chuyện
đó, em xin ngài. Em yêu ngài vì con người ngài. Thực tế, em rất biết ơn
vì
ngài không nhìn thấy, bằng không ngài sẽ chẳng bao giờ chọn em và em
không
chịu nổi khi nghĩ tới việc mình sẽ đau buồn thế nào.”
Hắn
chỉ cười nặng nề và tách mình ra. “Chúng ta về thôi, Gillian. Cả hai ta
cần
lò sưởi và rượu ấm.”
Gillian
gật đầu, trượt tay qua eo hắn lúc cả hai đi dọc bờ biển. Cô nhìn vào
vách
đá, dừng ánh mắt tại căn nhà bằng đá nằm trên đỉnh dốc đứng. Nó rộng, xa
nhất
trong số các ngôi nhà, và dường như đủ vững chắc. Nhưng đường dẫn lên
quả
thực quá dốc và rất hiểm trở. Đá lởm chởm rải trên ngả đường quanh co.
Chỉ
một bước sẩy chân sẽ dẫn đến thảm họa.
“Em
đang nhìn gì vậy?”, Christopher hỏi.
“Em
không chắc. Có một căn nhà trên vách đá.”
“Đó
là Lâu đài Lãnh chúa. Công trình tai tiếng của cha ta, nếu em muốn gọi
như
thế.”
Gillian
trầm lặng, chờ đợi. Christopher chưa bao giờ nói nhiều về gia đình
mình,
cô bắt đầu tò mò. Nhận thấy chồng vẫn giữ im lặng, cô thúc khuỷu tay
nhắc
hắn.
Hắn
thở dài vuốt tóc. “Toàn bộ câu chuyện hả? Ta sẽ kể nếu em chẳng có gì
khá
hơn để làm trong ngày.”
“Toàn
bộ câu chuyện, nếu ngài sẵn lòng.”
Christopher
thả tay cô ra, cúi người nắm lấy một nắm đá. Hắn xoay mặt
hướng
ra biển và ném chúng đi, từng viên một.
“Cha
ta là con thứ hai trong gia đình. Anh trai của ông, Gervase, đã chết khi
đi săn. Tước vị truyền lại cho cha ta, đáng tiếc ông hoàn toàn không đủ
sức đảm
trách
nhiệm vụ duy trì gia sản khổng lồ của ông nội.” Hắn ném hòn đá khác ra
biển.
“Lâu đài Lãnh chúa là một thứ trong danh sách dài những khoản tiêu pha
lãng
phí của ông. Ông cưới mẹ lúc hai mươi và mẹ ngoài mười hai. Sau vài
năm,
ông có với bà một đứa con và cảm thấy hối hận với quyết định của mình.”
Một
nụ cười khắc nghiệt ép ra trên môi hắn. “Mẹ ta sớm nhận ra sinh nở chẳng
phải
thú vui nhàn nhã và liên tục phàn nàn về cơn đau ta gây ra cho bà từ sáng
đến
tối. Đó là lúc cha bắt đầu xây cho ông một chốn riêng tư để lẩn tránh.”
“Lâu
đài Lãnh chúa”, Gillian thì thào.
“Phải.
Thật ra, ta không thể trách ông ấy vì mẹ là người không dễ chịu đựng.
Ta bỏ
trốn đến Artane ngay khi có thể và hoàn toàn hạnh phúc khi được giải
thoát
khỏi sự lải nhải của bà. Cha thì trốn đến chốn quái gở của mình.”
“Bà
chưa bao giờ tìm ông sao?”
“Đi
lên đó hả? Gillian, em có thể thấy đó là lối đi nguy hiểm. Dẫu có sử
dụng
bất kỳ phương tiện nào hoặc không thì lên trên ấy và quay lại cũng rất khó
khăn
bởi vách đá tách biệt đất liền, giống như Blackmour. Mẹ ta chẳng bao giờ
tìm
cha, nhưng bà đã dũng cảm trèo lên một lần, trong lúc ông đang lãng phí
thêm
vàng bạc. Bà đã chiếm lấy nơi ẩn náu đó ngay trước mũi ông, nghĩ rằng
ông
sẽ đuổi theo bà.”
“Em
đoán ngài ấy không tới.”
Christopher
khịt mũi. “Tất nhiên là không. Ông tuyên bố vách núi quá dốc
và bỏ
mặc bà mục ruỗng trên ấy. Kể từ đó bà chẳng bao giờ quay lại bên trong
bức
tường Blackmour lần nào nữa, vì bà cứng đầu y hệt cha ta. Ta không thể
trách
cha mình. Ta cũng không đuổi theo bà.” Hắn nhìn ra biển, đôi mắt xanh
tăm
tối lạnh lẽo. “Một người đàn ông sẽ trở nên gàn dở nếu cố gắng thử điều đó.
Giờ,
bấy nhiêu đã thỏa mãn cơn hiếu kỳ của em chưa?”
“Còn
hơn cả mong đợi, thưa ngài”. Kỳ thực, cô rất tiếc vì đã hỏi câu chuyện
mà
chắc chắn đang phá hỏng tâm trạng Christopher.
Gillian
tinh tế hướng dẫn hắn trở lại bờ biển. Tim cô nặng trĩu, kéo mình bỏ
qua
hình ảnh ngôi nhà đá cheo leo nơi vách núi như con kền kền canh mồi. Nó
gợi
lên rất nhiều mất mát trong quá khứ niên thiếu của Christopher. Đáng tiếc là
hắn
chưa bao giờ được biết tới tình yêu của cha mẹ.
Ý
nghĩ trớ trêu không làm cô lung lạc. Mẹ cô chết sớm sau khi sinh cô và
hiển
nhiên Bernard không muốn lãng phí tình yêu mến dành cho con cái. Nhưng
ít
ra cô có William. Christopher hầu như không còn ai.
Christopher
lên ngựa, sau đó đưa tay kéo vợ lên phía trước. Gillian xoay trở
ngồi
trên bắp đùi rắn chắc của chồng, áp má mình vào hắn.
“Em
yêu ngài, lãnh chúa”, cô thì thầm.
“Điều gì xui khiến em nói vậy, quý cô?”
“Không
gì cả”, cô nói dối. “Nhìn thấy ngài môi em tự động phát ra.”
Christopher
thoáng cười, rồi quay đầu ngựa hướng vào đoạn đường về thành.
Gillian
thư giãn trong vòng tay chồng, gối đầu vào vai hắn, nhắm mắt lại.
Chuyển
động từ tốn của con ngựa và sự ấm áp của Christopher dần đưa cô vào
giấc
ngủ.
“Kỵ
sĩ đang tới!”
Tiếng
kêu làm cô giật mình. Christopher chửi đổng và thúc ngựa bước qua.
Gillian
vẫn ngồi yên, cố không làm hắn sao nhãng.
“Ranulf,
ai thế?”, Christopher hỏi.
“Quá
xa để xác định”, Đội trưởng Ranulf bên cạnh trả lời.
Gillian
không mở mắt tới khi Christopher dừng lại bên trong cánh cổng và
đưa
cả hai xuống yên. Hắn bắt đầu quát tháo ra lệnh, cô tự hỏi có phải cha mình
bất
ngờ quyết định bao vây Blackmour để quấy nhiễu con rể ông không. Thoáng
sau
Jason chạy về phía họ. Cậu bé bổ nhào vào Christopher gần như làm hắn
mất
thăng bằng. Hắn tóm lấy viên cận vệ, lay vai cậu ta.