Sau khi cô hét lên trên kênh thế giới, khoảng chục comment nổi lên. Một số là chỉ trích tình trạng si tâm quá khích của Ngọc Linh. Một số là chọc ghẹo cùng lên tiếng ủng hộ. Hồng Phấn lại dám bắn pháo hoa ăn mừng vì Lam Y trở lại sau hai ngày không đăng nhập game. Bọn cờ bạc hả hê cùng cay cú chung cá độ trận “Có phải Lam Y Công Tử bị nương tử khủng bố nên bỏ game?”
Nhờ có Hồng Phấn, đệ nhất môn chủ phái Truy Phu, mà bây giờ hắn đã trở thành nhân vật nổi tiếng trong toàn võ lâm. Pháo hoa chưa tàn hết, Hồng Phấn đã dùng phép Truy Tung vọt đến chỗ hắn. Cô dùng kênh chat mật để hỏi thăm hắn dồn dập.
Hồng Tụ Lý Chiêu Phu: “Tướng công, mấy ngày qua chàng đi đâu, có bị sao không, có vấn đề gì xảy ra không?”
Lam Y Công Tử: “Chỉ là ta bận công việc. Bình thường mà, sao nàng làm quá lên thế.”
Hồng Tụ Lý Chiêu Phu: “Thiếp lo lắng mà.”
Lam Y Công Tử: “Đừng cả nghĩ, lo xa.”
Hồng Tụ Lý Chiêu Phu: “Sao mà ko lo cho được. Chàng cứ bặt vô âm tín, thiếp lại không liên lạc được. Cứ ngỡ như mình ở thời cổ đại thật, vọng lang quân chỉ biết lấy dây vải cột lên cây. Phu quân, mau cho thiếp số điện thoại đi.”
Hắn hơi đắn đo, nhưng lại nhớ về đôi mắt đỏ hoe của cô lúc nãy. Cuối cùng Steven mềm lòng, đành phải trả lời.
Lam Y Công Tử: “Chỉ được nhắn tin thôi đó. Nàng có gọi điện, ta cũng sẽ ko bắt máy đâu.”
Hồng Phấn Lý Chiêu Phu: “Được được, thiếp sẽ nhắn tin, ko gọi điện. Sau này chỉ cấp bách lắm, ko gặp được, mới liên lạc với chàng để bớt suy nghĩ lung tung. Cho thiếp số điện thoại đi.”
Steven thở dài, bèn cho cô số điện thoại cũ mà mình đã bỏ. Số điện thoại hắn đang xài Ngọc Linh cũng biết, sao có thể mang cho. Hắn vào trang web của công ty điện thoại làm thủ tục mở lại số cũ, đồng thời chuyển tiền vào tài khoản. Steven mở điện thoại. Lắp sim vào thì ngay lập tức nhận được tin nhắn của Ngọc Linh. “Thiếp rất hạnh phúc, khoảng cách giữa chúng ta dường như được rút ngắn thêm rồi.”
“Cô nàng này, nhiệt tình hình như dư thừa hết mức, hiệu suất làm việc lúc nào cũng kinh người cả.” Steven lắc đầu cười khổ.
Cả buổi tối hắn dành thời gian cùng Hồng Phấn đi làm quest đánh boss. Sau đó lên núi Tử Yên làm phụ bản luyện cấp, cũng như rãnh rỗi chat với mấy người bạn. Mọi người đều xúm vào kể lể hai ngày qua Hồng Phấn thật điên cuồng lắm. Nháo loạn giang hồ không ai không biết danh.
Anh Hùng: “Đại hiệp à, chừng nào mới chịu nói thật với người ta?”
Lam Y Công Tử: “Amagedon.”
Anh Hùng: “Nếu như vậy thì đến ngày tận thế cô ấy cũng sẽ chờ.”
Lam Y Công Tử: “Một thời gian nữa cô ấy bỏ cuộc thôi.”
Anh Hùng: “Cậu đừng xem thường phụ nữ. Họ bẩm sinh đều là sư tử hiếu chiến cả. Cậu bảo họ ko làm được, họ càng làm cho cậu xem.”
Lam Y Công Tử: “Thì tôi đang xem mà.”
Anh Hùng: “À mà ngày mai bảy giờ tôi tới đón nhé. Còn bây giờ thì bb, đi ngủ sớm đây.”
Lam Y Công Tử: “Ừ, ngày mai cậu lái xe mà. Đi ngủ đi.”
Võ lâm vẫn thế, ồn ào nhốn nháo. Càng về đêm, nhân sĩ giang hồ càng đông thêm. Đây là thời gian cho những con cú khuya cày game cật lực. Đường truyền thông thoáng lúc tối là cơ hội để bọn họ gầy độ PK.
Nhân vật Lam Y của hắn vẫn như cũ dạo nhởn nhơ dạo chơi khắp nơi. Steven đã bắt đầu mãn cấp nên hắn không chuyên luyện tập nữa. Việc bây giờ mà hắn tập trung làm là phá hết tất cả các bí mật của game. Dĩ nhiên ngoài Ngũ Đại Kỳ Bảo, không gì làm hắn hứng thú hơn được.
Chợt, lại có tin nhắn của Hồng Phấn gửi tới.
Hồng Phấn Lý Chiêu Phu: “Tướng công, thiếp vừa mới làm xong MV của chúng ta nè!”
Kèm theo đó là một đường link dẫn đến forum của game. Chẳng hiểu Ngọc Linh lấy đâu ra mấy đoạn video có nhân vật của hai người ở chung một cảnh. Cô đã cắt xén lại, lồng thêm nhạc để tạo thành MV. Ngọc Linh chỉ mới đăng lên có mấy giờ mà đã đạt được mốc view cực khủng. Mọi người vào xem dĩ nhiên là để lại bình luận trái chiều. Fan Lam Y thì nhiệt tình ném đá, fan Hồng Y thì chúc tụng lên đến mây xanh. Hai bên nhiệt tình khẩu chiến. Chỉ nửa tiếng đồng hồ sau mod đã xoá mất chủ đề này.
Dĩ nhiên là Ngọc Linh lại nhắn tin khóc lóc cùng hắn. Steven an ủi vài câu lấy lệ rồi rủ nàng đi Hàn Băng cung đi tìm manh mối. Hành trình truy tìm Ngũ Đại Kỳ bảo của nhóm bọn họ vẫn ở chỗ này bị tắc nghẽn. Manh mối là ở chỗ nào, sao Steven lại không thể tìm ra?
^_^
Sáng hôm sau, Thiên Hùng đúng giờ hẹn đến đón bọn họ tại cổng bệnh viện. Ngọc Linh và Steven cũng đã nai nịt sẵn sàng đứng chờ. Bởi vì họ phải ra ngoại ô nên Thiên Hùng đã thuê xe rồi tự lái. Ở vị trí ghế ngồi bên cạnh tài xế đã có vị GM tiểu thư, bạn gái của Thiên Hùng.
- Hai người đợi lâu chưa? Tại tôi phải vòng qua đón Tịch Dạ nên hơi trễ một chút.
Bạn gái của Thiên Hùng tên thật là Cô Phương Huyền, nhưng y cứ mãi quen gọi là Tịch Dạ, theo tên nhân vật của cô trong game. Hai người họ là cặp tình nhân biểu tượng của “Võ Lâm Truyền Thuyết” mà.
- Không lâu đâu, vừa đúng giờ. - Steven trả lời.
- Quao, mắt gấu trúc. Hai người đồng loạt trực đêm hả? - Thiên Hùng thảng thốt kêu lên.
- Chỉ có em là trực thôi, Dr.Wilson thì mất ngủ. - Ngọc Linh trả lời, tay che miệng ngáp.
Thiên Hùng là bác sĩ khoa gây mê hồi sức, nên y cũng hiểu rõ công tác trong bệnh viện. Không cần hỏi thêm, Thiên Hùng mở cửa sau xe hơi, rồi nhẹ nhàng bế Steven đặt vào chỗ ngồi. Ngọc Linh phối hợp gấp xe lăn lại đặt ở cốp sau. Bọn họ đã đi chơi cùng nhau vài lần, nên mau chóng phối hợp làm việc.
Tịch Dạ ngồi ghế trước cũng đồng dạng gấu mèo như Ngọc Linh. Cô ấy là kỹ thuật viên trong game, thường xuyên thức khuya viết code, nên ra đường luôn có bộ dạng ngái ngủ này.
- Bây giờ chúng ta đi ăn sáng, hay ngủ một chút rồi mới ăn sáng?
- Ngủ đi. - Cả ba miệng một lời.
Thiên Hùng cười, đề máy nổ rồi nhấn ga chạy. Cả ba hành khách trên xe ngay lập tức tìm tư thế thoải mái để ngủ ngay.
^_^
Steven giật mình khi cảm thấy xe đang chạy bỗng ngừng lại. Hắn ngó xung quanh, thấy khung cảnh vẫn nhà cửa san sát, chẳng có gì là đồng quê cả.
- Tới rồi sao? - Hắn hỏi Thiên Hùng.
- Chưa, Tôi ghé qua nhà Ngọc Linh lấy đồ. Không phải hai cậu mua một chậu cây để mừng tân gia à?
- Ừ, đúng vậy. Hôm đó mua xong, cô ấy mang về nhà.
Đang nói thì chợt có người ngã vào người Steven. Hắn quay qua ngó lại, nhận ra Ngọc Linh ngồi kế bên đang ngủ gà ngủ gật trên vai mình.
- Thức suốt đêm qua mà, cậu phải giữ yên cho cô ấy ngủ đấy. - Thiên Hùng cười tinh nghịch.
- Biết rồi, cậu mau đi lấy đồ đi. - Steven mắc cỡ liền xua tay đuổi người.
Tịch Dạ ngồi phía trước cũng ngọ nguậy lảm nhảm nói gì đó trong mơ. Thiên Hùng mỉm cười, rồi chồm qua hôn trộm vào má cô một cái.
- Giao hai người đẹp cho cậu trong chừng nha, đại hiệp.
- Đừng nói kiểu đó ngoài đường. - Steven nhắc nhở y.
Ở trong game hai người là bạn tốt nên hay xưng hô với nhau như thế. Thiên Hùng biết thân phận thật của hắn ngoài đời, nhưng vẫn cố tình gài Steven với Ngọc Linh. Giống như kẻ cướp tống tiền, Thiên Hùng bắt Steven phải làm này, làm nọ; nếu không sẽ đi khai ra tông tích hắn với Ngọc Linh. Thế nên dù không muốn, tuần nào Steven cũng bị kéo đi chơi với đám người này.
Thiên Hùng đóng cửa xe, đi bộ ngược lên dốc. Muốn đến nhà của Ngọc Linh thì phải leo qua cả chục bậc thang. Hèn gì hôm trước hắn nhắc đến chuyện đến nhà chơi, thì cô lại phản ứng kỳ lại vậy. Đúng là với số bậc cấp này thì Steven thật sự bó tay.
Chậu cây được Thiên Hùng khệ nệ ôm xuống một cách khó nhọc. Cái đầu tóc rối ấy nhìn ban ngày thấy thật kỳ dị. Tại sao đêm đó hai người lại chọn mua nó nhỉ? Hay chỉ vì Ngọc Linh đã nhất quyết đòi mua, rồi chu mỏ làm nũng đủ kiểu với hắn. Steven giật mình khi Thiên Hùng đóng sầm cửa xe lại. Người dựa trên vai hắn cũng bị kinh động, ngọ nguậy đầy khó chịu. Bất giác, Steven choàng tay qua, vỗ vỗ đầu cô dỗ dành. Ngọc Linh liền ngoan ngoãn ngủ yên, trên môi còn nở nụ cười hạnh phúc.
Tịch Dạ ngồi ở băng ghế trước không có ai dỗ nên liền thức giấc, cô vừa ngáp vừa nhìn qua kiếng chiếu hậu.
- Sao hai người không cặp bồ giống bọn em luôn đi. Phu thê ở trong game, tình nhân ở ngoài đời. - Tịch Dạ cười bí hiểm.
- Này, đừng nói ở đây.
- Biết rồi, biết rồi. - Tịch Dạ giơ tay đầu hàng. - Để xem anh dấu cô ấy được bao lâu.
- Có lẽ là cả đời.
Steven cụp mắt xuống, ngắm nhìn người con gái đáng yêu ngủ say trong lòng mình. Cả đời sẽ chỉ là bạn bè đồng nghiệp. Ngọc Linh có thể tự do vui sống, đi đến bất cứ đâu mà cô muốn. Còn hắn có lẽ vĩnh viễn chỉ gắn chặt vào chiếc xe lăn, không thể đi đến những nơi có hàng chục bậc cấp như đường lên nhà cô được. Những thứ ở thế giới ảo hãy để nó ở yên trên mạng. Cuộc đời thật này không có một Lam Y Công Tử phong lưu tiêu sái, võ công siêu quần đâu.
Thiên Hùng trở về vị trí tài xế, thấy tư thế thân thiết của hai người liền nhìn qua Tịch Dạ, trao đổi ánh nhìn ái muội. Steven cảm thấy bực bội như thể họ đang cùng nhau nói xấu mình vậy.
- Này, cậu có chìa khoá vào nhà cô ấy à? - Hắn đánh lạc hướng câu chuyện sang chỗ khác.
- Đâu có, mình leo tường vào mà. Cô ấy để chậu cây trong sân, nên mình cứ thế bê đi. Mà nè, cậu đã đến nhà cô ấy hả?
- Làm gì có, cậu nghĩ sao vậy? - Steven bất chợt đỏ mặt. - Nhà cô ấy trên đỉnh dốc đó. Hàng chục bậc cấp đó, sao mình lên được.
- À, mình nghĩ có lẽ hai người dùng sức mạnh tình yêu chăng? Chiếc xe lăn trong nhà cô ấy không phải của cậu sao?
- Ngọc Linh dùng để đẩy cái chậu cây về nhà. - Steven trả lời.
- À ... Chậu cây lên được, có lẽ cậu cũng sẽ lên được thôi.
Thiên Hùng cười rồi đề máy xe. Hy vọng có scandal của y không thành hiện thực rồi. Tịch Dạ ngồi bên cạnh cũng chia sẻ với hắn cái nhìn thất vọng. Ở trong nhóm có bốn người, họ dĩ nhiên mong muốn hình thành được hai cặp đôi.
Nói chuyện với Thiên Hùng khiến Steven cảm thấy không còn buồn ngủ nữa. Tuy nhiên Ngọc Linh ở bên cạnh vẫn ngủ ngon lành. Hai người kia cứ thỉnh thoảng cứ liếc vào kiếng chiếu hậu làm hắn thật muốn xô Ngọc Linh ra. “Nhưng bình thường cô ấy đối xử tốt với mình như thế. Phá hỏng giấc ngủ của người ta, mình thật không nỡ. Trực cả đêm, ai mà chẳng mệt mỏi ngủ say.”
Vì vậy, bất chấp ánh nhìn mờ ám của hai người kia, hắn phải tiếp tục ngồi im chịu trận. Đoạn đường vẫn còn xa, bọn họ chỉ mới vừa ra khỏi thành phố mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT