“Lãnh chúa, tôi mang đến lời chào từ Bernard Warewick và muốn tôi
truyền
đạt với ngài rằng ngài ấy sẽ đến thăm cô con gái yêu trong tuần tới.”
Christopher
tóm cánh tay Jason kéo lại, thì thào bên tai.
“Hãy
tìm Gillian và làm cô ấy sao nhãng. Ta không muốn để vợ ta gặp lão
khốn
đó.”
Jason
tức thì rời đi. Christopher dựa lưng vào thành ghế, gõ lách cách ngón
tay
trên bàn gỗ.
“Bảo
Lãnh chúa Warewick rằng lòng quan tâm của ông ấy rất đáng cảm
kích.”
Christopher cười nửa miệng và chẳng biểu hiện chút nhiệt tình nào,
“nhưng
ta hay con gái ông ấy hiện tại đều không rỗi”.
“Ngài
ấy căn dặn tôi nhắc ngài nhớ ngài ấy đang là cha vợ của ngài.”
Christopher
bộc lộ nét mặt lạnh lùng khắc nghiệt nổi tiếng từ London kéo tới
tận
bức tường Hadrian. Chỉ có kẻ ngốc mới không rúm ró lùi bước. Hắn ước gì
mình
có thể nhìn thấy nó tác động thế nào lên gã lính của Warewick.
“Vì
chỉ là người đưa tin nên ngươi được phép sống sót rời đi. Nếu Warewick
lại
đến, đảm bảo là lão sẽ không được ưu ái trọng thị vậy đâu.”
“Ngài
ấy nghe đồn là ngài tra tấn con gái ngài ấy!”, gã đưa tin thốt lên.
Christopher
bật cười. Ý nghĩ quá phi lí, hắn lại cười.
“Colin,
ngươi nghe câu chuyện vô vị này chưa?”
“Đang
nghe và đang ghi nhận”, Colin gầm gừ từ chỗ đứng của gã phía sau
ghế
Christopher. “Và ngươi biết ta có trí nhớ tốt mà.”
“Biết,
tương tự như lòng kiên nhẫn ngắn hạn của ta.” Christopher đứng dậy.
“Cút
đi, thằng ngu, hãy mang tin nhắn về với chủ nhân ngươi. Lão sẽ không gặp
con
gái lần nữa, nếu lão hỏi tại sao, hãy bảo rằng ta đang quen dần với việc điều
trị
những thứ vợ ta đã nhận tại lâu đài của lão. Theo ta biết, lão ta không còn bất
cứ
liên hệ thân thuộc nào với cô ấy. Lão nên hình dung nhanh chóng và triệt để
cảnh
tượng khi ta tống khứ lão khỏi nước Anh, các chư hầu và mọi thứ lão sở
hữu,
ta sẵn lòng gia ơn điều đó cho lão. Lính canh, trông chừng tên vô lại đáng
khinh
này cút khỏi lâu đài của ta và không cho phép bất cứ ai mang binh phục
Warewick
bước vào cổng.”
Christopher
ngồi phịch lên ghế và diễn một dáng vẻ rất kiêu ngạo cho tới khi
cánh
cửa đóng lại.
“Đồ
con hoang ngạo mạn”, Colin lầm bầm.
Christopher
đập tay xuống bàn, chửi thề, “Sao lão dám! Ta sẽ không để lão
bước qua cửa nhà ta, đe dọa Gillian lần nữa. Không, chẳng một manh mún
nào
của
lão được phép gây rắc rối cho cô ấy. Thánh thần ơi, Colin, ta ước mình lấy
lại
được thị lực. Ta phải xông thẳng vào nhà hạ sát lão ngay trên giường ngủ, để
bản
thân không còn phải nghe thông báo là lão vẫn còn sống”.
Chiếc
ghế bên cạnh cọt kẹt bởi sức nặng của Colin. “Ngươi nghĩ xem, lão
muốn
gì?”
“Vâng”,
Christopher thẳng thừng. “Còn có thể là gì nữa chứ? Lão hiển nhiên
không
tới vì yêu quý Gillian.”
“Ta
nghi ngờ lão muốn nhiều hơn thế.”
