Khi ta viết quyển ‘Vệ hoa bảo điển’ này, nương tử yêu thương nhìn ta
sùng bái. Nàng tưởng rằng ta đang viết tuyết thế thần công hay binh pháp di thư gì đó. Bản thân ta cũng ước gì đây chỉ là một quyển bí kiếp võ
công tầm thường. Nhưng than ôi, đời đâu bao giờ đơn giản vậy. Trong mặt
trận tình yêu, đâu phải võ công cao là chiếm được mỹ nhân. Trời đã sinh
hoa, sao lại còn sinh ong bướm? Rõ là đào do nhà ta trồng, mà lại có rất nhiều tên ruồi nhặng muốn bu quanh.
Mà nhắc về ruồi nhặng thì ta lại nhớ tới tên hàng xóm. Vốn đã chấm được mảnh đất thanh tịnh, muốn
cùng nương tử xây cõi bồng lai, làm thần tiên quyến lữ cùng nhau. Nào
ngờ tên kia ở đâu nghe được tin tức này, liền chạy tới đây tranh chấp, ở bên kia hồ xây dựng cái chòi chướng mắt của hắn.
Phi quân này
chỉ muốn hỏi một câu. Do năm xưa ta đào lộn xương cốt tổ tiên nhà ngươi
hả, Bạch quân? Tại sao bao nhiêu kiếp chuyển thế ngươi cứ phá đám, luôn
chạy tới hăm he hái hoa của ta.
Ta vẫn nhớ thù cũ, ngươi năm xưa
bắt cóc Thái Hương. Công chúa ta nuôi mười mấy năm trời, ngươi vừa đến
ba ngày liền lấy ảo thuật mê hoặc nàng. Cái tên trời đánh nhà người làm
ta liên luỵ phải chịu đày vào tam thế tình kiếp. Ta phải yêu người ghét
mình, yêu người không có được và yêu người không tin mình ... Ngươi biết ta đau khổ chừng nào không?
Lý gì ta yêu Như Thy trước, ngươi
lại giả bộ làm ngự sư phiêu dật xuất trần cướp mất nàng. Rõ ràng ta mới
chín tuổi đã định hôn với Y Na, sống cùng nàng năm năm trời, kết cục là
nàng chỉ muốn chết cùng ngươi. Tại sao Thiên Kim xuyên không là định
mệnh ban cho ta, ngươi liền dùng khổ nhục kế khiến nàng suốt đời không
quên Tùng Hiền được.
Nhưng cũng đáng kiếp ngươi, mỗi lần đầu thai đều quên sạch hết tất cả. Cứ như ta đấy, có đầy đủ ký ức, chỉ cần nhìn
vào, đã nhận ra nàng trong biển người mênh mông.
Hái được hoa là
điều không đơn giản, nhưng bảo vệ được hoa mới là thành công vĩ đại của
nam nhân. Ngươi làm vua một nước, có con của nàng, nhưng không có nàng
kề bên thì ích gì? Ngươi làm kẻ tử thù với nàng, dù có trái tim nàng,
nhưng không được cơ thể nàng thì chết đi cho xong. Nàng cùng ngươi cộng
chẩm nhưng tuyệt đối không tin ngươi, lúc nào cũng nhớ nhung về kẻ khác, thì ngươi làm sao mà sống. Vì vậy việc ‘vệ hoa’ còn thập phần quan
trọng hơn xưng bá võ lâm, thống nhất thiên hạ, hay hiệu triệu quần hùng. Đừng tin vào mấy quyển giấy lộn ‘Quỳ Hoa bảo điển’ gì đấy, mà tự cung
kẻo uổng mạng. Nếu muốn đọc tuyệt thế kỳ thư, nên xem ‘Vệ hoa bảo điển’
của ta.
Ngươi nhìn coi, Phi quân ta mỗi lần xuất thế không làm
vua, thì cũng là làm tướng. Vì sao ta có thành tựu rực rỡ thế này? Chính là vì ta tự tin tràn ngập, nương tử của ta dù luân hồi vạn kiếp cũng
chỉ yêu mình ta.
Độc giả: “Xì tốp ... rốt cuộc đây có phải sách dạy võ công không? Sao toàn nghe kể về tình sử vậy nè.”
Phi mỗ: “Đúng là người phàm trần không có tính kiên nhẫn. Được rồi, để ta đi vào phần chính luôn.”
Điều đơn giản nhất, dùng đầu gối cũng có có thể nghĩ ra, là muốn bảo vệ hoa
thì ngươi chí ít cũng phải trồng ra hoa. Ngươi đừng thấy ta bây giờ mỹ
mãn, cuộc sống hạnh phúc, kỳ thực ta trước đó đã trăm đắng ngàn cay, cực nhọc khó khăn mới có thể đạt được một phen thành tựu thế này.
Ta chẳng thể nào giơ tay lên trời cao trách cứ vì sao nương tử của mình
tuyệt vời vậy. Năm tuổi đã quyến rũ được thần long, mười tám tuổi thì
gây ra hoạ diệt thế. Phu nhân của ta tuyệt vời thế nào, tự mình ta biết
được rồi, các ngươi đừng nên tìm hiểu. Ta không muốn trong sân nhà mình
lại nở ra nhiều bông hoa đào tuỳ tiện khắp nơi.
Nói tóm lại, muốn được như ta các ngươi nên luyện thành một thân bản lãnh. Tuyệt đối kiên trì, tuyệt đối chung thuỷ, và tuyệt đối thủ đoạn.
Trước hết, các ngươi nên luyện tính cho tốt, an tĩnh cư nhiên. Dù người khác có đến ve vãn vợ ngươi, thì cứ bắt tay làm hoà với hắn. Chỉ cần phu nhân quay
lưng đi, ngươi có thể sảng khoái giết hắn. Như vậy ngươi sẽ không bị chê cười là ghen tuông vô lý, kiêm bạo lực trong gia đình.
Trước mặt xã hội phải đóng vai người tốt. Trẻ yêu, già kính, thân thiện với toàn nhân loại.
Thái Hương: “Kìa, chàng có nói quá không. Kiếp nào cũng mang vẻ khối băng, ăn nói gay gắt, khiến người người hoảng sợ.”
Phi mỗ: “Nàng mà biết cái gì, đấy gọi là phong cách. Ta bên ngoài lạnh lùng, bên trong nhiệt tình, nàng không thích sao?”
Thái Hương: “Á ... chàng không đứng đắn. Không nói với chàng nữa.”
Trở lại vấn đề trước đó. Ta mấy trăm tuổi vẫn đối với Thái Hương mới năm
tuổi vô cùng yêu thương. Ta lúc chín tuổi đã quý mến Y Na lớn hơn mình
gấp bội. Chính vì ta tốt tính, nên sau này liền chiếm được tâm của nàng
...
Độc giả: “E hèm ... hình như ngài và nương tử Y Na vừa gặp mặt đã chém nhau suýt mất mạng.”
Phi mỗ: “Sao ngươi không có tinh thần học tập gì vậy? Giác ngộ chút đi! Đấy là thương nhau lắm, đánh nhau đau. Mai mốt đi xa sẽ nhớ.”
Lại
nói về vấn đề kỳ ngộ, gặp gỡ. Ấn tượng ban đầu là hết sức quan trọng.
Không cần biết là gặp sớm hay gặp trễ, nhất thiết trong khoảnh khắc đầu
tiên, thu hút được ánh nhìn của nàng. Trong khoảnh khắc thứ hai đi vào
tim nàng, tới khoảnh khắc thứ ba thì khắc sâu vào trí nhớ nàng ...
Độc giả: “Phi quân ơi, lại đi lộn chủ đề rồi. Tên sách là ‘Vệ hoa bảo
điển’. Chúng ta có nên lướt qua giai đoạn tìm hiểu, mà đi thẳng vào
trọng tâm chiến đấu đi.”
Thật là phàm nhân bây giờ làm cái gì
cũng gấp gáp quá, chẳng có tí tinh thần tĩnh tại an bình gì cả. Không có lòng kiên nhẫn sao mưu cầu được việc lớn. Nhớ năm xưa, ta gây ra tai
kiếp, công đức bị âm đến ba trăm vạn điểm. Vậy mà mỗi kiếp tu hành chỉ
lấy được mấy ngàn điểm. Ta đến nay trả hết nợ, còn dư dả công đức phi
thăng thành tiên. Các ngươi có hiểu ta đã cực khổ thế nào không?
Vượt qua tam thế tình kiếp, lẽ ra ta đâu đến nỗi bị tước bỏ thần tịch. Nhưng ta mà không có nàng, thì làm thần tiên có ích gì. Cùng nàng luân hồi
chuyển thế, đời đời dệt nên giấc mộng ái tình. Cùng nàng tu hành tích
đức, cùng nàng phi thăng thật hảo ngọt ngào.
Vấn đề mà ta bực
nhất là cái tên tiểu Bạch kia lúc nào cũng bu lại gần, phát ghét. Chúng
ta đầu thai ở Anh quốc, hắn cũng đến biển Maxdala làm cướp biển. Chúng
ta đến kỷ hiện đại Việt quốc, hắn cũng bày đặt đi đến Tiêu Thương làm
ăn. Thật là còn dai hơn đỉa, lẵn nhẵn lằn nhằn.
Ta chỉ thương cho Đào Hoa tiên tử, kiếp nào cũng phải đau đầu giăng bẫy để bắt hắn lại.
Cứ mỗi lần chuyển kiếp, hắn quên hết tất cả, lại mưu tính hái hoa nhà
ta. Hại ta không làm được việc gì lớn, suốt ngày lao tâm khổ trí để canh ngừa trộm đạo.
Độc giả: “E ...hèm...”
Phi mỗ: “Biết rồi.
Ta chỉ kể một chút chuyện xưa mà ngươi cũng không có kiên nhẫn nghe. Sau này bị nương tử giận, ngươi có kiên nhẫn quỳ gối bên giường năn nỉ
không?”
Bí quyết bảo vệ hoa tối thượng nhất, chính là phải để cả
thiên hạ này biết đó là hoa của ngươi, cứ khẳng khái đóng dấu, cướp đoạt ... biến nàng thành người của mình ...
^_^
Người đời nghe đồn, năm xưa võ tinh Phi quân có viết một pho tuyệt thế kỳ thư. Ai sở
hữu bảo điển tất chiếm được thiên hạ. Nhưng chẳng hiểu sao, pho kỳ thư
đó chưa viết xong lại phải bỏ ngang dang dở, bị Thái Hương tiên tử mắng
là độc hại trẻ nhỏ, nên ngay lập tức đốt đi, ngay cả tro cũng nghiền
nhuyễn để mặc gió cuốn bay.
Lại nghe, cả ba trăm năm nay Phi quân vẫn còn bị phạt quỳ gối trong nhà, tối đến cũng đừng hòng lên giường gần vợ.
“Cái gì chứ tư tưởng đồi bại muốn sử dụng vũ lực để đoạt bảo là không thể
tha thứ được. Nếu hắn chịu khó đọc ‘Hái hoa tạp luận’ của ta thì đã
không đến mức thảm khốc như hiện nay rồi.”
Trên đây là mấy lời
bình luận của Bạch quân, hàng xóm thân thiết của nhà Phi quân. Tình hình là cứ quan sát nụ cười của Bạch Quân mỗi ngày, sẽ biết ngay hình phạt
của Phi quân vẫn chưa được gỡ bỏ. Mỗi lần nhắc đến đau khổ của hàng xóm, Bạch quân đều ngửa cổ cười ha hả, khiến cho kẻ nào đấy, tuy không hiện
thân, vẫn làm sấm chớp nổ đầy trời.
Đào Hoa: “Này, này. Lại tự mãn cái gì đấy?”
Bạch quân: “Phu quân nào đâu có tự mãn. Chỉ là đang trả lời phóng viên của Thiên Giới nhật báo thôi.”
Đào Hoa: “Ừ, cẩn thận đấy. Coi chừng có ngày phải quỳ ....”
Bạch quân: “Xin phu nhân, lưu cho ta chút mặt mũi. Ê này ... phóng viên,
không được ghi, không được chép. Ngươi muốn gì? Có xoá ngay đi không?
Bổn quân năm trăm kiếp trước đã tạo ra một hồi thiên kiếp khiến vũ trụ
đảo lộn. Ngươi có tin không, ta lật nhào toà soạn nhà ngươi ...”
Vâng thưa quý độc giả, tình hình ở núi Thanh Chương hiện nay vô cùng ‘sóng
im biển lặng’. Nhà Phi quân đóng cửa im ỉm, không nghe ra động tĩnh gì.
Nhà Bạch quân thì ngược lại, chỉ toàn nghe tiếng la khóc. Chúng tôi dự
đoán là bạo lực gia đình, nhưng chưa tìm hiểu được là bạo lực kiểu nào.
Thần long vạn năm trước gây ra đại tai kiếp bây giờ đang gào khóc rất thê
thảm. Chẳng biết bao giờ Đào Hoa tiên tử sẽ buông tay tha thứ? Tình hình sẽ được cập nhật liên tục, các bạn nên theo dõi số báo kỳ sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT