Khoảng hơn một tiếng sau, hình như nghe tiếng có bước chân đang tiến tới cánh cửa nhà tôi, cả tiếng đập cửa nữa. Chắc chắn đây là em rồi!, vì chỉ có em mới đập cửa gọi tôi giờ này. Như mọi hôm thì giờ này em gọi khéo lao phát sang bên em luôn, bây giờ thì không thể. Còn đâu mà tâm trạng để mà ăn mới uống nữa,…mệt, buồn đến nao lòng.
- Anh Hiếu ơi, sang ăn cơm đi em nấu xong rồi.
Em ăn một mình đi, hôm nay anh không muốn ăn. (Tôi nói với cái giọng bực tức).
- Anh hôm nay lại làm sao à?
- Chả sao cả, em cứ ăn đi!
Một lúc sau nhỏ đành về ăn cơm một mình. Thằng chó ấy là thằng nào thế nhỉ, cay hết cả mũi. Phải hỏi phương nấm mới được, mấy chị em mới nhau.
- ALo, phương à!
Ừ. Có việc gì đấy?
- My dạo này yêu thằng nào rồi à?
- MÀy điên à, nó vẫn thế mà!
- Điên đâu, hôm nay em gặp một thằng lạ lắm nó đưa nhỏ về, còn gọi nhau là người yêu nữa chứ.
- Akay vãi.
- Ừ được rồi, để tao hỏi nó xem.
Tắt máy, tôi hy vọng một điều gì đó đẹp hơn sẽ đến....Rồi lôi con gấu dưới cuối giường mà em tặng ra nói chuyện:
- Sao nhỏ lại yêu người khác nhỉ? Mày nói cho tao biết mau, tao không tốt ở điểm nào? ? ?
Những câu hỏi ấy tôi biết là sẽ không có câu trả lời nhưng biết làm gì hơn lúc này. Giật mình, tự dưng nhỏ gọi cho tôi (có lên nghe lúc này không nhỉ ?)
Cũng tại vừa nãy bật nguồn gọi cho phương nấm nên giờ phải khó xử trước em gọi. (Thôi cứ mở ra xem em nói gì).
- Bố em điện hôm qua bảo em về ăn đám cưới chị. Tối nay anh ra quán ăn tạm 2 ngày thứ bảy, chủ nhật nhá!
- Ờm! ! !
(Tôi cũng chẳng biết nói gì hơn rồi từ từ gác máy. Cuộc gọi kết thúc, lại rơi vào những khoảng không vô định. Có cái gì đó buồn lắm, có cái gì đõ lạc lõng trong tâm trí yêu thương cho đi...liệu có phải là...yêu thương giũ được mãi mãi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT