Đạo hạnh bị rút hết, thần vị bị xoá bỏ. Hắn chỉ còn lại một khối linh hồn trong suốt, yếu ớt như bất kỳ con ma nào. Địa ngục lại hiện ra, trong nháy mắt, Duy Nhất bị bị đẩy đến hoàng tuyền. Một linh hồn đặc biệt không cần phải chịu qua xét xử ở Diêm La điện. Số phận hắn từ nay đã nằm ngoài sổ sách của thiên cung, mọi việc đành phải phụ thuộc vào một chữ ‘duyên’ định đoạt.

Mạn Châu Sa hoa vẫn nở rực rỡ hai bên đường, khung cảnh địa ngục chỉ còn một màu đỏ như lửa cháy. Loài hoa duy nhất ở thế giới bỉ ngạn này có hương thơm ma thuật khiến người ta chỉ nhớ đến những ký ức đau thương ở tiền kiếp.

“Nếu cứ cố chấp đuổi theo một mục tiêu, có lẽ chàng sẽ bỏ quên mất những thứ bên cạnh mình.” Đã từng có ai nói như vậy rồi nhỉ.

Cây hoa đào đã đứng đó từ lâu trước khi hắn sinh ra. Khi hắn lần đầu tiên ngoi lên mặt nước, đồng thời cũng đã nhìn thấy thứ đẹp nhất trong đời mình. Màu hồng của hoa đào rực rỡ như lớp mây bồng bềnh vướng trên cành lá. Cơn gió nhẹ thổi qua, một trận mưa hoa rơi xuống làm hắn say đắm, mê mẫn tâm hồn.

Người bạn duy nhất của hắn, luôn kiên nhẫn ngồi nghe hắn tâm sự. Trong mắt tiểu Bạch, cũng chỉ có một mình Đào Hoa là quan trọng trên thế gian này thôi. Khi hắn thành thần, có hạ phạm nhất định phải ghé qua hồ Tích Dã. Xung quanh cây hoa đào, không khí luôn được thanh tẩy, chẳng có thứ bụi bẩn nào có thể đến gần. Thứ đẹp nhất, hiền hoà nhất và sạch sẽ nhất chính là chốn đó. Dù là ngày tháng năm nào, hoa đào đều thắm sắc chào đón hắn.

Trải qua tình kiếp, Duy Nhất luôn bị mệnh cách mà thần chủ gieo xuống đày đoạ hết lần này đến lần khác. Nhưng trong chuỗi ngày dài bất hạnh kia, hắn đâu phải chịu cô đơn một mình. Nếu không xuất hiện một quận chúa Hạnh Tử sao hắn có thể trải qua nỗi đau li biệt với Y Na dễ dàng đến thế. Nếu không có Thanh Nhu, sao hắn có thể dễ dàng học được như thế nào là yêu thương và hy sinh.

Bỉ Ngạn là loài hoa đưa linh hồn đến nơi đầu thai chuyển kiếp. Ngoài ý nghĩa “hồi ức đau thương”, nó còn là loài hoa “không bao giờ quên.”

Thì ra chỉ cần quay đầu lại, hắn sẽ thấy sau lưng mình luôn có một hình bóng. Linh hồn yếu đuối kia cũng bị Bỉ Ngạn hoa làm cho nước mắt chảy dài đến thảm thương. Không có lý ngư, không có thượng tiên; không có thần long, cũng không có tinh hoa đào. Tất cả sức mạnh đều bị lấy mất, tất cả mọi thân phận địa vị đều bị tước bỏ. Lần đầu tiên, hắn có thể thật sự nhìn thấy nàng, lần đầu tiên có thể nói chuyện với nàng dễ dàng thế này.

- Thì ra từ đầu, nàng vẫn ở cạnh bên ta sao?

Đào Hoa xúc động gật gật đầu.

- Đến tận lúc này, ta mới nhớ ra nàng, mới được nói chuyện với nàng. - Hắn cười nhẹ nhàng, còn nàng vẫn cứ khóc. - Ta chỉ muốn hỏi một điều thôi. Hoa đào của nàng, có phải vì ta mà nở ra không?

Nàng đưa đôi mắt đẫm nước nhìn hắn, sau đó nhắm mắt mắt, gật đầu xác nhận. Duy Nhất cười tươi, vui vẻ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Đào Hoa.

- Chúng ta cùng đi đầu thai, sau đó lại trồng một cây đào. Lần này ta sẽ không cố hái hoa nhà người khác nữa, chỉ chờ hoa của nàng nở mà thôi.

Nàng giật mình, sau đó vừa khóc vừa cười, nói với hắn.

- Đào hoa tặc!

- Bởi vì nàng là Đào Hoa nên ta đành phải làm tặc trộm hoa.

Nếu kiếp trước quay đầu một ngàn lần, thì kiếp này có thể vô tình đi ngang qua nhau trên đường. Đào Hoa đã ba ngàn năm dõi theo Duy Nhất, nên có kiếp sau chắc chắc họ sẽ tìm được một đoạn tình duyên.

^_^

Hắn đã xem tới dòng cuối cùng truyện ‘Hoa đào có phải nở vì ta’ mà Lý Ngọc Linh mới gửi cho. Steven bần thần nhìn màn hình vi tính, chẳng hiểu sao mình lại đi đọc cái thứ ngôn tình văn học mạng này. Có lẽ vì cô ta nài ép hắn quá, cũng có thể vì cái cảm giác dejavu khi lần đầu tiên Steven mở mail ra. Ký ức ảo giác kia cứ bảo rằng hắn đã gặp truyện này ở đâu rồi, nhưng lại chẳng thể nhớ nổi. Đáng tiếc Steven là người nước ngoài, học tiếng việt chưa đến một năm, sao có thể đọc qua tiểu thuyết Việt Quốc trên mạng cho được.

Bây giờ cảm giác còn đọng lại trong hắn, chỉ là câu chuyện này hình như vẫn chưa kết thúc. “Đôi khi bỏ cuộc đúng lúc cũng là một loại dũng cảm!” “Nếu chịu quay đầu, sẽ phát hiện ra mình đã bỏ qua những thứ gì.” Đây là thông điệp mà Ngọc Linh muốn gửi cho hắn sao? Là bỏ cuộc và hãy nhìn lại sao?

Cô ta dĩ nhiên muốn Steven bỏ cuộc và nhìn lại mình. Ngọc Linh đang theo đuổi hắn, vậy mà thậm chí còn không biết hắn là ai. Steven và Ngọc Linh cùng tham gia một game nổi tiếng trên mạng gọi là “Võ Lâm Truyền Thuyết.” Steven đã chơi game này khá lâu, nên nhân vật Lam Y Công Tử của hắn cũng thuộc hàng cao thủ pro nhất Võ Lâm.

Bởi vì Lam Y Công Tử hay vướng vào mấy vụ thù oán PK nên điểm thanh danh phải nói là vô cùng tệ. Muốn tiến cấp nâng lực, hắn phải tẩy danh mới có thể đạt được trình độ phi tiên của trò chơi. Mà muốn tẩy danh, luyện cấp thì buộc phải đi làm nhiệm vụ. Hắn cùng người bạn Anh Hùng của mình lập đội làm mission biến thái truy tìm ‘Ngũ đại kỳ bảo’ trong game. Hắn muốn tìm Bích Lộ bạch ngọc bình, chứa nước Tuyết Linh có thể để bạch danh vĩnh viễn. Thế nhưng lại chẳng hiểu như thế nào lại lọt vào mắt xanh của Lý Ngọc Linh.

Tên nhân vật trong game của cô ta là Hồng Phấn Lý Chiêu Phu, nghe cũng đủ biết trình biến thái không phải ít. Sau khi đã nhận định Lam Y Công Tử, Hồng Phấn bắt đầu nhiệm vụ truy phu vô cùng quyết liệt cuả mình. Cô ta mỗi ngày đều cào thẻ, tặng cho hắn 999 đoá hoa hồng để tăng điểm mị lực. Khiến bây giờ dù hắn có đi đánh boss quái long, mị lực cũng sẽ làm nó đầu hàng vô điều kiện. Ngọc Linh còn kiên trì lên kênh thế giới tỏ tình, khiến forum game đại chiến tưng bừng. Một bên là fan club Lam Y của hắn quyết tâm bảo vệ sự trong sạch của thần tượng. Một bên là fan club Hồng Y điên cuồng ủng hộ sự vùng lên của phái truy phu.

Quả thật với sự quyết tâm cao độ như thế này, Steven cũng có chút cảm động. Hắn nhường nhịn, kết hôn với cô ta trong game nhưng nhất quyết giữ bí mật thân phận của mình ngoài đời.

^_^

Có tiếng gõ cửa cộc cộc bên ngoài, Steven liền click vào nút tắt cửa sổ đang mở. Ngọc Linh bước vào, lịch sự nhoẻn miệng cười chào hắn.

- Dr.Wilson, tôi mang hồ sơ bệnh án đến cho anh đây. Trưởng khoa dặn tôi thông báo lịch phẫu thuật đã sắp xếp rồi, bốn ngày nữa sẽ tiến hành. Vì đây là một ca bệnh phức tạp, nên chúng ta sẽ sử dụng phòng A1, nơi có khu quan sát, để các đơn vị tác nghiệp có thể quay phim theo dõi suốt ca mổ ...

- Được rồi, cảm ơn cô. - Steven lạnh lùng nói.

- À còn nữa, Thiên Hùng báo rằng địa điểm du lịch cuối tuần đã định rồi, chúng ta sẽ về quê anh ấy một chuyến. Nghe nói nhà ở quê của Thiên Hùng mới xây xong, kết hợp làm tân gia luôn.

- Được, tôi sẽ chuẩn bị. - Hắn gật đầu.

- À, buổi chiều tôi tan ca xong định sẽ đi mua sắm, anh có muốn đi cùng không?

Steven hơi nhíu mày suy nghĩ. Đúng là nếu đi dã ngoại thì hắn sẽ cần một vài thứ. Đằng nào cũng phải đến siêu thị, sao lại không cùng đi với cô ta cho tiện.

- Vậy thì hẹn cô sáu giờ.

- Ok, vậy chào anh nhé. - Ngọc Linh vui vẻ mỉm cười, sau đó đi ra, vô cùng cẩn thận khép cửa lại.

Cô ta là y tá thuộc khoa ngoại mà Steven đang làm việc. Hắn là bác sĩ khoa ngoại thần kinh, dĩ nhiên cũng có quen biết Lý Ngọc Linh. Về phương diện công việc, hai người dĩ nhiên chỉ là đồng nghiệp, quan hệ thật bình thường. Ngoài ra họ cùng thuộc một nhóm bạn, cùng quen biết Nguyễn Thiên Hùng, bác sĩ thuộc khoa gây mê hồi sức. Ở trong game cô ta là thê tử của hắn, đang theo đuổi Steven quyết liệt để đòi được gặp offline.

Trong giờ làm việc, họ chạm mặt với nhau không phải ít. Ngoài giờ làm việc, Ngọc Linh cũng chiếu cố một gã nước ngoài, độc thân như hắn rất nhiều. Cứ cuối tuần họ lại cùng nhóm bạn bè đi dã ngoại. Quan hệ như thế, mà cô ta còn đòi gặp mặt cái gì. Người cô ta thích, rõ là nhân vật Lam Y Công Tử trong game kia chứ không phải hắn. Vì vậy Steven quyết định không bao giờ tiết lộ thân phận thật sự cho Lý Ngọc Linh.

^_^

Một năm trước, Steven nhận lời mời của bệnh viện Chợ Ruộng đến đây công tác. Dù là người nước ngoài, nhưng do kỹ thuật mổ của hắn thuộc dạng siêu đẳng nên mới được bệnh viện này chấm đến. Việt Quốc là đất nước có nền y khoa phát triển tiên tiến nhất, vì vậy Steven không ngại vứt bỏ tất cả, dọn đồ vào vali, đến đây làm việc.

Năng lực của hắn lập tức được mọi người công nhận và sớm trở thành ngôi sao sáng của khoa ngoại. Nhưng ngay khi vừa ký hợp đồng làm việc lâu dài với bệnh viện thì hắn bị tai nạn giao thông, trở thành bệnh nhân SCI của bệnh viện mình.

Vùng đốt sống L2 và L3 của Steven bị dập nứt trong vụ tai nạn. Tuy đã được mổ cấp cứu can thiệp, nhưng cho đến nay hai chân của hắn vẫn chưa có cảm giác, phải tiếp tục điều trị bảo dưỡng với hy vọng hồi phục rất mong manh.

Trong các cuộc nghiên cứu lớn về các trường hợp tổn thương tủy sống, thì chỉ một phần bảy người bị liệt hoàn toàn ngay sau tổn thương đã có được một số cử động đáng kể. Nhưng trong số những người có khả năng cử động ở hai chân ngay sau khi tổn thương, thì một phần tư trong số họ không có những tiến triển tốt hơn.

Steven là bác sĩ chuyên ngành nên hắn càng hiểu rõ tình trạng của bản thân. Chỉ có cách kiên trì tập luyện phục hồi, lạc quan tin tưởng vào tương lai và vùi đầu vào công việc mới có thể giúp hắn duy trì cuộc sống.

Tai nạn giao thông đã làm Steven biến đổi rất nhiều. Từ một người bình thường khoẻ mạnh, đột nhiên bị liệt khiến hắn bị sốc tâm lý. Rối loạn vận động, rối loạn cảm giác và rối loạn thần kinh thực vật. Hắn đã trải qua giai đoạn mà cả vệ sinh cá nhân cũng phải có người hỗ trợ mới được.

Mặc cảm về tình trạng sức khoẻ, hắn trở thành người trầm lặng, khép kín và tự ti. Steven không báo lại tình hình của mình cho gia đình mà chỉ cố đơn độc chống chọi. Hắn nghĩ rằng mình là bác sĩ thì có thể đối phó được. Nhưng hiểu biết không nghĩa là dễ dàng vượt qua được chướng ngại tâm lý. Steven có lẽ đã sụp đổ rồi, nếu như hắn không được sự giúp đỡ từ Thiên Kim.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play