“Là
gì? Ngươi nghi lão muốn bắt cóc cô ấy khỏi ta sao?”
“Chris,
lão có lẽ đang nghĩ ngươi không chịu nổi con gái lão. Làm sao mà
lão
biết ngươi yêu cô ấy?”
Christopher
quắc mắt giận dữ dù không thể phủ nhận điều đó. Colin chẳng
bao
giờ bỏ qua cơ hội trêu chọc hắn, nhưng hắn không bận tâm. Để cả nước
Anh
biết hắn mù quáng vì tình yêu dành cho Gillian. Đó là điều vợ hắn sẽ hài
lòng.
Bất cứ gì làm cô vui, hắn đều sẵn sàng.
Hắn
mỉm cười với chính mình, tự hỏi làm thế nào mà bản thân có thể sống
thiếu
cô lâu đến vậy. Đáng tiếc họ đã không gặp nhau lúc hắn còn trẻ. Phải,
đáng
tiếc khi còn thanh niên hắn đã quá ngu ngốc không nhìn ra cô gái ấy. Hắn
có
thể hỏi cưới khi cô bước sang tuổi mười hai và mang về nhà mình, an toàn
tránh
xa người cha đê hèn. Hắn sẽ ngủ với cô vào đúng thời điểm và giờ cả hai
đã
có cả tá các cậu con trai dũng mãnh và các cô con gái đáng yêu. Đúng, họ đã
lãng
phí mất mười năm.
“Chris?
Chris?”
Christopher
chớp mắt. “Hả?”
“Chúa
ơi, anh bạn, ngươi còn tỉnh táo chứ! Ngươi ở trên giường cả tuần
qua.”
Colin kêu lên giả vờ kinh ngạc. “Đừng, đừng nói với ta là ngươi không
làm
gì ngoài ngủ nhé!”
“Im
giùm đi, Colin”, Christopher cằn nhằn, cảm thấy mặt mình đỏ rực.
Colin
cười rộ vang động cả đại sảnh. “Quỷ thần ơi, ngươi là một gã huênh
hoang
đần độn! Ta sẽ chẳng bao giờ được nhìn thấy những tháng ngày lao động
nghiêm
túc của ngươi nữa rồi. Đảm bảo đấy. Dù Gill bé nhỏ sẽ rất không đồng ý
với
ta...”
Một
tiếng rầm gián đoạn giọng oang oang của Colin. Christopher thở dài
đứng
dậy, quay ra cửa sau hướng tới bếp nằm ở dãy nhà bên hông lâu đài.
“Thánh
thần rủ lòng thương, đó là Gillian”, Colin thì thào bên tai hắn.
“Đừng”,
gã nói, tóm lấy tay áo Christopher, “đế mặc cô ấy. Đã có Jason lo rồi,
thằng
nhóc đang đặt tay trên thanh kiếm. Chúa ơi, Chris, cô ấy vô cùng giận
dữ”.
“Với
ai?”
“Đầu
bếp.”
Christopher
dừng bước và lắng nghe. Một tiếng ầm dữ dội, Colin cười khanh
khách.
“Cô ấy
thụi vào ngực gã đầu bếp bằng cái muôi của gã. Có vẻ vợ ngươi đã
đến
giới hạn chịu đựng vì gã không chịu để ý lời cô ấy.”
Sự
thật dường như là vậy, Christopher nghe vợ hắn bắt đầu lên tiếng.
“Tôi
không phải một hồn ma”, Gillian cáu kỉnh, “ông không được đối xử với
tôi
giống như chẳng nhìn thấy. Tôi phát mệt phải nghe tiếng răng côm cốp của
lãnh
chúa khi cắn vào số sạn mà ông không chịu sàng lọc khỏi chỗ bột bánh mì,
thấy
ngài ấy phải nuốt rượu qua kẽ răng như bị mắc nghẹn! Giờ, ông phải làm
tốt
bổn phận hơn, hoặc sẽ bị đuổi việc!”.
“Lấy
quyền của ai?”, gã đầu bếp cáu bẳn.
“Của
tôi. Nữ chủ nhân nơi này.”
“Ừ,
nhưng tay cô ngắn hơn ta và gầy nhom...”
Có
tiếng sột soạt của thanh kiếm rời vỏ kèm theo tiếng thở hổn hển của
những
người giúp việc khác trong bếp.
Christopher
nghiêng đầu sang Colin, “Có phải Jason rút kiếm không hả?”.
Colin
ngắt lời. “Gillian rút kiếm của Jason. Cô ấy chĩa vào cổ gã đầu bếp...
Đừng,
Chris, hãy mặc kệ. Cô ấy đủ sức xử lý.” Hắn cười nhẹ. “À, mà ngươi có
thể
đã biết! Cô vợ kín đáo nhút nhát của ngươi đang xù lông lên như một con
lợn
rừng giận dữ, gã đầu bếp đáng thương đã ướt sũng rồi.”
Christopher
chầm chậm dựa vào tường và mỉm cười khi Colin mô tả đầy
sống
động mọi diễn biến.
“Ta
nghĩ tối nay sẽ có thứ gì đó ngon lành để ăn”, Colin thì thầm với nụ cười
nửa
miệng. “Nếu gã đầu bếp không ném mình vào nồi chỉ để tránh những lời
mắng
nhiếc khác từ phu nhân của ngươi.”
“Bây
giờ”, Gillian hống hách, “tôi có cần phải nghe lãnh chúa của mình chửi
rủa
chỗ bánh mì của ngài ấy nữa không?”.
“Không,
thưa phu nhân”, một giọng líu ríu nhanh chóng đáp lại.
“Vậy
còn rượu?”
“Không.
Mọi thứ sẽ được làm ngay bây giờ.”
“Thế
thì tốt. Đây, Jason, lấy lại kiếm của cậu đi.” Cô vỗ tay. “Trở lại làm
việc,
tất cả mọi người.”
Colin cười chảy cả nước mắt. “Chris, cô ấy thật tuyệt!”
“Phải,
cô ấy là thế.” Hắn khoanh tay trước ngực và lắng nghe tiếng chân vợ
mình
đang bước lại gần.
“Ngài
thấy thú vị chuyện gì vậy, Blackmour?”, cô hỏi.
“Ta
hả?” Hắn xóa sạch nụ cười trên mặt. “Sao, đâu có gì, quý cô. Ta chỉ
ngưỡng
mộ cách em xử lý những người hầu.”
“Phải”,
Colin nói thêm. “Có lẽ cô nên trông coi các đơn vị đóng quân vào
trưa
nay.”
“Hai
người là một cặp ngớ ngẩn vô tích sự”, Gillian khó chịu, gọi, “Jason!”.
“Vâng,
thưa phu nhân”, Jason đáp không kịp thở.
“Chăm
sóc lãnh chúa của cậu. Không, ta nghĩ, ta sẽ trông chừng chồng ta.
Hãy
đưa Colin đi và xem có người hầu nào tranh giành ngài ấy nữa không. Tôi
thề
ngài Colin càng ngày càng đẹp trai hơn.”
Colin
kêu lên như bị nấc nghẹn còn Christopher cười vang. Một trong những
cách
chắc chắn để hạ gục đàn ông là tán thưởng hắn ta, Gillian học hỏi điều ấy
rất
tốt.
“Em
đang làm trò cho ngài sao, lãnh chúa?” Hắn phải nhăn mặt vì cái thúc
mạnh
vào bụng.
“Không”,
hắn đáp, cố ra vẻ phớt tỉnh. “Không đâu, phu nhân. Em làm ta sợ.
Ta
còn run rẩy vì cơn giận của em đây.”
“Ngài
đang nhạo em và em không thích thế. Jason, chẳng phải ta bảo cậu
đưa
Colin đi rồi ư? Nhanh lên, chàng trai. Chris, theo em. Em có chuyện muốn
nói
riêng với ngài.”
Colin
cười ầm. “Tội nghiệp Chris. Chẳng bao giờ xong chuyện được với một
cô
nàng, không phải sao?”
Christopher
cảm giác được cái chau mày dữ tợn của Gillian làm Colin phải
nuốt
nước bọt. “Tạm biệt, thưa lãnh chúa. Lại đây, Jason, chúng ta hãy rút lui
nhanh
chóng trước khi cô ấy xiên cả hai ta bằng lưỡi kiếm của ngươi.”
Christopher
nhận ra mình được nắm tay dẫn đi xa khỏi nhà bếp. Hắn cười,
giằng
tay ra khỏi Gillian. “Gill, trưa nay ta có việc phải xử lý, thật đấy.”
Cô đừng
lại. “Là chuyện gì?”
“Binh
lính, thành quách, sự vụ. Những việc cần thiết để thức ăn luôn đầy bàn
và củi
luôn ăm ắp lò sưởi.”
Vòng
tay mảnh mai choàng lấy hắn và hắn thấy môi cô ấn vào cổ. “Phải mất
bao
lâu?”
“Khoảng ba giờ.”
Đôi
môi cô tìm đường đến bên tai hắn. Hắn cúi thấp xuống để cô hôn dễ
dàng
hơn, sau đó nhận ra mình ngốc nghếch cỡ nào. Cơ thể hắn đang phản ứng
lại
sự trêu đùa nhẹ nhàng của vợ.
“Bao
lâu?”, cô thở ra.
“Hai
giờ.”
“Quá
lâu.”
Hắn
nuốt nghẹn lần nữa. “Một giờ. Không lâu hơn.”
“Đừng
trễ nhé.” Cô lướt đôi môi qua miệng đức ông chồng. “Em phải đi tìm
ngài,
ngài biết em sẽ cáu thế nào mà.”
“Lạy
Chúa”, hắn thốt, lắng nghe tiếng chân cô đi lên cầu thang. Hắn tựa lưng
vào
bàn và nhớ lại những đụng chạm ban nãy. Sự vụ? Không, đàn ông có thể tự
trông
nom lâu đài của mình chỉ trong một buổi. Binh lính? Colin sẽ lo liệu.
Thành
quách? Mọi chuyện cứ rơi xuống quanh hắn và chẳng tạo nên sự khác
biệt
nào. Xoay người sải bước. Nếu Gillian muốn hắn lên phòng ngủ vào giữa
trưa
thế này, thì đó không phải việc hắn có thể từ chối.
Hắn
bước dọc hành lang hướng tới phòng mình, gõ cửa bước vào.
“Gillian?”
“Christopher!”
Âm thanh chộn rộn vang lên và hắn tự hỏi cô ấy đang làm gì.
“Chưa
qua một giờ!”
“Chưa
à? Có vẻ ba giờ trôi qua rồi đó.”
“Vậy
quay lại sau nhé. Giờ em đang bận.”
Hắn
chau mày. “Bận chuyện gì?”
Hắn
nhận ra cái khoác tay. “Hãy trở lại sau một giờ nữa.”
“Em
đang làm gì vậy? Có người khác trong này à?”
Cô đẩy
hắn ra ngoài rồi đóng cửa lại. Christopher bước tới chỗ tường đối
diện,
xoay người tựa lưng vào, phớt lờ những người hầu đi ngang qua. Hắn
thậm
chí lo cả Wolf, con chó cũng bị đẩy khỏi phòng ngủ chỉ sau hắn một chút.
Hắn bỏ
mặc mọi thứ và cau mày, mặt tối sầm lại. Cô ấy đang làm gì? Nếu có
một
người tình...
Gillian?
Một tình nhân? Không, ý nghĩ đó thật phi lí. Hắn chiếm hữu cô cách
đây
một tuần. Cô không thể nhanh chán hắn đến vậy. Thậm chí nếu có chán đi
chăng
nữa, cô vẫn là người nhút nhát. Chỉ có đêm cuối cùng cô mới thiếp đi mà
không
nấp sau chiếc đầm của mình vì xem nó như lá chắn.
Hắn
nghe tiếng mở cửa, cô thở dốc.
“Christopher,
ngài đang làm gì vậy?”
“Đợi”, hắn càu nhàu
“Thánh
thần ơi, ngài làm em giật mình.”
Hắn
khoanh tay ngang ngực, trừmg mắt. “Một giờ trôi qua chưa, hay ta còn
phải
chờ?”
Hắn
nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng, bàn tay cô ôm lấy cánh tay hắn.
“Ngài
không cần đợi nữa, lãnh chúa của em”, cô lẳng lặng đáp. “Vào phòng
ngài
đi.”
Hắn
mặc cô dẫn hắn vào trong, lắng nghe tiếng chốt cửa. Hắn thấy mình
đang
ngồi trong chiếc ghế bành cùng với cốc rượu nóng trên tay. Gillian mang
nước
lên cho hắn rửa mặt rồi bỏ đi, chạy lăng xăng khắp phòng. Cô ngâm nga
một
giai điệu quyến rũ nhưng lạc nhịp, trái tim hắn rung động vì giọng của cô.
Cô ấy
lo lắng gì chăng? Hay đang có kế hoạch gì?
Hắn
sẽ tự trả lời câu hỏi của chính mình vậy. Hắn cảm nhận, tự mãn và kiêu
ngạo
nghĩ rằng, chắc chắn cô vợ bé nhỏ đang lên kế hoạch quyến rũ chồng.
Khốn
kiếp, hắn đang trông đợi điều đó. Hắn nghe tiếng chân cô bước về phía
mình,
rồi sờ được một khối gỗ bóng láng trong tay. Cây đàn luýt của hắn.
Hắn
chau mày. “Cái gì đây?”
“Ngài
cần một buổi trưa thư giãn, lãnh chúa. Em nghĩ ngài sẽ hài lòng.”
“Ta
biết rồi”, hắn nói, cảm giác thất vọng vô cớ. “Ta tưởng em đã nghĩ đến
chuyện
khác cơ.”
Tiếng
cười của Gillian khiến hắn ngượng. Hắn nhíu mày với cô, nhưng chỉ
nhận
được một nụ hôn phớt đáp trả.
“Ngài
không nghĩ em giữ ngài trong phòng cả buổi chiều chỉ để hát cho em
nghe
chứ?”
“Làm
sao ta biết được?”, hắn cằn nhằn.
Cô
chỉ cười. Christopher nghe thấy tiếng vợ mình ngồi vào chiếc ghế đối
diện.
Hắn đã tưởng tượng đến vài chuyện khá hơn là một cây đàn quỷ quái,
nhưng
khi ngón tay chạm vào dây đàn, hắn biết mình không cưỡng lại được.
Và một
khi đã căng chỉnh nó cho hợp tai, chẳng lý nào không kéo một hai
bản ballad.
Thế
là hắn cất tiếng hát. Hắn nghe vợ mình cười rồi lại khóc vỗ tay tán
dương
hắn. Dần dần, những ngón tay hắn bắt đầu quen thuộc đến độ không thể
dừng
lại, hắn nhận ra đây là món quà tuyệt vời mà cô đã tặng hắn.
“Nhiều
năm rồi ta chưa chơi đàn”, hắn thú nhận khi Gillian đón lấy cây luýt
từ
tay hắn.
“Em
biết, lãnh chúa”, cô dịu dàng.
Christopher quay mặt về phía ngọn lửa. “Ta cho là nghe tạm được.”
Vòng
tay hắn nhanh chóng được lấp đầy bởi thân thể vợ. Cô thoải mái đặt
mình
lên đùi hắn và choàng tay quanh cổ.
“Em
có thể nghe cả ngày”, cô đáp lại bằng nụ hôn êm đềm. “Đó là món quà
tuyệt
diệu cho buổi chiều của em.”
Nếu
cô ấy biết! Hắn muốn thừa nhận mình đã vui vẻ thế nào, nhưng không
tìm
được từ ngữ.
Vì
thế hắn im lặng, ôm cô sát vào lòng và siết chặt.
“Ngón
tay ngài hắn bị đau”, cô dự đoán.
“Chút
ít.”
“Ngài
không nên lạm dụng chúng quá nhiều trong hôm nay”, cô dặn dò.
Thoáng
choáng váng khi nhận ra cô đang ám chỉ điều gì. Hắn cố nặn ra một
nụ
cười trên khóe môi.
“Ý
tưởng đó có làm ngài vui lòng không?”, cô hỏi.
“Vừa
đủ.”
“Vậy
thì ôm lấy em đi, Chris”, cô thì thào.
Hắn
làm theo, còn chuẩn xác hơn cả yêu cầu mà cô vừa thốt lên cùng với tên
thân
mật của hắn. Cô đẩy ra và lắc đầu khi hắn sắp hôn cô. Hắn không còn lựa
chọn
nào khác ngoài việc để cô toàn quyền chủ động. Công cuộc xâm chiếm
vòm
miệng hắn ban đầu khá nhút nhát, sau dần táo bạo hơn, có thể vì cô cảm
nhận
hắn bắt đầu rung động.
Càng
hôn lâu, hắn càng nóng bừng đến độ tưởng chừng sẽ chết mất nếu
không
cởi bớt quần áo. Hắn ướt đẫm mồ hôi khi Gillian đứng dậy đột ngột, kéo
hắn
lên theo. Hắn nhận ra bàn tay vợ đang dò dẫm đai lưng mình trước cả khi
hắn
kịp hé môi muốn hỏi cô định làm gì. Hắn nuốt khan một tiếng rên.
Đôi
tay cô vẫn giữ ở đó.
“Lãnh
chúa?”
“Hử”,
hắn gắt.
“Ngài
đang cau mày.”
“Không,
Gill, đó là vẻ mặt tuyệt vọng.”
“Em
đã làm phật ý ngài.” Nó còn hơn cả một lời tuyên bố. Christopher vươn
tay
chạm vào đôi môi cô. Hắn phát hiện Gillian đang nhoẻn miệng cười.
“Không,
tình yêu. Nhưng có thể nói em đang làm phật ý chính em.”
Bàn
tay cô trượt xuống, dừng lại, rồi dần khám phá thêm một chút đến khi
Christopher
rùng mình.
“Em thấy rồi”, cô đáp.
Hắn
chỉ có thể phản ứng bằng nụ cười khốn khổ. Chiếc đai lưng đã rơi trên
sàn.
Hắn giật mạnh chiếc áo Gillian kéo qua đầu và lau trán mình trước khi cô
ném
nó đi.
“Khá
hơn chưa?”, cô hỏi.
“Chút
đỉnh. Dù vậy, ta muốn lạnh hơn.” Hắn mỉm cười hy vọng.
Cô bật
cười. “Vâng, hiển nhiên. Ngồi xuống nào, em sẽ tháo giầy cho ngài.”
“Không
cần”, hắn ngăn cô, rồi tự tuột đôi giầy của mình ra. Người hắn căng
cứng
khi cô vợ bé nhỏ giúp hắn cởi bỏ chiếc quần bò, trượt nó dọc cẳng chân,
đặt
tay hắn lên vai mình để giữ thăng bằng khi cô cởi hẳn nó ra. Giờ đến lượt
em”,
Christopher với về phía cô.
Gillian
đẩy tay hắn ra. “Chi khi nào em muốn, thưa ngài. Giờ ngài đã lạnh
hơn
nhỉ, ngồi ngay lại đi nào. Có lẽ một chút rượu sẽ làm ngài tỉnh.”
Điều
làm hắn tỉnh táo chính là được bế ngay người phụ nữ của mình lên
giường
và đắm chìm trong cô. Nhưng hôm nay dường như là ngày cô muốn
chứng
tỏ bản thân. Hắn ngoan ngoãn ngồi xuống và trở thành nô lệ cho ý tưởng
bất
chợt của Gillian.
Đó
thật ra là một sự cam chịu rất sung sướng.
Christopher
tiếp nhận cả rượu và dáng hình mảnh mai của vợ cùng nụ cười
rạng
rỡ. Rượu lần này không được hâm nóng, hắn đánh giá cao thiện ý đó. Hắn
uống
gần cạn và nhường cho cô một ngụm rồi lập tức vấp phải cản trở khi vài
lần
cố chạm vào Gillian lúc cô đang uống.
“Uống
rượu của ngài đi, Christopher. Tay ngài chẳng biết vâng lời, em
không
chấp nhận đâu đấy.”
Christopher
ngoan ngoãn nhấm nháp rượu, đưa cốc cho cô khi đã cạn. Hắn
siết
chặt tay vào ghế và mỉm cười nhợt nhạt.
“Ta
đang chờ đợi lòng thương xót của em.”
“Phải,
đúng như thế. Đừng bao giờ nghi ngờ điều đó.”
Hắn
mỉm cười với sự kiêu ngạo của cô, sau đó thở mạnh khi bàn tay mát
rượi
trượt trên ngực hắn, luồn qua cổ và đan vào mái tóc. Hắn rên khẽ khi
Gillian
bắt đầu hôn.
Nụ
hôn kéo dài đủ lâu khiến hắn nhận ra nếu bản than còn sáng mắt, hắn
cũng
chẳng thể đủ tỉnh táo mà trông thấy có hai hoặc ba cô vợ đang đứng trước
mặt
mình. Việc ngồi trên ghế ắt hẳn đáng thất vọng khi những gì hắn muốn là
cảm
nhận hai cơ thể quấn lấy nhau.
Như
đọc được suy nghĩ của chồng, cô đứng dậy. Hắn bám theo khít khao và
đâm
sầm chop mũi vào vai cô. Phản ứng duy nhất của Gillian là tiếng cười êm
tai.
Christopher ngượng chín người, nhưng quỷ tha ma bắt, vợ hắn đang mong
đợi điều gì? Hắn háo hức, hệt như một gã trai trẻ bị kích động, người phụ
nữ
này
hoàn toàn đáng bị quy trách nhiệm. Hắn để cô dẫn dắt tới bên giường, sau
đó
thấy mình ngồi xuống. Gillian được kẹp giữa hai đùi và choàng cánh tay qua
vai
hắn.
“Em
nglũ em cần phải trút bỏ chiếc đầm của mình”, cô nói như đang bối rối
trong
nước đi tiếp theo. “Ngồi yên nhé, Christopher, trong khi em xử lý. Phải
mất
chút thời gian.”
Không
ngồi thì còn gì khác để làm. Nếu như ngày trước, hắn đã có thể trong
tích
tắc lao vào tháo bỏ xiêm y và kéo cô nằm xuống cùng mình, trao cho cô
những
nụ hôn đến nghẹt thở.
“Christopher...”
Hắn
vuốt mái tóc Gillian. “Ta đang chờ đón lòng tốt của em. Chẳng phải đó
là
điều em muốn sao?”
“Vâng,
đúng thế”, cô thừa nhận.
“Vậy
bắt lấy ta nào”, hắn nói, đặt tay sau gáy vào kéo đầu cô lại gần. “Chiếm
đoạt
ta và yêu ta tùy ý em thích. Chậm, nhanh, không thành vấn đề. Ta là của
em,
hãy làm những gì em muốn.”
Ý tưởng
đó rõ ràng khiến cô vui thích. Christopher cố không rên lên khi cô
khám
phá chính xác những điều làm hắn thỏa mãn.
“Chris?”,
vài phút sau cô hỏi.
“Sao,
tình yêu của ta”, hắn bật thốt.
“Ngài
đang nhận lòng thương của em, ngài biết đó.”
“Đừng
cho ta biết là...”, hắn thở gấp.
Rồi
đột ngột, hắn mất hoàn toàn khái niệm những gì định nói, phó mặc và
nguyện
cầu mình không lịm đi trước khi cả hai được giải phóng. Hắn kiềm chế
đam
mê với tinh thần thép tới khi Gillian dần thở dốc. Hắn đáp ứng ngay khi
chất
giọng khản đặc của cô nài hắn ôm ghì lấy.
Khi
lấy lại nhịp thở bình thường, cô tựa cằm trên nắm tay và ngáp dài.
“Em
xong rồi, chuẩn bị ngả lưng. Ngài thì sao, lãnh chúa của em?”
“Gillian!”
Cô
cười thành tiếng và cúi xuống hôn hắn. “Em nghĩ có lẽ ngài buồn ngủ rồi.
Tha
lỗi cho em nhé.”
“Em
thật là... vô tâm...”, hắn thở gấp và không thể nói hết câu. Tình yêu cô
dành
cho hắn không phải những gì làm hắn rên thầm trong cổ họng. Mà là
những
điều cô thì thầm bên tai.
Chưa
có người phụ nữ nào bảo với hắn rằng cô ta sung sướng vì đã thỏa mãn
được
hắn. Lời tán dương hậu hĩ mấy ả hầu chưa bao giờ nhận được, còn phụ nữ
quý tộc thì luôn chăm chăm vào tài sản chứ chẳng phải con người hắn để
có thể
nói
vói hắn điều gì. Ngay cả Lina cũng không quan tâm nhiều đến suy nghĩ của
hắn.
Ngoài
Gillian, hỡi Thánh nhân từ Gillian! Cảm giác khi hắn nằm bên dưới
cô,
chẳng gì hơn ngoài những múi cơ rắn chắc làm cô thích thú. Hơi thở mãnh
liệt
phả vào cổ cũng làm cô hài lòng. Bàn tay chai sạn khiến cô run rẩy. Nhưng
đó hầu
như không phải nhân tố chính làm cô sung sướng nhất. Mà là cảm giác
khiêu
khích cơ thể khiến hắn mất kiểm soát. Khi hắn mất kiểm soát.
Christopher
nhanh chóng lấy lại ý thức, Gillian đang vuốt ve gò má hắn bằng
những
đầu ngón tay. Hắn ngượng vì đã quá buông lỏng bản thân. Hy vọng hắn
chưa
làm gì hổ thẹn.
“Ngài
xấu hổ.”
“Em
không thể nhìn thấy ta”, hắn lừa phỉnh.
“Rèm
giường đã vén lên rồi. Và giờ ngài càng đỏ mặt hơn.” Cô cười khẽ.
“Thật
ngọt ngào, lãnh chúa của em ạ.”
Christopher
ghì đầu cô vào vai hắn và bao bọc bằng đôi tay, giữ cô không
cho
động đậy.
“Ta
không dễ bị chế giễu vậy đâu”, hắn cả thẹn.
Hắn
cảm nhận được nụ cười của cô nơi cần cổ mình, miễn cưỡng thả ra khi
cô đẩy
lên. Môi cô mềm mại ấn vào môi hắn.
“Hãy
nói em đã thỏa mãn ngài”, cô thỏ thẻ.
“Nếu
từ đó được đòi hỏi sau tất cả”, hắn khô khan đáp, “thì ta sẽ trao cho
em.
Em thỏa mãn ta vừa đủ”.
“Vừa
đủ?”
“Được
rồi, chết tiệt, em đủ sức giết chết ta. Vừa ý em chưa?”
Cô
cười và hôn vào cổ hắn. “Christopher”, cô trách móc.
“Gill...”,
hắn ngập ngừng vô vọng. “Trước đây ta chưa bao giờ cảm nhận
như thế
này. Không chỉ cơ thể ta được em chiều chuộng.” Hắn viền ngón tay
quanh
môi cô. “Mà tận cả tâm hồn ta.”
“Em
yêu ngài. Giờ ngài biết điều đó chưa?”
“Nếu
có bất cứ nghi ngờ nào, ta muốn chúng sẽ biến mất.” Hắn ôm cô vào
lòng
và nhắm mắt lại. “Gillian?”
“Vâng,
lãnh chúa.”
“Cảm
ơn em.”
“Hân
hạnh của em.”
“Không,
của ta.” Hắn dịu dàng siết lấy cô. “Ta có một cô vợ dũng cảm, xinh
đẹp,
đầy mê hoặc, người rất yêu ta và ta không thể hạnh phúc hơn.” Hắn hôn lên
mái tóc cô. “Gillian Blackmour, ta... ta yêu em.” Hắn nhận ra đôi mắt ẩm
ướt.
“Phải,
ta yêu em sâu sắc.” Hắn khẽ khàng lặp lại với chính mình, vuốt bàn tay
trên
lưng cô. “Em nằm thoải mái không? Muốn đổi tư thế không?”
“Không,
thưa lãnh chúa.”
Christopher
nhận thấy những giọt nước mắt nơi cổ. Chúng hòa với nước mắt
của
hắn.
“Em
sẽ ở bên cạnh ta chứ?”, hắn lẩm bẩm.
“Mãi
mãi, lãnh chúa của em.”
Hắn
kéo chăn phủ lấy cả hai, nằm ngửa đầu và nhắm mắt. Gillian ôm lấy
chồng,
chôn mặt ngay cần cổ hắn. Christopher cảm giác cô không hề có ý định
để
cho hắn đi chút nào.
Còn điều gì hạnh phúc hơn thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT