Tầm 11h tối hôm ấy, phương nấm điện lại, bảo thằng đi cùng nhỏ là thằng Kiên bạn của nhỏ từ hồi cấp 2.
Hóa ra tôi đã sai trách nhầm em, thấy thương cho em quá. Bình thường em đã đi học về muộn, hôm nào cũng lại phải nấu cơm cho tôi ăn nữa mà bữa cơm trưa nay tôi còn gắt với em. Lúc này, tôi không muốn gì hơn ngoài gặp em để xin lỗi nhưng mà không thể. Muốn cả về với thị trấn nhỏ mà bấy lâu nay công việc luôn làm cho tôi không còn thời gian để rồi thi thoảng lâu lâu tôi mới có rịp trở về thăm ông bà, bố mẹ. Thăm cả những thằng bạn một thời để nhớ.
Biết là thằng kia chỉ là bạn em phát vui hơn hẳn, kiểu phấn khởi không! Thế là sướng quá mở điện thoại lên gọi cho hết thằng này, thằng nọ bảo mai tôi về cứ chuẩn bị tinh thần tiếp chiêu. Cuối cùng, trước khi đi ngủ không quên gọi cho thằng cường chó đang ở đâu ngày mai về.Sáng tinh mơ ngày hôm sau, khi đang loai hoai đăng cái statut anh đã sai rồi tag tên nhỏ trong khi đợi cường chó qua đón. Vừa đăng xong thì thằng bạn tên nam tự nhiên nhắn tin facebook đến:
- Ê mày, sắp về chưa?
***
- Chưa, tao đang đợi cường chó qua rồi về cùng.
***
[Đang nhập văn bản... Đang nhập văn bản...đang nhập văn bản]
- À!
***
- Nhập nhập cái dm mày, nhập dõ lâu xong ờ à là sao ?
***
- Chị phương mày dạo này yêu ai ?
***
- Yêu ai đâu, bù đầu với công việc yêu đương gì.
***
- Ờ, lúc nào về qua bảo tao.
***
- Ờm, thế nhé! (Tắt facebook, đóng cửa nhà, dm còn quên cái gì không nhỉ? À đủ rồi). Xuống dưới đường, ngồi lên xe cường chó, 2 thằng chính thức về quê.
Đi hơn 3 tiếng rưỡi đồng hồ với mấy lần trạm dừng chân, trạm thì ăn sáng, trạm thì dừng đi giải quyết. Mịa, bát phở cái thì ít toàn nước, khổ đi được hơn chục cây số lại phải dừng. Và cuối cùng cũng về đến nhà, ê hết cả đít. Cảnh tượng lúc này là cái ngõ nhỏ, con đường bê tông vòng vèo đến nhà. Đang định hai tay xách đồ về thì bố nam chui đâu ra, may thế chứ!
Giữa đường gặp quý nhân phù trợ... Thằng nam tiến gần đến, cầm hộ tôi cái cặp to đựng quần áo laptop, còn tôi thì cầm túi bánh mì về chia cho bọn nhỏ làm quà.
[Cũng chẳng biết từ bao giờ, người dân ở thị trấn nhỏ này cứ đi hà nội về là lại mua bánh mì hà nội lấy làm quà]. Nên tôi mua chục cái trên hà nội về chứ ở đây thiếu gì bánh mì.
Vừa đi thằng nam vừa hỏi:
- Bây giờ tao muốn tỏ tình với chị phương mày thì đầu tiên phải làm thế nào? (Mịa cái thằng, đang mệt hết cả người hỏi linh ta linh tinh).
- Làm thế nào á ?
***
- Ờ... (Nhìn ngu ngu)
- Mày có biết đánh đàn ghita không ?
***
Có, đợt sinh viên tao từng chơi nhưng không được hay lắm.
***
- Ừ, tối nay mày hẹn phương nấm ra con đường dưới kè sông hẹn hò rồi cầm đàn ra vừa đàn vừa hát xong tặng 1 bông hoa. (Keke thằng ngu)
***
- Ờ, tao hát giở nắm.
***
- Sợ gì, thế mày có biết đọc thơ không ?
***
- Ờ, bài gì ?
***
- Tao không nhớ, cái gì mà cá gián gì yêu, anh nhớ em...
***
- Được không thế, tao xem cách tỏ tình này lúc ấy ti vi vẫn còn đen trắng.
***
- Được yên tâm...
Cũng chính thức đặt chân về đến nhà, chào (ông,bà,bố,mẹ,chú,thím, hàng xóm) hời mệt hết cả người.
Chào mọi người xong đi giửa chân tay, thằng nam vẫn đi theo hỏi có được không ? Dm, được yên tâm chuẩn bị thêm cái nhẫn cho nó phiêu.
Rồi nó cũng về chuẩn bị. (Nghĩ bụng, tán gái mà cũng phải hỏi! Mày đùa tao à). Mệt nhoài, lao lên giường và nhắn tin cho em bảo tối nay đi chơi xem hài rồi ngủ thiếp đi mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT