Thừa lúc hắn lơ là nhất, Y Na liền rút trâm cài đâm vào ngực Độc Long nhanh như chớp. Bao nhiêu đêm ngủ cạnh hắn, nàng biết bên dưới lồng ngực kia không phải trái tim mà là cổ mẫu. Năm xưa, cái xác mà Độc Long bỏ lại khi tráo thân có lồng ngực trống không. Nàng đoán là cổ mẫu sau khi vào cơ thể sẽ ăn mất trái tim để mà chiếm chỗ.
Sẽ chẳng có cơ hội nào cho Lôi Ân thoát khỏi Độc Long cả. Nếu cổ mẫu rời khỏi người, Lôi Ân sẽ chết. Chừng nào chân thân của Độc Long vẫn còn trong cơ thể này thì hắn sẽ không bao giờ thua. Cuộc tranh đấu của Lôi Ân và Độc Long chỉ có thể diễn ra đến vô cùng, vô tận mà thôi.
Đây là kết thúc, là chấm hết cho tất cả mọi toan tính âm mưu. Độc Long đã giết Lôi Ân và Kiến Phong, nàng không thể nào tha thứ cho hắn được. Y Na nghiến răng tức giận, cố đâm mũi trâm vào sâu hơn, nhưng tay nàng lại yếu đuối mất lực. Dù nàng dùng cả hai tay nhưng vẫn không thể thắng được Độc Long.
Hắn trừng mắt, sững sờ kinh ngạc khi bị tấn công bất ngờ. Độc Long nắm tay nàng kéo ra. Y Na dùng hết sức bình sinh để chống lại sự ngăn cản của hắn. Mắt nàng vằn lên tia căm thù, Y Na cắn chặt răng, dồn mạnh sức vào hai cánh tay.
- Đi chết đi! - Nàng hét lên.
Đột nhiên Độc Long sững người. Hắn chớp mắt nhìn nàng một cách lạ lẫm. Và rồi hắn buông tay. Chiếc trâm ngọt ngào xuyên qua lồng ngực hắn, đâm trúng tử huyệt trên người cỗ mẫu. Độc Long bắt đầu vùng vẫy kịch liệt. Y Na trong cơn điên cuồng lại rút mũi trâm ra, đâm liên tiếp vào ngực hắn ba nhát.
Chiếc trâm vừa rời khỏi chỗ, máu từ vết thương liền tuôn ra như suối. Máu đen bầm cùng chất dịch xanh lá chen nhau đổ ra, chẳng mấy chốc thấm đẫm cơ thể của hai người. Y Na lùi lại, cố thoát thân khỏi chỗ Độc Long. Nàng gào thét khi mối liên kết giữa hai bên chưa được gỡ bỏ. Độc Long vẫn còn đang dang dở việc cuả mình nên mới khiến cả hai mắc kẹt thế này.
Gương mặt hắn tiếp tục vặn vẹo. Bàn tay áp chặt vào vết thương, cố gắng tự chữa trị. Thế nhưng vết thương trúng chỗ hiểm, máu cứ tiếp tục tuôn ra không kềm được. Cả hai thân thể trần trụi cũng ướt sũng những máu. Độc Long mất sức ngã ngang, nằm bật ra trên giường.
Y Na mừng rỡ thoát thân, vội lùi lại về một góc. Hai mắt nàng vẫn trừng trừng nhìn Độc Long, cảnh giác bất cứ hành vi nào có thể xảy đến. Hắn ho khậc khậc, máu tràn ra khỏi miệng, bàn tay cào lên ngực mình, chân thân quằn quại muốn phá toái chạy ra.
Khi Độc Long quay đầu nhìn nàng, ánh mắt lại chuyển về thâm tình đắm đuối. Y chớp mắt, một giọt lệ trào ra khỏi khoé. Cũng như sáu năm trước đây, Lôi Ân đã dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn nàng. Y Na rung lên, nước mắt lại ào ào tuôn ra. Nàng nhào tới ôm lấy Lôi Ân, đau đớn gọi tên y.
Lôi Ân gật đầu, thở dài một tiếng. Mọi việc đã đến mức này, chẳng thể hối hận được nữa rồi. Y tình nguyện nhắm mắt, an ổn cảm thụ hơi thở của người bên cạnh. Ở thật gần như thế, nhưng vĩnh viễn bị ngăn cách bởi vực sâu núi cao. Ngay từ lần gặp gỡ, nàng đã là ánh dương quang chói lọi trên đỉnh bệ rồng, y mãi mãi là kẻ hèn mọn quỳ phủ phục bên dưới. Dù thời cuộc có thay đổi thế nào, cả hai cũng vĩnh viễn không thể bên nhau.
“Dù cho đó là địa ngục, hai ta cũng không chung lối.”
Bàn tay y muốn giơ ra chạm lấy nàng, nhưng nửa chừng rơi xuống. Y Na ôm chặt thân thể y, gào khóc không nên lời. Chiều đã tàn, ánh sáng cuối cùng trong ngày biến mất. Tất cả đều kết thúc trong bóng đêm sầu muộn cuả nhân gian. Nàng ôm chặt thể xác của y, mặc cho máu huyết khô lại đóng thành vẩy. Cho đến khi thị vệ xông vào, lôi bắt nàng kéo ra.
Bọn họ phát hiện hoàng đế đã chết, còn thái tử thì bị giết. Quốc gia rối ren, hỗn loạn vì trận hồng thuỷ kinh hoàng vừa quét qua Đại Hải Địa. Tuy Việt quân toàn bộ bị diệt nhưng Miên Cương cũng nhanh chóng trở thành thảm địa. Vương quốc nếu không có người đứng đầu sẽ nhanh chóng tan rã mà thôi.
Đó là việc của bốn tháng sau ngày chết chóc. Một vị quan đại thần đã đưa Y Na ra khỏi cảnh lao tù. Lão thừa tướng cao niên cũng từng là thần tử của cựu triều. Ông ta đã nhận ra Y Na khi nàng bị cột quanh chân Lôi Ân. Người duy nhất mang dòng máu họ Tang chính là kẻ thích hợp được đưa lên ngai vàng. Trong bụng nàng đã mang cốt nhục của Lôi Ân nên những người ủng hộ họ Dương cũng không cách nào phản đối được.
Y Na trở thành nữ vương của Miên Cương một cách vội vàng nhanh chóng. Nàng được sử dụng như một chiêu bài thống nhất quốc gia, một con bù nhìn không hơn không kém. Nhưng Y Na cũng phối hợp vô cùng, sống vật vờ không khác gì rối gỗ. Nàng chẳng nhớ vì sao mình phải tồn tại và tiếp tục sống vì điều gì.
Cho đến khi đủ chín tháng mười ngày hoài thai, nàng lâm bồn sinh ra một tiểu hài tử. Khi nữ nhi cất tiếng khóc chào đời, nàng như người trong cơn mơ sực tỉnh. Y Na cũng nức nở khóc theo, nhận ra mình vừa mới được cứu rỗi thêm một lần nữa.
Trong cuộc đời không có gì đau đớn hơn lúc sinh ly tử biệt. Nhưng nếu ta vẫn tiếp tục bước về phiá trước, sẽ còn được gặp gỡ những người yêu thương khác. Duyên tương ngộ là điều hạnh phúc, nên đừng vì chia ly đau buồn mà hối hận đã gặp nhau. Hãy để hồi ức trở thành nụ cười chứ không phải là kỷ niệm đầy khốn khổ. Vì những người ở lại mà Y Na tiếp tục sống. Nàng ôm đứa trẻ vào lòng, âu yếm, thương yêu.
Việt quốc và Miên Cương sau chiến tranh đều bị tổn thất nặng nề, tạm thời đình chiến. Tuy nhiên mối hận cừu gia này vẫn đang âm ỉ cháy, chỉ chờ thời cơ chín muồi thì chiến tranh lại sẽ nổ ra.
Năm Khai Nguyên thứ một trăm, Việt quốc tưng bừng mở hội ăn mừng ngày chiến thắng. Nữ vương Tang Y Na của Miên Cương đích thân đến chúc mừng, đồng thời tỏ ý đề thân, nhắm kết tình giao hữu giữa hai quốc gia. Thái nữ Tang Tĩnh Nhã được hứa hôn cho phiên vương Phan Hạo Nhiên. Hai bên từng giáp mặt nơi chiến trường nay có thể liên hôn một nhà.
Lần đầu tiên hai người gặp mặt, liền xảy ra một trận cải vã lớn. Thậm chí họ còn không nể mặt hoàng đế Việt quốc và nữ vương Miên Cương, còn muốn rút đao đánh nhau. Nhưng bởi vì một tiếng gọi ‘Nhiên nhi’ của Y Na mà mọi việc được lắng dịu xuống. Đã mười bốn năm rồi nàng mới lại gặp được đứa kế tử thân yêu của mình.
Nàng nhìn người thanh niên cao to oai vệ trước mắt, không nén được nỗi niềm xúc động. Hạo Nhiên giống như cha hắn khi xưa, vô cùng thanh thuần u nhã. Bộ dạng bạch y phiêu dật, cốt cách tuấn lãng nhu hiền. Còn con gái của nàng thì lại giống hệt cái tính ngạo mạng, lý sự của Y Na. Tĩnh Nhã có đôi mắt sắc bén của Lôi Ân, bộ dáng ngoài lạnh trong nhiệt tình. Sự kết hợp của họ được gửi gắm thêm vào trọng trách kết nối hai quốc gia. Như lời hứa năm xưa của Y Na, “Công chúa Miên Cương sẽ gả cho phiên vương Cổ thành”.
^_^
Diêm vương đau đầu khi nhân gian lại xảy ra đại tai kiếp. Yêu quái lộng hành, dụng kế bày trận làm chết rất nhiều người. Cùng một lúc tiếp nhận nhiều oan hồn đoản mạng như vậy, Diêm vương thật sự không xử lý kịp. Vậy mà hai thần long và con yêu xà kia lại kéo xuống đánh nhau, loạn thành một đoàn. Bạch quân vừa thấy Phi quân đã không hề khách khí dùng Đại Phong đao phóng tới. Phi quân kêu gọi Lôi Đình thuẫn muốn đập chết tên Độc Long. Trong phút chốc còn tức hận vì mình chết vô lý như vậy, Độc Long điên cuồng chống trả, phì phì phun độc khắp nơi.
Kể từ thưở khai thiên lập địa, chưa từng có kẻ nào đến âm phủ mà vẫn còn nhiễu loạn được. Nay ba tên tội nghiệt chồng chất này lại nhằm ngay Quỷ Môn quan mà giao chiến tưng bừng. Nói thật đáng sợ, nhưng họ thật sự đã làm sập một phần Diêm La điện. Phi quân bấu chặt lấy Độc Long, quần thảo không buông.
Nói về Bạch quân thì hắn trong ba kiếp chỉ có quấy phá Minh Quang chứ chưa từng làm việc gì tổn hại Thái Hương. Vậy mà con trùng nhỏ Độc Long ba lần bốn lượt tra tấn nàng, khiến Minh Quang vừa thương vừa xót. Tội chiếm lấy cơ thể Lôi Ân làm điều xằng bậy còn chưa nói tới, nội việc hắn muốn cường bạo Y Na đã đủ cho Phi quân đánh hắn tan hồn diệt phách rồi.
Mọi việc chỉ yên ắng khi một đại hán cường tráng cầm roi chạy tới. Người vô cùng bình thường, không tản mác ra chút khí tức thần thánh nào, mà lại dễ dàng đi lại trong địa ngục. Ngoại trừ thần chủ toàn năng, thì e rằng ngay cả ngọc hoàng thượng đế cũng không thể làm gì hơn.
Lần xuất hiện này, thần chủ không nói nhiều giáo huấn, chỉ một mực quăng dây cột ba tên nháo loạn lại. Sao đó ông ta vẫy tay, tiễn thẳng bọn chúng tới sông Vong Xuyên luôn. Diêm vương tròn mắt nhìn vị đại hán đột nhiên biến thành thiếu nữ kiều mỵ, nàng thở dài phiền muộn ngồi bệt xuống tảng đá bên vệ đường.
- Viết mệnh cách, ta thật sự nặng đầu mỏi cổ à. Kiếp sau mà bọn chúng còn chưa học ra, ta khẳng khái diệt hồn luôn cho gọn.
Tuy nói cay nghiệt vậy, nhưng thần chủ vẫn lấy một cây viết từ trong hư không, bắt đầu chấp bút. Mệnh cách lần này không ngờ lại lộn xôn vô cùng, người ở tây kẻ phía đông. Duy Nhất và Minh Quang cùng đầu thai tới thời cửu long tranh châu, nhưng còn linh hồn Thái Hương lại ở tận ngàn năm sau đó nữa. Nhưng phàm là việc gì thì thiên ý cũng không có ai tránh khỏi. Thần chủ đã viết rằng họ sẽ gặp lại nhau, nhất định họ sẽ tương phùng thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT