Bạn có tin rằng ghét của nào trời trao của ấy không? ít nhất là tôi tin.

Thực ra có những lúc từ cái nhìn đầu tiên mình cảm thấy ghét cay, ghét đắng người ta, sợ sệt khi gặp họ nhưng quả thật câu nói ghét của nào trời trao của ấy rất huyền bí. Qua một số người, bạn từng gặp lần 1, gặp lần 2 , lần 3 bạn rất ghét người ta vì người ta đanh đá, tính tình khó đoán. Phải chải qua thời gian sau bạn mới khai thác được điểm tốt của người ta, bạn mới thấy thích, thấy yêu họ.

Con người của huyền my cũng vậy, vừa tiếp xúc lần đầu tôi đã thấy ghét và sợ sệt mỗi khi gặp em. Một điều không thể phủ nhận khi qua thời gian tôi đã hiểu em nhiều hơn là huyền my vẫn còn là một cô bé , tính tình trẻ con pha trộn ít đanh đá và giành trọn trái tim của mình cho bigbang, CAND.

Tôi tên là Đỗ Trung Hiếu, năm nay tôi 17 tuổi. Tôi ghét nhất là mùa đông ghét mùa đông không phải vì sợ lạnh, mà là tôi sợ sự cô đơn. Suốt 17 năm qua, mỗi năm vào mùa đông tôi thường thức đến gần sáng để đọc truyện , facebook , ola và chỉ ngủ khi hai mắt không còn thức được nữa. Mặc cho sáng dậy đi học hai mắt tôi thâm cuồng nhưng tôi cũng kệ, đó là cuộc sống của tôi trước khi tôi gặp em và yêu em.

Trở lại với hiện tại, bây giờ trời đã xế thu, vạn vật cũng đã bắt đầu xao động. Từ ngọn cỏ bé nhỏ cho đến những cây cổ thụ cao lớn trong ánh sáng vàng rực rỡ đều dùng sắc thái của mình để điểm tô cho cái mùa thu xao xác ấy. Mỗi người , mỗi cảm nhận riêng về mùa thu khác nhau, còn tôi cảm nhận về mùa thu mùa mà dẫn đường cho sự lạnh giá của mùa đông ập tới. Phải chi đây là mùa mà những người cô đơn (fa) như tôi có thể thấu hiểu nhất. Ngày và đêm đã bắt đầu chênh lệch rồi, nắng ấm xa dần rồi , tôi phải tự đứng lên mà đi tìm cho mình cái gọi là hạnh phúc mới thôi, một tình yêu thực thụ.

Vừa chải qua tiết sinh hoạt thật khủng khiếp, tôi vội về nhà ngay như mọi ngày. Không rẽ ngang, rẽ dọc về để tắm rửa măm sớm tối lên nhà thằng bạn chơi.

Hum nay ở lớp nó bảo là nhất định phải lên, uk thì lên! đằng nào tối nay thứ 7 ở nhà không có cái gì chơi cũng chán. Nhưng cũng không thể ngờ được mọi sự đen đủi lại cứ tìm đến tôi trong ngày hôm nay.

Ngay từ sáng đi học muộn 5 phút , thấy thầy giáo lên gần đến lớp cắm đầu cắm cổ chạy vào lớp trước ổng chẹo mẹ chân. Đúng là một ngày xui xẻo...

Phải công nhận mới mọi người là thi thoảng nên đi dạo phố, ta mới thấy hết được cảnh nhộn nhịp về đêm. Bây giờ trời đang dần chuyển mùa, cảm giác xe lạnh đã bắt đầu đến, đi dọc con đường chúng ta sẽ có thể ngửi thấy mùi hoa sữa. Mặc dù không mún ngửi đâu, nhưng vẫn chui vào mũi đấy.

Tôi cũng nói thật là tôi lúc này không có tâm trạng để mà tả hoa, tả lá cho lắm. Đau thật , chân thì đau may mà vẫn đạp xe được lên nhà thằng bạn. Bố nó bảo là nó đi chơi đâu rùi ấy, vừa nãy thấy có đứa rủ. À thằng này được , theo gái mà lại cho anh em leo cây. Ngồi đấy mà nói chuyện với phụ huynh đợi nó về có mà đến sáng mai, đành lại lết về thui.

Tôi thề là sẽ không có lần thứ hai ! Mải lẩm bẩm chửi nó mà cũng đi được một đoạn, ý định bây giờ đi đâu thì cũng trống rỗng, thôi tôi về bật ti vi lên rồi ngồi tự kỉ vậy! biết làm gì hơn. Đang nghĩ vớ vẩn thì nghe có giọng con gái gọi. Giọng đứa nào mà ngang thế không biết ? lại còn dám gọi tên phụ huynh nữa chứ, tôi thề nếu lúc ấy tôi biết được mồm đứa nào đang gọi tên ông già ở nhà ra tôi bóp cổ nó chết liền.

Đành phải đi chậm lại, sax mèng ơi! cứ tưởng đứa nào hóa ra là phương nấm (đứa chị họ). Ăn với chẳng nói, làm mình cứ tưởng mấy con dở hơi thích buôn chuyện ở lớp. Mà nghĩ bụng đang đi một mình, tự dưng lại có người đi cùng thế này, chắc bão đây. Mải nói chuyện, giờ mới để ý hình như ngồi sau xe phương nấm còn ai đây không biết? (mà con gái con đứa tốt buổi tối lên ở nhà, may mà mình không có người yêu không thì lo chết mẩt).

- Ặc ! suýt ngất, mẹ ơi có phải mẳt tôi lúc đấy nhìm lầm không?

- Không ngờ người ngồi sau phương nấm lúc này lại là nhỏ em huyền my.

- Ôi! chúa ôi xin ngài hãy giúp cho thằng con của ngài được bình yên vô sự đến khi về đến nhà . (nghe tên nhỏ huyền my thì hay đấy nhưng đâu ai biết đụng phải nhỏ my là động phải nữ đại ác nhân của trường thcs kỳ lâm lúc bấy giờ). Phương nấm đã bắt đầu hỏi chuyện tôi, cái gì cơ! hỏi gì không hỏi lại động ngay vào cái lỗi đau bị thằng bạn cho leo cây của tôi.

- Mày vừa đi đâu về đấy? Hay lúc này mình nên nói thật cho phương nấm là vừa lên nhà thằng bạn, bị nó cho leo cây nhỉ? Không được! nói thế nó chửi mình ngu thì biểt dấu mặt vào đâu, thôi chém bừa đi.

- Ở nhà chán quá, nên em đi dạo tý! bla bla.... Có những câu nói mà người nói không bao giờ có thể biết được là đã động đến nỗi đau của người kia.

- Thế dạo này mày đang yêu ai rùi?

Mịa! mụ này ác dã man con ngan lun, lần sau để ý em mình tý chứ. 17 năm nay , tôi thề nếu tôi có một gấu nào để yêu thì tôi còn bé hơn con kiến, lại còn yêu ai rồi chứ! đau quá đau lun. Thực ra cũng có một số lần tôi định tán thử một ai đó nhưng đối phương nghe thấy tên tôi thôi là đã nản rồi ý, tại tôi nghịch vãi chưởng lun.

- Dạ làm gì có ai ạ! ( trời đất, giọng tôi lúc ấy ngọt thế không biết).

- Shhit! tao không tin... mặt mày có đến nỗi nào đâu mà bảo là không có người yêu.

- Ăn với chẳng nói, không tin thì thôi. Nhưng sự thật nó đúng là như vậy, nghĩ mãi một hồi ,mà phương nấm không tin thì thôi! chém bừa một hot gơ nào xinh xinh ở lớp cũng được mà!

Huhu, thôi xong! Ở lớp mình có chơi với bọn con gái đâu mà biết tên bọn nó được. Cuống quá, thôi đánh bạo chêu con sư tử huyền my đang ngồi sau xe phương nấm chắc cũng được, khéo hay rồi đây.

- Em yêu , yê yêu my !

- Mày chém gió

-Thật, chị không tin thì thôi. (thực ra lúc đó tôi chỉ nghĩ là chêu nhỏ thôi nhưng sau này thì yêu thầm nhớ trộm em ý mới đau chứ).

- Đùa, em chỉ chêu chị thui! yêu đương gì chứ, em còn nhỏ mà. Tý nữa thì phọt ra câu gái gú chỉ là phù du nhưng nghĩ bụng thì chỉ có những thằng ngu với nói câu ấy. Cũng may cơ, may mà mình nói là hiếu đùa nên nhỏ my chỉ lườm lườm tý chứ mà không bảo nhỏ là nói đùa nhỏ phi cho phát giép thì vỡ mồm chết toi.

- Nói với nhỏ my này, nghe dõ đây, Đỗ Trung Hiếu tôi không xứng để yêu nhỏ đâu.

Vì nhỏ là một người hiền lành, dễ mến lại còn đảm đang nữa. ( mấy thím thử nghĩ dùm tôi phát, ngược lại của hiền lành... phát chứ đến cơm còn không biết nấu nữa thì đảm đang cái con khỉ).

Ọc ọc! nhắc đến nhỏ my này mới nhớ, có thằng bạn tên là sơn nhà hằng xóm mới nhỏ mà hôm ấy nó chêu nhỏ my cái gì ấy tôi không nhớ dõ nữa nhưng tôi cũng ở đấy thế là nhỏ my phi cho một phát cái đôi tông vào mồm thằng bé, chảy cả máy răng! thương cho nó vãi. Lại được mấy thằng ở đấy bảo may không ngãy răng, mà gãy thử đánh đề khéo ngon canh ý!

Ngon cái mả cha nhà chúng mày, chúng mày còn lương tâm không ấy.Từ hum ấy tôi sợ xanh mắt mèo, mà mải nói đến thằng này quên không kể hum nhỏ my chửi thằng nào ý! ghê vã, đúng là cái thằng ấy cũng tới số rồi . Một động tác quen thuộc của nhỏ là tay trái chống hông, tay phải duỗi ra chỉ thẳng mặt thằng kia, đúng kiểu ấm trà đạt tiêu chuẩn lun.

Xong rồi chửi như tát nước vào nó sợ thật, tốc độ âm thanh lúc ấy ăn chắc mấy anh hàn quốc đọc zap zùi. Ôi lạy chúa, đâu chỉ có thế , phát cuối vẫn có màn phi tông như trong phim siêu nhân. Thế là cũng hết một buổi tối thứ 7, tôi và phương nấm , nhỏ my mỗi người đi một hướng về nhà. Buổi tối hôm ấy , đúng là một buổi tối đầy sợ hãi, làm sao mà quên được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play