Ngày mới lại bắt đầu khi đêm qua mơ được gần em, chắc giờ này ngoài kia nhỏ của tôi vẫn còn đang co ro trong chăn ấm.

Bình thường em hay phải dậy sớm để đi học, nhưng mấy ngày nay em bị ốm có mà ngủ đến trưa. Đứng lên ngồi xuống mãi không yên, tôi nghĩ bụng: ‘‘bây giờ mà không gọi cho em thì hôm nay tôi chắc không có lúc nào hở ra mà gọi vê cho em được. Tý thì đi ký hợp đồng, xong việc kiểu gì cũng say mềm cho mà coi.

Thôi, cứ điện hỏi han tý cho lành không là không yên tâm với cái ‘‘vị’’ này ở nhà được.

(Yêu xa chính là như vậy đó, mỗi ngày tuy không được bên nhau nhưng chỉ cần một tin nhắn, một cuộc gọi thôi cũng làm nửa kia ấm lòng).

- Alo

* * *

- Dạ! (giọng em kiểu buồn ngủ)

* * *

- Anh bảo này, tý em ăn gì bảo chị Phương mua cho nhá, xong bảo chị hỏi xem bác sĩ bao giờ cho về nhá!

* * *

- Ừm, vầng…vầng con tó !

* * *

- Nhớ đấy!

* * *

- Vầng mà (em bắt đầu gắt lên)

- Ừm, thế thôi em ngủ tiếp đi, anh đi làm đây…bye con tó.

Vậy là đã yên tâm hơn về em, tôi gọi điện cho taxi chở đến một cty to trong Sài Gòn này…

8h30 phút….

Có 2 người đã chờ sẵn ở cửa và dẫn tôi đi vào phòng họp, nghe 2 người đó giới thiệu thì hay : Anh đối diện là giám đốc phòng đầu tư và một em gái trẻ là phó giám đốc phòng kinh doanh.

Nghĩ bụng chắc chết, quả này đơn phương độc mã !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play