ, rồi gật đầu. Nó giơ tay. Nàng đặt tay vào bàn tay nó. Họ cùng nhau bước lên thuyền.
Thần tiên đi theo họ. Khi tất cả đã trên thuyền, họ lôi ván cầu lên. Dù không có gió hay mái chèo, con thuyền vẫn rời bờ cát và xuống dòng sông dài, phẳng lặng.
Roran đứng một mình trên bờ nhìn họ ra đi. Sau đó anh quay đầu và hét một tiếng lớn, đau đớn. Màn đêm vọng lại âm thanh của sự mất mát đó.
Vài phút sau, Eragon đứng cạnh Arya. Họ không nói gì ngoài quan sát khúc quanh đầu tiên đến chưa. Cuối cùng Eragon quay sang, nó bỏ mũ nàng xuống để nhìn thấy đôi mắt nàng.
“Arya,” nó nói. Nó thì thầm tên thật của nàng. Nàng rùng mình khi nhận ra.
Nàng thì thầm tên thật của nó. Nó cũng rung người khi nghe về toàn bộ con người mình.
Nó mở miệng định nói. Nhưng Arya đặt ba ngón tay trên môi nó và ngăn lại. Nàng lùi lại và giơ một cánh tay cao quá đầu.
“Tạm biệt, Eragon Khắc tinh của Tà thần,” nàng nói.
Sau đó Fírnen bay xuống và đưa nàng bay khỏi thuyền, đẩy ngã Eragon bằng những ngọn gió sinh ra do cánh rồng.
“Tạm biệt,” Eragon thì thầm khi nhìn nàng cùng Fírnen bay về nơi Roran vẫn đứng ở xa xa.
Sau đó Eragon mới dám khóc. Nó đã lên thuyền và để lại đằng sau tất cả những gì nó từng biết. Phía bên trên kia, Saphira cũng khóc. Sự đau buồn của cô rồng hòa cùng nó khi họ khóc như chưa bao giờ được khóc.
Nhưng rồi nhịp tim của Eragon cũng chậm lại, nước mắt cũng khô. Sự yên bình thay thế khi nó nhìn đồng bằng trống trải. Nó không hiểu mình sẽ chạm trán những gì ở nơi hoang vu kia. Nó không biết cuộc đời nó và Saphira – cuộc đời của những con rồng và Kỵ sĩ Rồng - sẽ tới đâu.
Chúng ta không đơn độc đâu, anh bé à, Saphira nói.
Nó nở một nụ cười.
Và con thuyền trôi đi, êm ả trên dòng sông phủ ánh trăng về phía miền đất tối tăm phía trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT