Vào nam được ba ngày đầu, tôi và em vẫn lien lạc cho nhau đầy đủ. Sáng ngày thứ tư hôm ấy , tôi điện cho em mười năm cuộc đều không thấy có tín hiệu trả lời…
- Hay là em đi đâu nhỉ ?
Những câu hỏi nghi vấn ấy đã dẫn đến một cuộc gọi và tôi nhờ chị Phương qua nhà xem em bị làm sao không. Một lúc sau, Phương cũng trả lời, rồi cũng im luôn đến chiều. Tối điện lại Phương nấm bảo:
- May mà hôm nay sang kịp, phải gọi bảo vệ mở bằng chìa khóa phụ đấy, con bé bị cảm, sốt cao nên chị vừa đưa vào viẹn rồi.
* * *
- Ừm may quá, chị cho em gặp My tý !
* * *
- My à, em đỡ hơn nhiều chưa ?
* * *
- Em đỡ hơn rồi, vừa truyền xong lọ thứ ba nên cũng thấy ổn…
* * *
- Ổn cái gì, ăn khỏe vào, vắng anh phải cố giữ gìn sức khỏe đợi anh về chứ. Nốt đợt này là anh nghỉ tết rồi đấy nên cố làm nốt mấy cái hợp đồng này là xong.
* * *
Vầng, em sẽ ăn nhiều nhiều ná ná con tó!
* * *
Này ai con tó, đỡ được một tý đã chửi anh rồi!
* * *
- Hả, thế hở ! Em quên rồi, chắc chửi yêu.hi
* * *
- Chửi yêu á, cứng nhỉ ! Thôi con tó nghỉ ngơi nhá, ngoan nhá hôm nào anh về anh mua quà.
* * * *
Tắt máy. Cuộc gọi kết thúc, hời thở phào may mà em không sao. Tôi lo cho em quá, hôm nào về khéo phải mua cho em một con chó cảnh để em nuôi cho đỡ buồn mới được. Mà nghĩ kể cũng điên cơ, không biết em học đâu cái kiểu đấy, hư quá. Gọi người yêu là tó, chẳng lẽ cứ yêu nhau là biến thành con chó hết à.
Thôi không nghĩ nhiều nữa, nhưng cũng yêu con tó đấy lắm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT