Hắn cảm thấy rõ thời khắc cuối cùng của mình đã đến. Từ cách đây sáu năm, khi tự chẩn ra bệnh lao, Tùng Hiền đã biết sẽ có ngày này. Cơ thể hắn đã đến cực hạn của sức chịu đựng, toàn bộ thể xác của hắn lúc này đã chẳng còn chút sức lực gì. Thế nhưng tinh thần Tùng Hiền đột nhiên lại thanh tỉnh đến lạ lùng.
Cơn ho quen thuộc lại kéo tới, ngực hắn lại đau xuyên thấu. Người nằm bên cạnh Tùng Hiền lại bị những tiếng ồn phiền phức này kéo ra khỏi giấc ngủ. Thiên Kim nhanh tay đưa khăn hứng dưới miệng hắn. Sau đó nàng lại vội vàng dấu đi, nhưng hắn vẫn nhận ra trên chiếc khăn tay thấm đầy máu bầm đen.
“Thật sự, không muốn chết cũng không được.”
Lần đầu tiên gặp Thiên Kim, chính là lần tự tử thứ bảy bất thành của Tùng Hiền. Thật kỳ lạ, họ mới gặp mà dường như đã từng quen biết. Cho dù nàng có biết rằng hắn bị một trong tứ chứng nan y, vẫn không chịu tránh xa mà còn muốn đến gần.
Tùng Hiền bỏ chạy, vì hắn biết người đã bước một chân vào quan tài như mình chỉ làm phiền kẻ khác. Nhưng trùng hợp làm sao, lại tái ngộ nàng lần thứ hai trong tình cảnh dở khóc dở cười. Hắn bị chân tình của nàng làm cho cảm động. Hắn bị nàng thuyết phục rằng dù ngắn ngủi nhưng ai cũng có thể hạnh phúc.
Chỉ là hắn bất lực không thể tiến đến gần hạnh phúc được. Bắt đầu là cơn đau nhức toàn thân, sau đó là đôi chân hắn bắt đầu liệt bại. Tùng Hiền tránh xa nàng, trốn đến một nơi bí mật để chờ chết. Dù chỉ mấy ngày, nhưng được ở bên nàng, Tùng Hiền cũng đã thoã mãn lắm rồi.
Thiên Kim lại tìm thấy hắn, lại cứng đầu không muốn rời xa hắn. Tùng Hiền đã yếu đuối lắm rồi, hắn không thể nào đủ sức đẩy nàng ra khỏi người mình được nữa. Hắn bị bị sự lạc quan của nàng lây nhiễm. Hắn điên rồ nghĩ rằng mình có thể hưởng trọn những ngày tháng cuối đời bên cạnh người mình yêu.
Nhưng hắn lại đau đớn nhận ra nàng đang nhìn về phía khác. Hắn như muốn điên lên khi chẳng thể rời khỏi xe lăn để đuổi theo nàng. Tùng Hiền cứ bất lực ở đó, nhìn nàng trong cơn mưa tầm tã. Hắn chỉ hận mình không được gặp nàng sớm hơn, không thể đem lại cho nàng nhiều hạnh phúc hơn.
Nàng đã ở bên hắn, cận kề trong gang tấc như vậy, nhưng Tùng Hiền cũng không thể giơ tay ra chạm vào. Cơ thể hắn yếu đến mức cả lời cuối cùng cũng chẳng thể thốt ra.
“Hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi, ta sẽ không còn là gánh nặng của nàng nữa. Cảm ơn vì đã ở bên cạnh ta đến tận lúc này. Bây giờ nàng hãy vì mình mà đi tìm tự do nhé. Chỉ cần nàng thấy vui, ta sẽ chúc phúc cho nàng.”
Khi hắn lìa đời, nàng gào khóc đến thương tâm liệt phế. Hắn lại cảm thấy buồn bã vô hạn vì không đã không được gặp nàng nữa. Tiếng khóc của người ở lại như muốn níu kéo hắn, không thể bước đi tiếp.
Lần này không có quỷ sai cầu hồn, cũng không có diêm vương địa ngục. Tùng Hiền chỉ nhìn thấy một cô nương xinh đẹp đứng ngoài sân đang kiên nhẫn chờ mình.
- Cô là ...
Hắn chưa nói xong thì một cơn gió thổi qua, toàn bộ khung cảnh xung quanh đều bị thổi đi như một luồng khói hư ảo. Nơi hắn đứng giờ đây chỉ còn có một màu trắng tinh khôi.
- Nơi đây là ‘vô’? - Hắn giật mình sợ hãi.
Ký ức trở về, thần long đã nhớ hết toàn bộ tam thế tình kiếp của mình.
- Thần chủ.
Hắn lắp bắp, quỳ sụp xuống trước cô gái lung linh như ánh sáng. Cơ thể nàng lại biến về hình dạng tiểu oa nhi mà Duy Nhất đã gặp trong lần đầu tiên. Ngày đó hắn ngạo mạn, cho rằng sức mạnh của mình đã không gì sánh nổi. Điên đảo nhân giang, liên luỵ nhiều người nên mới chịu hình phạt lưu đày.
Trải qua ba kiếp, hắn đã nếm hết mọi buồn đau khổ luỵ. Có những chuyện chỉ nhỏ bé như hạt bụi, nhưng cũng nặng tựa thái sơn.
- Biết tội mình chưa? - Thần chủ lặp lại câu mà mấy ngàn năm trước ông đã từng hỏi hắn.
Duy Nhất hít một hơi thật sâu, lấy bình tĩnh trả lời câu hỏi của vị thần vĩ đại.
- Kiếp thứ nhất ‘Hữu duyên vô phận’ là muốn con hiểu được nỗi đau của kẻ khác. Chúng sinh bình đẳng, dẫm lên một con kiến, hãy thử biến thành kiến để mà cảm nhận coi. Con là thần long, may mắn có năng lực vượt trội, nhưng lại coi thường nhân giới, không biết thông cảm cho chúng sinh.
Hắn nói xong, liền sợ hãi ngẩn đầu nhìn thần chủ dò xét. Ông lão nghèo hèn mặc bộ đồ rách rưới nhìn hắn gật gật đầu đồng ý, sau đó lại im lặng chờ đợi. Duy Nhất biết, thần chủ muốn nghe tiếp.
- Kiếp thứ hai ‘Sinh ly tử biệt’ muốn con học như thế nào là yêu thương chân chính, quý trọng những gì đang có, bỏ qua tham sân si. Tội lỗi trước đây của con, bao gồm tính ngạo mạn, đố kỵ, tham lam, cố chấp ...
Duy Nhất thở dài, nhận ra trước đây mình đã xấu xa đến mức nào. Hắn tiếp tục nói, nhưng giọng đã thêm run run. Kiếp cuối cùng, vừa mới trải qua nên cảm xúc vẫn còn trọn vẹn. Tam thế tình kiếp đã khiến Bạch quân ‘người’ đi rất nhiều.
- Kiếp thứ ba ‘tương phùng hận vãn’ chính là để con học cách biết chấp nhận sự thật. Cuộc đời không thể xoay tròn quanh một người, vận hành chỉ vì một người. Toàn bộ chúng sinh cùng tồn tại, các mối liên hệ phức tạp, rối rắm. Ý chí của bản thân không phải là toàn năng. - Giọng của hắn có phần nghẹn lại. - Đôi khi muốn bỏ cuộc, cũng phải sử dụng rất nhiều dũng khí.
- Bể khổ mênh mông ko biết đâu là bờ, chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy bến. - Thần chủ nhẹ nhàng nói.
- Thưa ngài, con đã biết lỗi của mình rồi. - Duy Nhất dập đầu lạy tạ thần chủ.
- Bạch quân Duy Nhất của long tộc, ngươi đã phạm vào đại kỵ của thần giới, can thiệp vào nhân gian, khiến thế giới nghịch chuyển, liên luỵ nhiều mạng người, vũ trụ bị xáo trộn. - Giọng thần chủ đột nhiên trở nên nghiêm túc. - Nay ta tước đi thân phận long tộc cùng thần vị của ngươi. Đạo hạnh toàn bộ bị xoá bỏ, ngươi sẽ bị đẩy vào luân hồi, quay trở lại làm linh hồn phàm nhân. Nếu hữu duyên, kiên trì tu tập sẽ có cơ hội phi thăng lần nữa. Ngươi còn thắc mắc gì không?
- Tạ ơn ngài đã nương tay. - Hắn dập đầu dưới chân thần chủ, cả cơ thể rung lên vì xúc động, hai hàng nước mắt chảy ra.
Xúc phạm thần tộc, diệt chủng hàng loạt là những tộc ác lẽ ra đã bị tiêu thân thân tán hồn. Không bị tam muội chân hoả đốt ra tro, thì cũng phải bị thiên khiển đánh cho tan nát hồn phách. Có lẽ do Duy nhất đã kịp thời sám hối, nên hình phạt chỉ là bị lột bỏ thần tịch. Thần chủ vẫn chừa cho hắn cơ hội để quay trở lại về sau.
Chỉ là một ngàn năm tu tập thôi mà, hắn có thể kiên trì cố gắng. Lần này Duy Nhất thật sự đã được dạy dỗ kỹ càng, đã tiến thêm một cấp giác ngộ về đạo nhân sinh.
- Thưa ngài ... - Hắn đột nhiên sực nhớ đến một thứ.
- Kẻ thù của ngươi ư? - Thần chủ nhướng mày nhìn hắn, ngài đã thay đổi sang một hình dáng mới nữa.
- Phi quân cũng là nạn nhân do con liên luỵ mà thôi. - Duy Nhất đỡ giọng.
- Y cũng có những tội lỗi của riêng mình. - Thần Chủ trả lời. - Minh Quang sẽ bị lột bỏ thần tịch.
- Nhưng thưa ngài ...
- Y sẽ van xin ta làm điều đó. Ta đồng thời tồn tại ở nhiều vũ trụ, trên nhiều đoạn không gian khác nhau, nên ta biết chắc chắn về điều đó. Ta là Sáng tạo thức, ngay từ đầu, ta đã biết rõ mọi chuyện.
Nếu có một thứ gọi là toàn năng trong vũ trụ này, thì đó chính là Sáng Tạo Thức. Sức mạnh vĩ đại nhất, sáng tạo ra vạn vật trên thế gian. Ngay cả thần thánh, các thế giới hay số phận đều do một kẻ chi phối. Như vậy không trách gì thần chủ lại vĩ đại đến mức này. Ngài lại thay đổi hình dạng lần nữa. Cuối hắn đã hiểu vì sao thần chủ lại như vậy. Ngài là cả vũ trụ này, tồn tại cùng lúc trong nhiều không gian.
- Y vì linh hồn của nữ nhân kia, nguyện chịu lưu đày, đời đời kiếp kiếp làm phàm nhân luân hồi cùng nàng.
- Đúng là con không thể sánh với Minh Quang ở điểm này được. - Duy Nhất cười khổ. - Vì vậy, con mãi mãi không thể thắng y.
- Vậy còn điều gì nữa không? - Thần chủ như phán quan hỏi tử tù lần cuối.
- Không ạ.
Duy Nhất rũ vai, tất cả đều buông xuôi, chấp nhận sự thật. Nhưng Thần chủ lại thở dài, dường như không hề hài lòng với câu trả lời mà hắn đưa ra. Cô bé mập ú như cái lu phất tay, cả không gian lung linh biến đổi. Trước khi bị đẩy đi, dường như trước mắt hắn xuất hiện ảo giác. Có phải không gian mà thần chủ đứng, là vùng đất bên hồ Tích Dã chăng?
Vẫn xinh đẹp, huyền ảo và lung linh đến thế. Trên nền xanh thẳm của khu rừng, cây hoa đào vẫn sừng sững đứng lặng im. Thế nhưng giờ đây cây đào ấy đã trơ cành, không còn lại bông hoa nào nữa. Đột nhiên hắn giật mình sợ hãi, Duy Nhất hét lên một tiếng, nhưng kết giới đã đóng lại, ngăn cách hắn khỏi thế giới kia. Hắn rơi vào vực thẳm tối tăm, cảm nhận một con quái vật vô hình đang gặm nát cơ thể mình. Quá trình tước bỏ thần vị đau đớn không thua gì khi độ kiếp phi thăng. Nhưng tất cả những gì mà hắn quan tâm chỉ là hình ảnh cây hoa đào trong phút cuối cùng đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT