20h30 hôm ấy, trời đổ mưa to, gió lớn. Bác anh cầm tiền lên trên bệnh viện , đường trơn cộng thêm đi trên đường cây đổ, mưa đá nhưng may sao vẫn mang kịp tiền để bệnh viện phỗ thuật cho bố anh, rồi còn cả tiền bồi dưỡng cho bác sĩ.

12h30 đêm, Các bác trên bệnh viện điện về và bảo bố anh bị trấn thương sọ não, máu chảy nhiều và đang nguy hiểm đến tính mạng. Tỉ lệ sống lúc này chỉ đếm trên đầu ngón tay, 5% sự sống.

30phút sau, các bác kí vào tờ giấy để bố anh được phỗ thuật và bảo sau cuộc phỗ thuật dài này sẽ là một sống hoặc chết, sợ bố anh không thể qua khỏi nữa lên điện cho anh lên bệnh viện ngay để gặp lần cuối. Sau mấy tiếng phỗ thuật, lên đến nơi, bệnh viện không cho vào rồi cuối cùng mãi sau phong bì triệu rưỡi rồi mới vào được. Vào đến nơi , cầm tay bố mà muốn khóc to nhưng không thể. Tuy đã phỗ thuật xong nhưng máu vẫn ra nhiều, đầu bố xưng to khi vỡ làm ba mảnh. Ra khỏi căn phòng ấy, anh điện thoại nhờ tất cả mọi người bạn trong danh bạ của bố anh để truyền máu gấp khi bệnh viện đang dần hết máu dự trữ. Mười một người cho máu ngày hôm ấy, những người mà có chết đi anh cũng không dám quên công ơn họ. Còn những người chỉ được vẻ ngoài mặt kia tỏ vẻ xót xa lắm, thươn hại lắm thì càng phải nhớ. Mất ba ngày hôn mê, rồi bố dần tỉnh dậy, may mà khi bố tỉnh tuy hơi yếu nhưng may mà không quên một cái gì. Mẹ anh thì gãy mười ba đoạn trên người cũng phỗ thuật trong ngày hôm ấy. Cón em anh thì do bố anh lúc ngã đã kịp ôm em anh vào lòng lên chỉ bị sướt sát. Rôì một tháng sau, bố mẹ và em anh được về. Bố thì chở về tính trẻ con khi chưa khồi phục hẳn, mẹ thì gãy xương lên không đi lại được. May sao ông bà và các bác các cô các chú cùng anh chăm sóc. Những lần ấy thi thoảng anh lên nhà chị Phương đúng là gặp em đấy, tuy những lần đó em gét anh , chửi anh nhưng không sao, vì anh vẫn chịu đựng được cho đến bây giờ đây. (Lúc ấy mọi người không biết được về em đâu, em trẻ con lắm nhá, hi)

* * *

Thế là tôi và em đã ngồi đây và cùng nghe tôi kể truyện được mấy tiếng, em đã xin lỗi tôi và cùng ngồi khóc với tôi cho đến một rưỡi sáng thì em ngủ lúc nào không biết nữa. Nhìn em ngủ ngon nên không giám cựa vai sợ em tinh giấc, mãi sau thì tôi cũng ngủ lúc nào rồi khi em gọi dậy đã gần năm giờ sáng nhìn sang đống lửa thì đã tắt từ lâu và cùng trở về phòng.

6h sáng, em và Phương, Cường chó, Nam cùng đi ăn sáng và tiễn tôi ra sân bay, tuy chỉ đi mấy tuần thui nhưng cũng lo cho em lắm. Bình thường em chỉ lo cho tôi, kể cả khi ốm em cũng không nói cố làm tôi vui.( đấy là từ khi em đổi tính người lớn :-) )

Lần này tôi đi , không có ai ở nhà lo cho em nữa lên đành phải nhờ chị Phương thi thoảng qua xem em hộ tôi chứ không thì chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play