Gillian ngồi ở hốc tường trong căn phòng trên đỉnh tháp, nhìn chồng luyện


tập. Cô đùa giỡn với lọn tóc của mình và cố ngăn ham muốn ngắm nghía

Christopher đang khuấy động bản thân. Cô không thể nhìn vào tấm lưng trần mà

ngưng liên tưởng chính xác tới xúc cảm đắm chìm lúc đầu ngón tay chạy trên

các múi cơ. Trông sang cánh tay thì mơ màng cảm giác được chúng ôm ghì và

ép sát vào lồng ngực. Khi hắn đâm kiếm tới, ánh mắt cô chuyển xuống chân, đôi

chân rắn chắc vững chãi đó sẽ đè chặt lên người khi hắn hôn cô.

Chỉ ký ức thôi đã làm hai má Gillian nóng bừng và khiến cô bứt rứt nới rộng

cổ áo. Dù cô vô cùng mong muốn chạy vội tới lều của Berengaria một lần cuối,

Cô vẫn gắng kiềm chế. Thay vào đó, cô giải quyết hết chai rượu pha đầy thuốc

làm đẹp và can đảm, cầu nguyện mình đủ khả năng làm tròn bổn phận khi tới

lúc. Nỗi khuây khỏa duy nhất cô thấy trước mắt là khi Christopher muốn có cô,

cô sẽ mặc rất ít quần áo, và chắc chắn sẽ giảm bớt sức nóng đang tăng dần chỉ vì

nhìn hắn chằm chằm.

Gillian đổi tư thế ngồi, nhận thấy Christopher đã ngừng luyện tập. Hắn dựa

vào bức tường đối diện, nhìn chăm chăm vào cô.

“Gì vậy?”, cô đề phòng hỏi.

“Chỉ lắng nghe em đang ngắm ta”, hắn cười.

“Em không hề ngắm ngài”, cô chối biến.

Christopher cười rộ, băng qua phòng tới bên vợ. Hắn chiếm lấy miệng cô

trước khi cô kịp lấy hơi, sau đó dìu cô đặt lưng xuống băng ghế. Hắn chồm lên

người cô, nâng cơ thể mình bằng một tay và đầu gối, hôn tới lúc cô thở hổn hển.

“Giờ thì em nhìn ta chưa?”, hắn nhấc đầu lên hỏi.

“Vâng”, cô hít thở. “Cả hai. Hoặc, có lẽ cả ba. Em bị ngộp tới mức không

nói nổi.”

Christopher lắc đầu, lại phá lên cười. “Em chẳng thể trách ai ngoài bản thân

mình vì đã khuấy động bản năng của ta, Gill à.” Hắn đứng thẳng dậy và kéo cô

đứng lên theo. “Để ta nhóm lò sưởi giúp em trước khi đi lau mình.”

Và ta sẽ tới chỗ em. Những từ đó không được nói ra, nhưng Gillian chẳng

cần thiết phải nghe. Cô đã mất vài ngày để quen với tình trạng hôn nhân toàn

vẹn, cô biết đã tới thời điểm thích hợp.

Christopher không ép buộc. Thực tế, hắn hầu như miễn cưỡng chạm vào cô.

Mấy đêm rồi hắn chẳng làm gì khác ngoài hôn, hôn và hôn khiến Gillian cảm

thấy mình mong đợi nhiều hơn. Tuy “hơn” ấy chính xác là điều gì thì cô không

rõ. Nhưng Christopher lại biết, hắn sẽ cho cô hay nếu cô yêu cầu hắn, một sáng

kiến mà Gillian chẳng thấy hấp dẫn chút nào.

Sau cùng thì, cô đã trở thành một con rồng cái.

Cô ngồi bên lò sưởi trong phòng ngủ, chờ Christopher vào Jason mang lên

bữa ăn khuya, chào hỏi vài câu, rồi hét toáng khi bàn tay to lớn của Christopher

vỗ vào sau lưng cậu ta trên đường đi ra ngoài. Gillian nhìn chồng mình chốt cửa

phòng ngủ rồi tới ngồi bên cạnh cô. Hắn mỉm cười nắm lấy tay cô.

“Quý cô của ta khát khao gì ở ta?”

“Đêm nay, em nên có quý ngài rồng hung bạo của mình ngồi bên đống lửa

và thưởng thức bữa ăn mà người cận vệ ham vui đã phục vụ.”

“Và sau đó em sẽ chiếm hữu ta chứ?”, hắn hỏi, kèm theo nụ cười trêu ghẹo.

Cô ước chi hắn có thể nhìn thấy biểu cảm của cô, vì nói gì cũng không cần

thiết. Thay vào đó, cô nắm lấy tay hắn, hôn lên từng ngón tay một rồi áp lòng

bàn tay bên gò má mình.

“Không”, cô nói khẽ. “Nhưng ngài sẽ sở hữu em.”

Christopher gần như ngã vào mâm thức ăn khi câu nói vừa kết thúc. Gillian

bật cười, giúp hắn ngồi ngay lại, dúi vào tay hắn cốc rượu. Hắn nốc cạn bằng

một ngụm duy nhất.

“Hãy thư giãn”, cô mỉm cười. “Đừng xúc động.”

“Giúp ta nào”, hắn khản giọng. “Tay ta run tới nỗi không cắt được miếng

thịt.”

Gillian chuyển bàn đi để hắn có thể ngồi gần lò sưởi; cô phục vụ hắn. Tay

hắn đang run. Hắn kết thúc bữa ăn thật vội vàng gạt chiếc bàn vào góc. Hắn tìm

thấy tay cô và đặt chúng lên miệng mình.

“Gillian”, hắn nói, “chúng ta có thể chờ. Ta không muốn em khiếp sợ ta”.

“Nếu em sợ ngài, em đã không nói những lời ấy.”

“Tay em đang run.”

“Ngài cũng vậy.”

Nụ cười quỷ quyệt của hắn thật gợi cảm. “Vậy có lẽ cần phải gọi Jason vào

giúp chúng ta bước tới giường nhỉ?”

Cô lắc đầu. “Chúng ta sẽ dìu nhau.”

Hắn luồn tay vào mái tóc mình. “Chúa ơi, ta mất bình tĩnh rồi.”

“Vậy ngài muốn chờ...”

Ngay lập tức vòng tay hắn trói quanh cô, nhấc bổng cô ngồi vào đùi mình.

“Đừng quá vội vàng.”

Gillian cười. “Có lẽ ngài sẽ thích nếu em đề nghị ngài dành ít thời gian để

làm vài thứ.”

Christopher cười đáp lại. “Tốt thôi. Phu nhân của ta muốn ta làm gì?”

“Cởi áo của ngài ra, chắc chắn rồi.” Đó hẳn là bước đầu tiên.

Christopher tức thì thực thi mệnh lệnh. Gillian rời khỏi vòng tay hắn, ngồi

bên cạnh, nhìn hắn từ góc nghiêng. Cô vuốt ngón tay lên mái tóc ẩm ướt, ngắm

hắn nhắm mắt và mỉm cười với sự hài lòng. Khi nhìn ngắm như thế, cô ngạc

nhiên trước sự thay đổi của cả hai. Tất nhiên, Christopher vẫn thô lỗ và khắc

nghiệt như từ trước tới giờ. Bên ngoài phòng ngủ, hẳn là thế.

Nhưng lúc chỉ còn mình họ, phần gai góc nơi hắn dịu lại. Hắn trêu chọc cô,

cười với cô, dành nhiều giờ chải tóc hoặc xoa lưng cho cô. Cô không còn e dè

người đàn ông cao to và đáng sợ này như rụt rè trước một linh mục. Cô đùa

giỡn với những biệt danh khủng khiếp thiên hạ gán cho hắn, biết rõ ẩn giấu sau

nó là một người đàn ông dịu dàng và đáng yêu nhất.

Cô cũng ngạc nhiên với sự thay đổi của chính mình. Không còn ngại nếu

muốn bày tỏ suy nghĩ cá nhân với Christopher hay bất cứ người nào khác. À thì,

người đầu bếp vẫn dọa được cô, nhưng hầu như không nhiều như mấy ngày đầu.

Cô chọc ghẹo Colin còn nhiệt tình hơn so với Christopher, chăm sóc Jason

khủng khiếp và thậm chí còn thu hết can đảm chào hỏi các binh lính của chồng

mỗi khi thấy họ thay vì hối hả bỏ đi và cầu mong sao đừng bắt chuyện với

mình.

Và, thật khó lòng phải thừa nhận, cô bắt đầu cảm thấy xinh đẹp hơn. Ít ra

Christopher nghĩ cô như thế. Mặc dù đôi tay hắn chỉ nói lên điều làm hắn thỏa

mãn, vì hắn chạm vào cô liên tục mỗi khi ở một mình với nhau, không bao giờ

để cô rời khỏi tầm với lúc, họ ở gần những người khác. Hắn tán dương dung

mạo mà tay hắn mò mẫm được với thái độ rất chân thành đến mức cô bắt đầu tin

vào điều đó.

Hơn nữa, cô nhận ra nỗi khao khát. Thậm chí không cần đến rượu cũng dò

hỏi được sự thật từ Jason, rằng Christopher chưa từng chạm vào người phụ nữ

nào khác kể từ khi bị thương. Christopher giả vờ không nghe thấy câu hỏi của

cô, điều này càng thuyết phục cô tin đó là sự thật. Vậy là, cuộc hôn nhân của họ

không phải sự cân đo. Hắn đã có thể ngủ với cô ngay đêm đầu tiên và coi như

xong chuyện. Nhưng hắn chờ đợi hết sức kiên nhẫn cho tới lúc cô sẵn sàng, điều

này cho thấy hắn muốn và chỉ cần mình cô. Những nhận thức đó đã góp phần

thúc đẩy lòng can đảm của cô hơn bất kỳ thứ gì khác.

“Em đang nghĩ gì vậy?”

Cô nhìn hắn, cười khẽ. “À, không có gì.”

“Em đang nghĩ về ta. Ta có thể đoán được.”

“Thực ra, em đang nghĩ rằng ngài nên chăm sóc em tốt hơn một chút.”

Khóe miệng hắn cong lên thành nụ cười. “Giờ, ta có thể làm gì để lấp đầy cái

khái niệm chăm sóc trong đầu em?”

Gillian vươn tay chạm vào má hắn. “Ngài khen em xinh đẹp”, cô nói, nước

mắt lưng tròng. “Em không nghĩ ngài sẽ nói như vậy nếu ngài không cảm nhận

thật lòng.”

Christopher luồn tay vào mái tóc côi đặt nụ hôn vào khóe mắt.

“Đừng khóc, Gillian. Xin em.”

Cô ôm lấy cổ hắn và ghì thật chặt. “Ngài làm em rất hạnh phúc. Không có

chuyện gì khác mà bất kỳ một con rồng cáu kỉnh nào đủ khả năng thực hiện

ngoài việc thích trêu chọc”.

Đuôi mắt hắn nhăn lại khi cười. “À, nhưng chỉ có một con rồng dành cho

em, phu nhân à, và em đang siết cổ hắn. Có lẽ em nên ban cho hắn một nhiệm

vụ khác bên cạnh việc làm hắn ớn lạnh bằng nước mắt. Người ta đồn hắn là một

tay hôn đầy kinh nghiệm.”

“Em chẳng bao giờ tin vào lời đồn liên quan đến lãnh chúa của mình. Em e

mình cần được thuyết phục.”

Christopher thực hiện nghĩa vụ. Nụ hôn lần này của hắn có gì đó khác hẳn.

Lúc nhấc bổng cô đứng dậy, Gillian biết rất rõ hắn đang đưa mình đi đâu.

Giường ngủ.

Khi đến bên cạnh chiếc giường, hắn ân cần đặt cô nằm xuống, Gillian đã sẵn

sàng tâm lý khi hắn trút bỏ quần áo của mình. Cô thậm chí còn hồn nhiên giúp

hắn cởi áo choàng và áo lót trong. Phải, cô đã hoàn toàn chuẩn bị cho những

điều tiếp theo, không phải như lúc trước chỉ hôn thôi đã đủ.

Nhưng khi hắn nằm xuống bên cạnh rồi ôm lấy cô bằng cơ thể trần trụi nóng

bỏng, cô nhận ra chẳng bao giờ có thể sẵn sàng cho những cảm xúc cuồn cuộn

đổ ập vào mình.

Hỡi chư Thánh, đó không phải là tất cả những gì Berengaria từng úp mở!

Chắc hẳn đã vào giữa đêm trước khi cô có thể hô hấp bình thường trở lại. Cô

gối đầu bên vai chồng mình, rê ngón tay một cách lười nhác trên vòm ngực trần.

Đó là một buổi tối rất dài, đầy những thứ cô chưa bao giờ tưởng tượng tới.

Và rốt cuộc thì chuyện đó cũng không có gì nhiều để phàn nàn, ngoại trừ sự

thiếu thoải mái. Gillian đã giữ kín miệng, một phần vì không muốn tổn thương

cảm xúc của Christopher, một phần vì thực tế cô đang nằm dưới Rồng xứ

Blackmour, một người đàn ông gieo rắc nỗi khiếp đảm rộng khắp nước Anh, và

hắn lại gấp gáp thì thầm tên cô lúc đang biến cô thành của hắn. Than phiền là

điều cuối cùng cô tình nguyện làm. Với tất cả biệt danh gắn với nước Anh, hắn

có thể nghiền nát bất cứ thứ gì giữa hai hàm răng, đơn cử là cô, Gillian, người

hắn đã chọn.

Hắn đã kích động khi vùi mặt vào cổ người vợ bé nhỏ, những giọt nước rốt

cuộc cũng bùng nở trong đôi mắt Gillian. Christopher Blackmour tìm kiếm an

lành trong vòng tay cô. Nó còn hơn cả những gì cô từng hy vọng.

Một ngón tay thô ráp chai sần đang ân cần xoa lên má cô, Christopher khốn

khổ thốt ra tiếng.

“Thánh thần ơi”, hắn rên rỉ, “Ta lại làm em khóc”.

“Không”, cô lắc đầu đáp lời. “Không phải vì đau mà em khóc.”

“Đau? Em đã bảo không đau mà!”

“Em khóc vì tình yêu em nợ ngài, lãnh chúa, không bởi lý do nào khác.”

“Đêm nay, em đã trao cho ta món quà còn hơn cả trinh tiết của em, phu nhân

à, đừng bao giờ khóc vì tình yêu của ta, nhưng em không được né tránh vấn đề

gọn như thế. Chẳng phải ta đã hỏi em có đau hay không à?”

“Vâng! ngài đã hỏi. Và câu trả lời của em là em thấy nó vừa vặn.”

Hắn thở hắt ra, cười khục khặc. “À, Gill đáng yêu, làm sao em lại trở nên táo

bạo như thế.” Hắn siết nhẹ cô vào lòng. “Ta hứa lần sau sẽ khá hơn.”

Gillian xích lại gần hơn. “Em nghe rồi, lãnh chúa.”

“Em không tin ta sao?”

“Không quan trọng.”

“Không quan trọng à?”, hắn hỏi lại. “Thánh thần hỡi, Gill, làm thế nào mà

em có thể nói vậy?”

“Em yêu ngài, Christopher. Nếu điều đó làm ngài vui, em bằng lòng.”

“Ta muốn chính em hài lòng!”, hắn kêu lên.

Cô nháy mắt. “Nhưng em đã vừa ý.”

“Về tất cả ngoại trừ đoạn kết”, hắn quả quyết.

“Không, thậm chí nó không hẳn hoàn toàn khó chịu.”

Christopher dấm dẳng rồi bật ra nụ cười. “Cô gái, em chẳng quan tâm gì đến

lòng tự tôn của ta nhỉ?”

“Ngài muốn em phải nói gì đây?”, cô hỏi, nhận ra cảm giác đỏ mặt chưa tan

biến hẳn. “Rằng em đã kích động dữ dội vì sự thích thú mà em nghĩ là em suýt

rơi khỏi giường?”

“Phải, đó là một khởi đầu!”

Gillian cười khổ bất lực. “Christopher, ngài là người đàn ông quá quắt.”

“Quá quắt sao?”, hắn lật ngửa lưng kéo theơ cô, tò mò hỏi. Cô nhìn lên và

thấy hắn đang chau mày căng thẳng. “Nếu đổi lại vào lần tới, ta cho em hay ta

chỉ đang chịu đựng khi em là người chủ động, em sẽ hiểu nó khiến em vui vẻ

thế nào. Không, đừng động đậy, cô nàng vô tình. Í ra em có thể xoa dịu người

chồng này bằng việc gãi lưng và sưởi ấm giúp ta.”

Gillian ngừng vặn mình tránh khỏi hắn. Sau một vài phút bối rối, cô phát

hiện rằng dùng chồng mình làm giường nằm cũng không đến nỗi tệ. Cô kéo gối

lót nằm cho thoải mái hơn, nhắm mắt và vùi đầu dưới cằm hắn. Vậy là hắn lo

mình đã không thỏa mãn cô. Chắc chắn điều này cho thấy hắn có quan tâm đến

cảm xúc của cô. Cô mỉm cười nhắm mắt, cố thư giãn. Chẳng may, Christopher

bị trói quá chặt vào ý nghĩ đó.

“Christopher?”

“Hử”, hắn sẵn giọng.

Cô tì khuỷu tay trên vai hắn và chống cằm. “Ngài sẽ yêu em lần nữa sau khi

nghỉ ngơi, phải không?”

“Sao ta phải làm vậy?”

Gillian thu lại nụ cười khi cô bao trọn khuôn miệng hắn. Tưởng tượng xem,

Christopher Blackmour đòi hỏi sự bảo đảm từ cô, Gillian Warewick. Đó là câu

chuyện chẳng làm bất kỳ ai trong nước Anh tin nổi.

Cô hôn chồng với tất cả đam mê, gắng chứng tỏ cho hắn thấy cô yêu hắn

nhiều bao nhiêu. Và hạnh phúc cỡ nào được trở thành người của hắn. Có lẽ hắn

nói thật, lần sau sẽ tốt hơn. Cô không hoàn toàn sẵn lòng tin những tiếng rên rỉ

của mấy ả hầu bếp là sự vui sướng thay vì đau đớn, nhưng có lẽ cô sẽ tìm hiểu

toàn bộ vấn đề đến tận cùng.

Đột nhiên, Christopher lăn cô xuống khỏi người hắn. Gillian thở mạnh khi

chồng mình chồm qua người. Nụ hôn khá bất ngờ của cô trở thành thứ gì đó

mang hắn trở lại. Bàn tay hắn di chuyển khắp người cô, thắp bùng ngọn lửa âm

ỉ. Khi chúng xâm nhập vào cô, cô đã không còn cảm thấy đau đớn nữa.

Chính xác hơn, đó là cơn khoái cảm ngọt ngào mãnh liệt, cô chỉ có thể tóm

lấy đôi vai hắn và biết ơn vì Rồng xứ Blackmour đã ghì cô xuống nếu không cô

chắc chắn sẽ rơi khỏi giường.

Điều tiếp theo cô ý thức được đó là mình đang nằm yên tận hưởng nụ hôn

dịu dàng của Christopher. Cô rướn người chạm vào môi hắn bằng một ngón tay

run rẩy.

“Ngài vẫn giữ lấy em”, cô thở mạnh.

“Tất nhiên”, hắn từ tốn.

Hắn ngoạm lấy môi cô lần nữa, cô biết hắn đang nhịn cười. Cô rùng mình

cảm nhận chuyển động ngón tay rời khỏi mình. Christopher hôn cô lần cuối

trước khi dời ra. Hắn mang cô đặt lên người mình, dùng tấm chăn bao phủ cả

hai và bắt đầu ngâm nga vui vẻ, nhịp những ngón tay trên lưng cô theo điệu hát.

Gillian rúc sâu vào người hắn, gắng nở một nụ cười yếu ớt.

“Ngài thỏa mãn rồi đấy”, cô nói.

“Phải, vừa đủ.” Hắn nhịp nhanh hơn. “Em yêu ta.”

“Vâng, lãnh chúa, em yêu ngài.”

Hắn gẩy những cái chạm nhẹ và tiếng ngâm nga dứt hẳn. Sau khoảng thời

gian im lặng, hắn húng hắng.

“Gill?”

“Vâng, lãnh chúa?”

Bàn tay hắn co rúm, như thể không thoải mái. Đôi tay sau đó lại nằm yên.

“Ta cũng quan tâm”, hắn nói cộc lốc. “Rất nhiều.”

Cô không biết tại sao những lời đó đáng giá với hắn nhiều như vậy, nhưng

dường như chúng trở nên chân thành. Cô nhắm nghiền đôi mắt vẫn không ngăn

những dòng lệ vui sướng tuôn rơi. Hắn quan tâm, rất nhiều. Cô có thể đòi hỏi gì

hơn nữa? Cô trân trọng áp đôi môi lên ngực hắn và siết chặt vòng tay ôm hắn.

“Cảm ơn ngài”, cô thỏ thẻ đáp. “Điều đó rất có ý nghĩ với em.”

Hắn buông tiếng thở phào cố nén từ đầu, vỗ về tấm lưng cô, như thể vui

mừng khi quá đa cảm.

“Ta đã thỏa mãn em.”

Đó không phải một câu hỏi.

“Rất nhiều, thưa ngài.”

“Hắn lẩm bẩm. “Dĩ nhiên ta biết.”

“Phải rồi. Ngài rất có kỹ năng, lãnh chúa.”

Hắn cằn nhằn thêm lần nữa và ôm siết cô vào lòng. “Đi ngủ thôi, Gillian. Ta

cần ngủ. Để lấy lại sinh lực cho nhu cầu mà em chắc chắn sẽ đòi hỏi khi thức

giấc”, hắn bổ sung.

Cô mỉm cười rồi thiếp đi khi bàn tay chồng vuốt ve dịu dàng trên lưng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play